Nàng Phóng Viên Xấu Số Của Lão Nhị

Chương 54: Cùng đồng cảm





Nhìn thấy Thẩm Hi quay về nhà với tâm trạng không tốt, mọi người điều rất lo lắng cho cô từ lúc ở Malaysia quay trở về, cô luôn trầm tính không còn hoạt bát như trước nữa.

“ Thẩm Hi có chuyện gì đang xảy ra với con vậy có thể nói cho ba mẹ biết, mọi người sẽ sẵn sàng lắng nghe những lời tâm sự của con, đừng giấu ở trong lòng rồi ôm lấy đau buồn”

Ba cô đã không nhịn được khi con gái lúc nào cũng buồn bã, khiến cho ông vô cùng lo lắng, nhưng Thẩm Hi chỉ lắc đầu.

“ Không có chuyện gì đâu ba mẹ đừng lo cho con chỉ là công việc có hơi áp lực mà thôi.”

Mặc dù là cô nói là không sao nhưng bật làm cha làm mẹ làm sao mà hai người không hiểu được tâm tư của con gái mình. Mỗi đêm Thẩm Hi điều mơ cùng một giấc mơ về hình ảnh của Phong Lãng với cơ thể đầy máu rồi lại biến mất trước mặt cô, đó như một cơn ác mộng giày vò tâm trí Thẩm Hi, cô thường xuyên mệt mỏi khi đến công ty, tình trạng làm việc sa sút Thiết Quân không nhịn được trước tin thần của Thẩm Hi.

“ Này cậu đang bị cái quái gì vậy, dạo này cũng không thèm nói chuyện gì với tớ, hay là đang nhớ đến một anh chàng đẹp trai nào rồi.”

Thẩm Hi vẫn thờ ơ cô quay người sang nơi khác.

“ Mặc kệ tớ cậu đi lo công việc của mình đi.”

Thiết Quân vẫn nhất quyết xoay ghế của Thẩm Hi lại.

“ Này giỡn mặt đấy à, nói mau đang xảy ra chuyện gì với cậu có nói hay không.”

Thẩm Hi trợn mắt lên nhìn Thiết Quân kiên quyết nói.

“ Không.”

Thiết Quân phải dùng đến tiệt chiêu cuối cùng của mình, anh ấy đưa tay cù loét Thẩm Hi chọc cho cô cười nghiêng ngã.

“ Được rồi dừng lại đi mà.”

Hai người trêu nhau được một lúc thì trên màn hình tivi lại phát thông tin về việc truy nã những tổ chức buôn bán chất cấm lớn ở Malaysia.

“ Cảnh sát đã liên tiếp triệt phá những địa điểm giao dịch chất cấm lớn, nhưng những tên tội phạm đã dùng súng khi bị vây bắt, nhiều người đã tử vong tại hiện trường vụ việc, hiện tại cơ quan chức năng đang vào cuộc giải quyết vụ việc.”

Thẩm Hi tậm trung lắng nghe, trái tim của cô đã đập loạn lên vì lo lắng cho Phong Lãng, cô cố quan sát trong đám người đó có hình ảnh của hắn không, tâm trạng lại một lần nữa rơi xuống đáy vực sâu. Bỗng nhiên Thẩm Hi nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện, bọn họ nói bệnh tình của mẹ Phong Lãng đang có diễn biển trở nặng, vì lúc đến đó Thẩm Hi đã đưa thông tin của mình cho Y Tá bảo bọn họ theo dõi tình trạng sức khỏe cho mẹ của Phong Lãng nếu có vấn đề gì thì gọi cho cô ngay.

Thẩm Hi cầm túi xách rồi vội vàng rời đi, Thiết Quân nhìn theo không biết có chuyện gì mà Thẩm Hi lại gấp rút như thế.

“ Này cậu lại đi đâu nữa vậy ?"

Thẩm Hi không trả lời Thiết Quân mà chạy ra ngoài, cô đến bệnh viện để gặp bác sĩ thông báo về tình hình sức khỏe của mẹ Phong Lãng, bác sĩ nói vì bà đã không có người thân bên cạnh suốt một khoảng thời gian dài nên tâm tình đã trở nên không tốt, dẫn đến suy nhược sức khỏe, ông khuyên Thẩm Hi nên đưa bà ra ngoài dạo chơi làm những điều mà bà thích, như cách sinh hoạt lúc trước của bà, Thẩm Hi nhìn nét mặt khổ tâm của bà cũng vô cùng đau lòng, cô chỉ mới vừa không gặp Phong Lãng một tháng mà đã nhớ hắn đến không thở được, còn bà đã cách xa con trai đến tận hai năm nỗi nhớ đã dần chai sạn theo năm tháng, Thẩm Hi nhìn mà đau lòng, đây là căn bệnh xuất phát từ trong nội tâm nỗi buồn nỗi nhớ đã hóa thành tâm bệnh mà bản thân lại không biết.

Thẩm Hi đi vào bên trong cô cố nở một nụ cười thật tươi để truyền năng lượng tích cực cho bà.

“ Bác cảm thấy thế nào rồi ?”

Mẹ của Phong Lãng mệt mỏi thốt lên từng chữ.

“ Tối hôm qua bác gặp ác mộng, bác nhìn thấy ba của Phong đưa nó đi cùng để lại bác sống một mình ở nơi lạnh lẽo này.”

Thẩm Hi ngồi xuống nắm lấy tay bà an ủi.

“ Đừng suy nghĩ tiêu cực là sẽ không mơ như thế nữa, để cháu đưa bác đi ra ngoài hóng gió cho tâm trạng thoải mái hơn.”

Cô dìu mẹ của Phong Lãng ngồi dậy rồi đi lấy dép mang vào chân cho bà, đỡ bà đi ra bên ngoài cô không nói mình cũng gặp ác mộng đêm nào cũng nhìn thấy Phong Lãng cận kề với cái chết quay về tìm mình, trong lòng của Thẩm Hi bất an vô cùng.

Hai người bước chậm rãi đi dạo xung quanh khuôn viên bệnh viện, mẹ của Phong Lãng cảm thấy hơi mệt nên đã bảo Thẩm Hi đưa mình đến ghế đá gần đó ngồi. Bà nhìn vào khoảng không xa xăm rồi lên tiếng nói.

“ Bác đã ở nơi này được mấy tháng rồi không biết khi nào mới được về nhà, chắc nhà cửa bừa bộn lắm."

Thẩm Hi trấn an để tâm tình của bà được tốt hơn.

“ Vậy bác phải nhanh chóng bình phục bác sĩ mới cho phép bác quay về nhà, hằng ngày phải uống thuốc ăn uống đầy đủ rồi siêng năng tập thể dục để cơ thể được khỏe mạnh có được không bác.”

Mẹ của Phong Lãng lắc đầu nói.

“ Chẳng có ai ở bên cạnh bác cảm thấy cô đơn vô cùng, bản thân cứ nằm trên giường mà suy nghĩ đến những chuyện tiêu cực.”

Thẩm Hi vuốt vai bà an ủi nói.

“ Từ nay cháu sẽ là người ở bên cạnh chăm sóc bác đừng buồn nữa, nếu sức khỏe của bác không tốt thì khi Phong Lãng trở về sẽ chẳng vui nổi đâu.”

Hai người có cùng một nổi nhớ cùng nhau đồng cảm Thẩm Hi cảm thấy mẹ của Phong Lãng thật đáng thương, từ bây giờ cô sẽ dành thêm thời gian để đến thăm và trò chuyện để tâm tình của bà được thoải mái hơn.