Nàng Khóc, Tôi Tâm Động Đến Muốn Cưới Nàng

Chương 23: Chúng ta đi đăng ký kết hôn (1)



Lục Nghi Thanh dùng hành động thể hiện cho Kỳ Thư Tiên rằng, nàng cho.

Kỳ Thư Tiên trố mắt trong chốc lát, thật lâu mới phản ứng lại.

Ngọn lửa nhỏ lại bắt đầu lay động, nàng nghĩ hẳn là chính mình đang càng thêm say.

Kỳ Thư Tiên còn nhớ rõ điều thứ nhất nàng nói với Lục Nghi Thanh, nàng thần sắc đứng đắn nói: "Đại mỹ nữ, mình muốn hôn cậu."

Kỳ Thư Tiên nhìn thấy con ngươi sâu thẳm của Lục Nghi Thanh bắt đầu chớp động, nàng không cần Lục Nghi Thanh trả lời, nàng chỉ cần hôn lên là được.

Kỳ Thư Tiên hôn, hôn ở khóe miệng Lục Nghi Thanh.

Dịu dàng, ngọt ngào.

Lục Nghi Thanh lúc này hiển nhiên đã thích ứng, nàng lẳng lặng chờ đợi cảm giác kỳ dị trong lòng qua đi, khôi phục lại.

Lục Nghi Thanh từ túi lấy ra khăn giấy, nhẹ nhàng xoa xoa dấu môi trên mặt chính mình: "Mình cho cậu hôn——"

Trái tim Kỳ Thư Tiên tựa hồ được lấp đầy, nàng lại bắt đầu vựng vựng hồ hồ.

Lục Nghi Thanh gọi cho nàng ly nước chanh, bảo nàng uống một chút, giúp nàng có thể tỉnh rượu.

Kỳ Thư Tiên ngoan ngoãn, rất nghe lời Lục Nghi Thanh, bất luận là quá khứ hay là hiện tại, thậm chí là tương lai.

Nàng cắn ống hút, một ngụm uống hết phân nửa.

Lục Nghi Thanh hoài nghi nàng thật sự khát, cũng hoài nghi nàng thật sự say.

Khi Kỳ Thư Tiên say thường sẽ luôn rầm rì như là đứa trẻ bị khi dễ, ngẫu nhiên còn sẽ dùng đôi mắt ướt dầm dề nhìn Lục Nghi Thanh.

Nhưng lần say rượu bí tỉ cuối của Kỳ Thư Tiên phỏng chừng là hai, ba năm trước.

Mấy năm nay, trong những lúc Kỳ Thư Tiên say xỉn, Lục Nghi Thanh nghĩ rằng mình hẳn là nên ở bên nàng, nàng đột nhiên bắt đầu hối hận vì hành động vừa rồi của mình.

Kỳ Thư Tiên sao có thể sẽ làm việc có lỗi với mình?

Sắc mặt Lục Nghi Thanh trở nên tái nhợt.

Nàng vừa định nói gì đó, lông mày đã bị một bàn tay phủ lên.

Lục Nghi Thanh nghe Kỳ Thư Tiên dùng thanh âm chứa vài phần than thở nói: "Lục Nghi...... Thanh, mình nghe lời cậu mà, sao cậu còn cau mày a?"

Nàng nghiêng đầu đối với Lục Nghi Thanh ngây ngô cười: "Cười lên được không? Mình thích thấy cậu cười."

Lục Nghi Thanh rõ ràng nghe được tiếng trái tim mình nhảy lên, một nhịp lại một nhịp.

Nàng nghĩ đó hẳn là niềm vui sướng cùng cảm động mà nàng khắc chế không được, chân mày nàng bằng phẳng dần, môi hơi động, nàng nói không ra lời, nhưng độ cong trên khóe miệng lại không thể nào hạ xuống.

"Hắc, thật là đẹp mắt." Kỳ Thư Tiên ngồi quy quy củ củ, nàng không bao giờ keo kiệt lời khen của mình.

Lục Nghi Thanh bình tĩnh lại, kéo tay Kỳ Thư Tiên, ôn nhu nói: "Tiên Tiên, chúng ta về nhà đi."

