Cô đi về phòng, khuôn miệng nhỏ xinh xắn đang ngâm nga câu hát, vừa mở cửa phòng bỗng dừng lại. “ Í sao phòng mình lại sơn màu trắng, không phải chứ? Chết rồi! Chả nhẽ mình đi nhầm phòng” - Chi Hân nghĩ thầm, phòng cô chắc chắn là sơn màu hồng. Nhưng bây giờ trong phòng không có ai, chỉ có một ánh đèn vàng hắt ra từ đâu đó. Tò mò xem căn phòng lạ có gì đặc biệt, cô đánh liều buớc vào. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một gái giờng lớn, có lẽ nó gấp đôi giuờng cô, không khỏi thích thú cô liền chạy ngay tới rồi nhảy phắt lên giường.
- Wow, vừa mềm vừa rộng, giống như nhà hơi hồi bé từng chơi. Giừơng ới ơi! Chị yêu em!!!
Qúa phấn khích, cô nhảy trên giường lớn không ngừng, tuởng chừng sức trẻ sẽ chơi đến nỗi gẫy giuờng thì... 2 phút sau.
- Hờ...hờ, mệt quá, hờ...hờ, chơi mới được một chút mà mệt quá...
Chi Hân úp mặt xuông giường thở hổn hển, bỗng một bóng trắng xuất hiện ở phía cuối giường. Bàn tay bí ẩn cầm lấy chân cô, Chi Hân lúc đó giật mình theo phản xạ đạp một cuớc.
- A...a...đau...
Không ngờ cô chỉ đạp một phát mà không may trúng bụng nguời đang cầm chân mình, tai hoạ đến thật rồi, tự tiện vào phòng nguời khác còn đạp người ta ngã lăn quay ra đấy. Cô liền bò xuống giường chạy đến chỗ cái bóng đang nằm.
- Ờ...chú...à...anh...à...bạn có sao không?
-.... “ im ắng”...
- Bạn...bạn cho tôi xin lỗi...tại bạn cầm chân tôi nên mình lỡ đạp nhẹ một cái thôi mà...
- Đau quá...
- Tôi xin lỗi...nếu bạn đau quá tôi đi gọi nguời đưa đi bệnh viện đuợc không?
Nguời nằm duới đất sau một hồi mới ngẩng đầu lên nhìn cô một cái rồi mới đứng dậy. Hắn lấy tay xoa xoa chỗ mới bị đá rồi đi tới chỗ bật đèn, căn phòng bừng sáng khiến Chi Hân cảm thấy vô cùng bối rối. Cô thầm nghĩ “ Phải kiếm cớ để chuồn thôi”. Cô hưa kịp lên tiếng thì đối phuơng đã cất giọng mỉa mai:
- Mới đến ngày đầu tiên mà đã trèo lên giường của tôi, hôn thê thì hôn thê nhưng vẫn phải có phép tắc.
- Hôn thê gì chứ? Tôi là...là...mộng du nên mới đi nhầm, không phải cố ý...
- Hờ hờ, thật buồn cuời, lý do chả có chút gì để khen là hoàn hảo cả, nửa đêm trèo lên giường nguời khác chắc chắn là có mục đích không tốt đẹp.
- Này... tôi thật không có...là tôi mới chơi trò rửa bát ở duới nhà xong rồi lên đây nhưng không may đi nhầm phòng...
- Ha...ha...ha “ trò rửa bát”
- Đúng vậy, mẹ nói là nếu tôi hoàn thành trò chơi thì mai sẽ đưa tôi đi ra ngoài chơi.
- Đừng viện cớ nữa, tôi không tin đâu. Đừng cậy mình là hôn thê của tôi mà vào phòng tôi tự tiện, tôi ghét nhất loại nguời tự tiện như cô.
- Tôi sao lại là hôn thê của anh, tôi đến đây nghỉ mát mà?