Sáng sớm ngày 7 tỉnh lại, Kỳ Thư Tiên nhéo nhéo giữa mày, nàng nhớ biểu tình ôn nhu của Lục Nghi Thanh tối hôm qua khi đưa nàng trở về, như là đang đối đãi trân bảo, từng muỗng một từng muỗng đút canh giải rượu cho nàng.

Kỳ Thư Tiên không biết chính mình là thật sự say hay chỉ là quá sa vào sự ôn nhu của Lục Nghi Thanh ôn nhu.

Nàng nhớ rõ sự tình ngày hôm qua, nàng nhớ rõ cảm giác hai lần hôn Lục Nghi Thanh, một lần so một lần khiến người ta rung động.

Nàng cũng nhớ rõ vẻ mặt Lục Nghi Thanh ngượng ngùng cùng sủng nịch khi lấy WeChat ra cho nàng quét.

Nhưng khiến nàng tâm động nhất chính là khi Lục Nghi Thanh gọi nàng cùng nhau về nhà, biểu tình lưu luyến lại ôn nhu, cơ hồ có thể làm Kỳ Thư Tiên tin tưởng, Lục Nghi Thanh thật sự yêu nàng......

Nhưng nàng biết, đó chỉ là ảo giác khi say rượu.

Ba ảo giác lớn nhất đời người nguyên lai là loại cảm giác này.

Kỳ Thư Tiên nhìn trần nhà, trong lòng nhịn không được mà suy nghĩ nếu được Lục Nghi Thanh yêu sẽ có cảm giác ra sao?

Kỳ Thư Tiên trong đầu nhớ tới một bóng người- Trương Mộ Dao.

Ngay sau đó nhíu mày, Trương Mộ Dao sao có thể xứng với Lục Nghi Thanh?

Nhưng xác thật nàng đi trước mình một bước trộm đi tâm Lục Nghi Thanh.

Năm đó, Kỳ Thư Tiên đã không chỉ một lần ngẫm nghĩ, vì sao người phụ nữ Lục Nghi Thanh thích không phải là mình?

Là bởi vì mình không đủ xinh đẹp, không đủ ôn nhu, hay là...... không cho nàng đủ cảm giác an toàn?

Trong lúc nàng đang sững sờ, Lục Nghi Thanh gõ cửa tiến vào, tóc xoăn dài được buộc lên, mặt mày mang theo vài phần ý cười, sau lưng nàng tựa như tỏa ra ánh vàng ấm áp, hướng Kỳ Thư Tiên ôn thanh nói: "Tiên Tiên, dậy ăn chút gì đi?"

Trái tim Kỳ Thư Tiên tựa hồ mở ra một cái miệng nhỏ, nàng nghĩ chính mình hẳn vẫn chưa có tỉnh rượu, bằng không sao Nghi Thanh vẫn là một bộ ôn nhu lại làm người tâm động như vậy?

Lục Nghi Thanh thấy nàng ngốc ngốc nhìn chính mình, đi phía trước vài bước ngồi bên cạnh Kỳ Thư Tiên, vươn tay sờ sờ đầu Kỳ Thư Tiên: "Làm sao vậy?"

"Lục...... Nghi Thanh." Kỳ Thư Tiên gọi nàng, trong giọng nói mang theo vài phần không thể tin, Lục Nghi Thanh ôn nhu như thế làm nàng hoài nghi chính mình đang nằm mơ.

Ngay sau đó nàng lại lên tiếng: "Có cái hôn chào buổi sáng sao?"

Nàng chỉ chỉ trán mình.

Lục Nghi Thanh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ánh mắt lưu luyến, nàng cúi đầu nhìn về đôi mắt câu nhân của Kỳ Thư Tiên, nhẹ nhàng nở nụ cười, đôi môi ấm áp tế nhuyễn dừng trên trán Kỳ Thư Tiên.

Cả người Kỳ Thư Tiên như là ngã trong đám mây, nhẹ nhàng mềm mại, nàng ngốc ngốc lăng lăng duỗi tay sờ đến chỗ vừa bị hôn, lẩm bẩm nói: "Nguyên lai mình đúng là đang nằm mơ a."

Lục Nghi Thanh buồn cười nhìn nàng, nhịn không được vươn tay tới nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi nàng, ôn nhu nói: "Đừng lại choáng váng nữa."

Xúc cảm chân thực làm Kỳ Thư Tiên cả người đều thanh tỉnh lại đây, nàng không thể tin nhìn về phía Lục Nghi Thanh: "Mình không phải đang nằm mơ?"

Lục Nghi Thanh nhẹ giọng nói: "Đúng vậy nha."

Nguyên lai nàng cho rằng mình đang nằm mơ a, Lục Nghi Thanh nhìn thoáng qua Kỳ Thư Tiên đang ngơ ngốc.

Có chút suy nghĩ, cũng có mơ màng.

Kỳ Thư Tiên thường xuyên nằm mơ thấy mình sao?

Là nhớ nhung?

Hay là ý khác?

Trong giấc mơ của nàng mình trông như thế nào?

Lục Nghi Thanh nghĩ tới cái hôn trán vừa rồi, cho nên trong mơ mình là người chủ động hôn sao?

Lúc Lục Nghi Thanh nghĩ ngợi xa xăm, Kỳ Thư Tiên đã cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.

Ngày hôm qua, Kỳ Thư Tiên nửa tỉnh nửa mê, nhưng lúc tắm rửa lại như người tỉnh táo, một mình hoàn toàn có thể tự làm, điều này làm cho Lục Nghi Thanh thoáng yên lòng.

Nàng còn chưa chuẩn bị tinh thần tốt để nhìn thấy thân thể Kỳ Thư Tiên, hơn nữa Kỳ Thư Tiên cũng sẽ không cho phép nàng xem thân thể của mình dưới tình huống như thế.

Buổi trưa ngày 8 Kỳ Thư Tiên cố ý xin nghỉ đi một buổi để đón Lục Nghi Thanh đi đăng ký kết hôn, nàng dừng xe cách cổng trường không xa.

Nhàm chán ngồi chờ, Kỳ Thư Tiên lật lật cuốn sổ hộ khẩu, loại cảm giác này nếu nói ra sẽ thấy thật sự kỳ diệu.

Thời điểm cầu hôn, nàng còn đang suy nghĩ nàng cùng Lục Nghi Thanh ở chung có lẽ sẽ rất thoải mái, mặc dù chỉ là với mối quan hệ bạn bè, nàng vẫn thấy như vậy là đủ để có thể cùng Lục Nghi Thanh hảo hảo sinh hoạt.

Phỏng chừng còn hạnh phúc hơn rất nhiều cặp vợ chồng bằng mặt mà không bằng lòng.

Nhưng không nghĩ tới chỉ qua mấy ngày lễ, tâm thái nàng liền có chút biến hóa, bắt đầu trở nên tham lam hơn, nàng hy vọng Lục Nghi Thanh càng thích mình hơn một chút, cũng hy vọng chính mình đối với Lục Nghi Thanh...... càng thêm rung động.

Trong Quốc khánh lấy thân phận hôn thê ở chung một tuần, với các nàng mà nói giống như là sống thử trước hôn nhân hơn.

Đối với đoạn thời gian sống thử này, Kỳ Thư Tiên không có nghi ngờ gì chính là thấy vừa lòng, nàng nhớ tới sự tình tối hôm qua.

Buổi sáng Kỳ Thư Tiên ăn sáng xong rồi ở nhà công tác, Lục Nghi Thanh cũng tích góp một ít công tác làm hết, hai người trước kia cũng thường xuyên cùng nhau làm việc, không quấy rầy lẫn nhau, cho dù đã kết hôn, các nàng tựa hồ cũng không có quá nhiều thay đổi.

Nhưng đến chiều, Kỳ Thư Tiên phát hiện Lục Nghi Thanh có chút không thích hợp, nàng giống như có tâm sự, biểu hiện qua việc tựa hồ Lục Nghi Thanh rất hay liếc nhìn nàng, số lần cũng không nhiều, phỏng chừng chỉ khoảng hai lần mà thôi, nhưng thần sắc có khẽ nhúc nhích.

Kỳ Thư Tiên ngừng tay, nàng bưng cho Lục Nghi Thanh một ly nước ấm, ôn thanh nói: "Làm sao vậy? Nghi Thanh?"

Nàng nghĩ nghĩ, thái độ đoan chính hơn nhiều: "Cậu có chuyện muốn cùng mình nói sao?"

Lục Nghi Thanh quay đầu tới xem nàng, hơi cắn môi, tựa hồ đang kinh ngạc Kỳ Thư Tiên đã nhìn ra.

Thanh âm nàng biến đứng đắn: "Thư Tiên, hôm nay cậu có phải về nhà không a?"

"Ân?" Kỳ Thư Tiên nhíu nhíu mày, trong thời gian ngắn còn chưa hiểu vì sao nàng phải về nhà: "Làm sao vậy?"

Lục Nghi Thanh lãnh đạm 'Nga' một tiếng, nàng đem cái ly đặt ở trên bàn: "Không có việc gì. Cậu đi làm việc tiếp đi."

Kỳ Thư Tiên hoang mang*, đến lúc đi tới cửa, nàng lại đột nhiên như đã nắm bắt được cái gì, đi hai bước đứng phía sau nàng.

*đoạn này QT ghi là 'sờ không thấy đầu tóc', bắt nguồn từ 'Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng'.

Nguyên văn "丈二和尚摸不着头脑" = "Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não" = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.

Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung "Bát Quái" La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói 'Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng', về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn "摸不着头脑" (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc. (credit: tamkhietduytinh from Lãng nguyệt tiếu trường không)

Lục Nghi Thanh cũng cảm giác được, nàng dừng động tác di chuột, nghi hoặc nhìn nàng.

Kỳ Thư Tiên nhìn thoáng qua màn hình máy tính, chỉ chỉ bài tập trên đó: "Ngày mai cậu hoàn thành công việc với đồng nghiệp sau được không? Buổi chiều chúng ta đi lãnh chứng."

Lãnh chứng = Đăng ký kết hôn

Hai chữ 'lãnh chứng' nàng nói rất đạm nhiên, nhưng đó là nàng học Lục Nghi Thanh, càng khẩn trương thì càng đạm nhiên.

Tưởng tượng thật sự sắp cùng Lục Nghi Thanh lãnh chứng, nàng liền không giữ nổi bình tĩnh.

"Ân." Lục Nghi Thanh lên tiếng, tựa hồ so với Kỳ Thư Tiên càng thêm bình tĩnh.

Kỳ Thư Tiên không quá vừa lòng với phản ứng của nàng. Bất chợt, Kỳ Thư Tiên nảy ra một ý tưởng, nàng vừa mừng vừa sợ: "Cậu thúc giục mình về nhà không phải là vì muốn mình đi lấy sổ hộ khẩu đâu nhỉ?"

Ngón tay xinh đẹp đang gõ bàn phím của Lục Nghi Thanh quả nhiên tạm dừng một chút, nhưng thực mau tay nàng cầm lấy chuột, nắm gắt gao. Thanh âm càng lãnh đạm: "Không có."

"Phụt ha ha ha."

Trong không gian tràn ngập tiếng cười của Kỳ Thư Tiên, Lục Nghi Thanh nhìn máy tính, thần sắc đứng đắn, Kỳ Thư Tiên lại nhìn chằm chằm mặt nàng, nhìn cho đến khi thấy mặt nàng từng chút từng chút biến hồng.

Kỳ Thư Tiên vừa lòng, nàng sờ sờ Lục Nghi Thanh tóc mềm, như là cho nàng thuận mao*: "Nghi...... Thanh, ngày mai anh mình nhân tiện tới bên này, mình sẽ bảo hắn mang sang."

*thuận mao = chải/vuốt lông = dỗ dành

Nàng ôn thanh nói: "Tuyệt đối sẽ không đến trễ."

Lục Nghi Thanh buông xuống con ngươi, nho nhỏ ứng tiếng, nhưng Kỳ Thư Tiên biết, ngữ điệu nàng nhẹ nhàng, sung sướng ——

Nghĩ đến đây, Kỳ Thư Tiên tươi cười càng vui vẻ một ít.

Giữa trưa 11 giờ 55 Lục Nghi Thanh tan làm, thêm đại khái mười phút di chuyển trên đường, Kỳ Thư Tiên nhìn đồng hồ di động, nàng đánh giá thời gian hẳn sẽ không chênh lệch lắm.

Nàng đánh mắt tới cổng trường, bởi vì là ngày khai giảng đi học lại đầu tiên sau dịp Quốc khánh, giữa trưa vẫn có ngẫu nhiên vài học sinh đi vào trường học.

Đột nhiên, Kỳ Thư Tiên thấy được hai người quen.

Hai người đó là học sinh lớp Lục Nghi Thanh cũng là streamer Kỳ Thư Tiên nhận biết, Tạ Kình Vũ cùng Tạ Kình Trụ.

11 giờ 55 phút tiếng chuông đúng giờ vang lên, động tác thu thập tài liệu của Lục Nghi Thanh thu thập khóa nhanh hơn rất nhiều, nàng đi tới văn phòng một chuyến, cầm theo chiếc túi đã mang đến trường từ đầu, trong đó là sổ hộ khẩu còn có thẻ căn cước của nàng.

Phùng Tuệ Khê đổi tiết buổi chiều với Lục Nghi Thanh, biết bây giờ nàng cần đi làm gì, trong ánh mắt mang theo vài phần ý cười, trêu chọc nói: "Lục lão sư, sao đến giờ em còn chưa đi thế? Cẩn thận đi muộn buổi chiều tranh không được chỗ thì tệ lắm."

Ngón tay Lục Nghi Thanh lập tức siết chặt dây đeo túi, trên mặt cũng dần dần ửng đỏ, mà cách nàng ửng đỏ là từng chút từng chút đỏ bừng.

Đa số thời điểm ở trường nàng thường không biểu cảm, thậm chí tính cách nhàm chán đã thành đặc trưng, một chút đều không có toát ra dáng vẻ mà những người ở độ tuổi của nàng có, đừng nói đỏ mặt, tươi cười thôi cũng chỉ ngẫu nhiên mới có.

Phùng Tuệ Khê nào có gặp qua trường hợp này, cả người ngây dại, nàng sửng sốt một chút rồi lại tiếp tục trêu chọc: "Lục lão sư, cũng chỉ có Kỳ Thư Tiên mới có thể làm em lộ ra biểu tình như vậy thôi."

Lúc cầu hôn là Lục Phân liên hệ Phùng Tuệ Khê, nhưng Kỳ Thư Tiên nàng kỳ thật cũng coi như là quen thuộc.

Nàng và Lục Nghi Thanh thời điểm vừa mới vào trường, nàng liền biết Lục Nghi Thanh có cái bạn tốt nhiều năm là Kỳ Thư Tiên.

Lục Nghi Thanh bắt đầu đi làm được một tháng, Kỳ Thư Tiên lúc nào cũng ở cổng trường chờ nàng, gió mặc gió, mưa mặc mưa, quả thật có trách nhiệm hơn cả bạn trai.

Các nàng ban đầu có từng hoài nghi về quan hệ hai người, rốt cuộc khi đó tin tức về Luật hôn nhân đồng tính rất nóng hổi, các nàng tự nhiên sẽ suy nghĩ nhiều.

Nhưng Lục Nghi Thanh nói Kỳ Thư Tiên chỉ là bạn tốt của nàng mà thôi, Phùng Tuệ Khê hiện tại còn nhớ rất rõ biểu tình khi đó của Lục Nghi Thanh, con ngươi sâu thẳm mang theo vài phần nghi hoặc, tựa hồ chính mình cũng cảm thấy cách nói này không đúng lắm, nhưng nàng vẫn nói ra.

Mấy năm gần nhất, số lần Kỳ Thư Tiên tới trường ít đi, nhưng ngày lễ ngày tết nào cũng sẽ tặng Lục Nghi Thanh chút lễ vật, nàng có biết đến.

Phùng Tuệ Khê nhớ rõ ba năm trước, Lục Nghi Thanh mắc bệnh, trùng hợp đúng lúc Kỳ Thư Tiên gọi điện thoại đến dặn dò nàng phải chú ý giữ ấm, mấy ngày nay ở Thượng Hàng gặp một tuyết rơi lớn, người sinh bệnh phát sốt rất nhiều, Kỳ Thư Tiên hai ba câu liền phán đoán ra Lục Nghi Thanh đang ốm.

Khi đó Phùng Tuệ Khê đã nhiều năm chưa nhìn thấy Kỳ Thư Tiên, nhưng chỉ liếc mắt một cái nàng liền nhận ra được.

Kỳ Thư Tiên trên người mặc một chiếc áo lông vũ rất dày màu trắng tinh, đeo khẩu trang, đội mũ, chỉ lộ ra hai con mắt, lông dài mà cong của nàng phía trên đã phủ tuyết, nhìn thấy Lục Nghi Thanh ho khan, ánh mắt tức khắc biến thành lo lắng.

Đau lòng, thâm tình......

Lần đầu tiên trong đời Phùng Tuệ Khê ở đời thực nhìn thấy ánh mắt thâm tình như vậy, ánh mắt đó của Kỳ Thư Tiên so với rất nhiều diễn viên trong phim thần tượng càng sinh động, càng rõ ràng.

Lục Nghi Thanh đại khái do đang phát sốt nên đầu óc có chút hỗn loạn, nàng vẫn giới thiệu Kỳ Thư Tiên là bạn tốt như trước.

Phùng Tuệ Khê tin tưởng con mắt của mình, nàng trong lòng đối với Kỳ Thư Tiên thậm chí còn có chút thương cảm, thích một người phụ nữ tựa hồ sẽ không bao giờ động tâm.

Phùng Tuệ Khê còn tưởng rằng Kỳ Thư Tiên sớm hay muộn rồi sẽ tỏ tình, sự thật cũng xác thật là như thế, nhưng điều ngoài dự đoán chính là hai người sẽ kết hôn.

Lục Nghi Thanh cũng bắt đầu lộ ra những cảm xúc bất đồng với ngày thường.

Đại khái có chút cảm giác thành tựu khi OTP trở thành sự thật đi. Phùng Tuệ Khê nghĩ.

Lục Nghi Thanh không biết suy nghĩ của Phùng Tuệ Khê, nhưng nàng biết đang Kỳ Thư Tiên để chờ có chút lâu rồi, nàng nện bước ra cổng trường nhanh hơn không ít.

Trước cổng lúc này đang có mấy người đang đứng vào với nhau nói chuyện gì đó, Lục Nghi Thanh từ xa liền nhìn thấy xe Kỳ Thư Tiên, ánh mắt nàng cũng không có nhìn về phía mấy người kia, nàng đi đến phòng bảo vệ, chuẩn bị trình bày tình huống của mình.

Nhưng đột nhiên có người gọi lại nàng.

"Lục lão sư."

Lục Nghi Thanh sửng sốt, nàng dừng lại động tác ký tên, nghiêng đầu nhìn thoáng qua mấy người kia.

Tầm mắt nàng rơi trên người hai bạn nam trong đó, cao cao gầy gầy, là hai học sinh ở lớp nàng.

"Lục lão sư, cô mau nói với chú bảo vệ hộ bọn em với, bọn em có xin nghỉ, chỉ là quên không mang giấy xin phép mà thôi ạ."

Tạ Kình Vũ làm mặt quỷ, Tạ Kình Trụ bên cạnh xác thật có chút sợ Lục Nghi Thanh, ngập ngừng vài câu vẫn không nói thêm được gì.

Lúc Lục Nghi Thanh đi dạy có phát hiện ra bọn họ không ở lớp, nhưng nàng không phải giáo viên chủ nhiệm, chỉ cho rằng bọn họ đã xin phép chủ nhiệm lớp trước rồi, nên nàng không có quá mức chú ý.

Nhưng với tình huống hiện tại, Lục Nghi Thanh đã hiểu rồi.

Mỗi khi qua dịp nghỉ ngày lễ ngày tết học sinh rất dễ lơi là, đến trễ, xin nghỉ là chuyện thường. Bây giờ còn muốn nàng làm đồng loã sao?

Tạ Kình Vũ tiến lại Lục Nghi Thanh vài bước, ngượng ngùng gãi gãi đầu, khoanh tay trước ngực: "Lục lão sư, làm ơn làm ơn, nếu em với Kình Trụ về nhà lấy giấy xin phép bây giờ thì đến lúc quay lại không kịp tiết đầu tiên vào buổi chiều mất."

Chú bảo vệ thấy là Lục Nghi Thanh cũng tin tưởng vài phần, nhưng vẫn lấy ánh mắt nghi hoặc hỏi Lục Nghi Thanh: "Lục lão sư, chúng nó xác thật đã xin nghỉ rồi sao?"

Lục Nghi Thanh: "......"

Mắt nàng đảo qua hai người, nhớ tới việc hai người này thật thật giả giả yêu sớm hôm đó, nàng nói: "Đúng vậy, chú để cho mấy đứa vào đi."

Còn không quên răn dạy nói: "Lần sau nhớ rõ là không được quên, nhớ rõ phải mang theo giấy xin nghỉ học."

Bảo vệ mở cổng, cánh cửa di chuyển tạo ra vài tiếng vang, Tạ Kình Vũ cùng Tạ Kình Trụ vui vẻ thích thú nhìn Lục Nghi Thanh, tựa hồ Lục lão sư nghiêm khắc cũng không bất cận nhân tình* như trong truyền thuyết.

*Bất cận nhân tình: Không hiểu thấu tình cảnh của người khác; hoặc là tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình.

Cửa mở rộng, Lục Nghi Thanh thấy được Kỳ Thư Tiên đang đứng ở cách đó không xa chờ nàng, mặt mày Kỳ Thư Tiên giấu không được vui mừng, ý cười doanh doanh nhìn nàng, rồi sau đó nhìn nhìn Tạ Kình Vũ cùng Tạ Kình Trụ, tựa hồ đang hỏi nàng có nên lại đó không.

Tay Lục Nghi Thanh nắm quai túi càng chặt, nàng lắc lắc đầu, thấy Kỳ Thư Tiên gật đầu ý bảo sẽ vào chờ trong xe, nàng đối với hai học sinh nói: "Hai em qua đây cô nói chuyện một chút."

Tạ Kình Vũ cùng Tạ Kình Trụ liếc nhau, gục đầu xuống đi theo Lục Nghi Thanh về phía trước vài bước.

Trước khi Lục Nghi Thanh mở miệng, Tạ Kình Vũ đáng thương nói: "Lục lão sư, chúng em thật sự không phải cố ý đến trễ, ngày hôm qua chúng em phải đi giao lưu, ai ngờ lúc đi về lại gặp tắc xe, không kịp giờ lên máy bay nên bây giờ mới đến muộn."

Tạ Kình Trụ cũng gật đầu phụ hoạ, nhỏ giọng nói: "Lục lão sư, cô có thể hiểu điều đó đúng không ạ?"

Lục Nghi Thanh chớp mắt hai cái: "Điều gì?"

Tạ Kình Vũ nói: "Lục lão sư, cô không biết a, ngày 6 là ngày các streamer đến buổi giao lưu, hôm đó tuy rằng em không thấy bạn của cô ở đấy, nhưng em ở trên danh sách khách mời có thấy được tên nàng - Kỳ Thư Tiên."

"Cô cũng biết, loại giao lưu gặp gỡ này đối với streamer rất có lợi khi có thể dễ tìm được mối hợp tác chất lượng, chúng em cần thiết phải đi, không phải cố ý."

Kỳ Thư Tiên chưa từng nhắc tới lịch trình đó với Lục Nghi Thanh, nhưng bất luận thế nào, đối với học sinh học tập vẫn là chủ đạo.

Lục Nghi Thanh nói: "Đến trễ là đến trễ, các em cần tự mình đi nhận lỗi với giáo viên chủ nhiệm."

Tạ Kình Vũ hai người liếc nhau, gục đầu, Tạ Kình Vũ tựa hồ vẫn chưa thấy phục, hắn nhỏ giọng nói: "Lục lão sư, Kỳ a di khẳng định sẽ hiểu cho chúng em. Cô hỏi thử cô ấy một chút xem, rồi chúng em mới đi nói với cô chủ nhiệm lớp có được không ạ?"

Cô chủ nhiệm hôm nay chỉ có tiết vào buổi tối, bọn họ nếu không gặp Lục Nghi Thanh nói không chừng cô chủ nhiệm sẽ không biết.

Kỳ a di......

Tầm mắt Lục Nghi Thanh đảo qua trên người Tạ Kình Vũ.

Nàng quen biết Kỳ Thư Tiên mười lăm năm, chẳng lẽ lại không hiểu Kỳ Thư Tiên bằng hắn?!

Lục Nghi Thanh không cùng hắn rối rắm đề tài này: "Cô không quan tâm."

Thần sắc nàng nghiêm khắc vài phần: "Hôm đó lúc xem phim, các em cùng mấy bạn nữ kia......"

Nghe vậy, hai bạn nam bỗng nhiên đều mặt đỏ vài phần, rầm rì nói không ra lời, Lục Nghi Thanh nói: "Làm giáo viên, cô nhắc nhở các em một lần, không nên yêu sớm."

Lục Nghi Thanh nói xong, xoay người lập tức đi ra ngoài khu vực trường học.

Để lại Tạ Kình Vũ cùng Tạ Kình Trụ đều ngốc ngốc, có hơi không nắm rõ ý tứ của Lục Nghi Thanh, chỉ có thể nhìn nhau, quyết định không tiếp tục rối rắm, đẩy nhanh tốc độ đi đến nhà ăn.

Lục Nghi Thanh cầm túi ngồi vào xe Kỳ Thư Tiên, Kỳ Thư Tiên ghé mắt nhìn Lục Nghi Thanh, thần sắc của nàng có vẻ không tốt lắm.

Kỳ Thư Tiên khởi động xe, hiếu kỳ hỏi: "Sao vậy, hai tên streamer kia yêu sớm bị bắt được?"

"Cái đó thì không có." Lục Nghi Thanh đúng sự thật nói, nàng nhìn thoáng qua Kỳ Thư Tiên, trong giọng nói khó tránh khỏi mang theo một chút tò mò: "Bọn chúng nói là ngày 6 phải tham gia hoạt động gì đó, không thể kịp lúc quay về."

"Cậu biết về hoạt động kia sao? Rất quan trọng à?"

Hoạt động đó đương nhiên Kỳ Thư Tiên có nhận được thư mời, nhưng vì lễ cầu hôn mà nàng bận rộn mất mấy hôm, công việc bị dồn ứ hơi nhiều, không thể sắp xếp thời gian để tham gia.

Nàng nghĩ nghĩ tới thông tin về hai bạn nam kia, bọn họ chỉ mới bắt đầu làm streamer, với một tân binh, việc tham gia sự kiện lần này xác thật có nhiều chỗ tốt.

Kỳ Thư Tiên nói: "Mình có biết, mình tham gia đã nhiều năm, bọn họ lần đầu tiên đi nên rất quan trọng. Nhưng đến muộn là đến muộn, xác thực phải chịu trừng phạt."

Nhất trí cùng quan điểm.

Lục Nghi Thanh yên lòng, Kỳ Thư Tiên nhìn thời gian, còn một giờ nữa mới đến giờ làm việc buổi chiều của Cục Dân Chính, nàng lái xe lòng vòng chung quanh, tìm một quán mì gia đình: "Chúng ta vào đó ăn trưa đi."

"Hảo a."

——————————————————————-

Tác giả có chuyện muốn nói:

Kỳ Thư Tiên: "Đừng nhíu mày được không, mình đau lòng."

Lục Nghi Thanh: "Cậu bình thường chút, mình sẽ không nhíu mày."