" Khốn khiếp bọn chết tiệt đó, đã đi đến nước này vẫn không thể nào bắt được Thất Hoàng, tôi đã phải trốn như một tên tội phạm, đến phát điên rồi đây."
Đội trưởng thở dài nói.
" Tôi biết các cậu rất nhớ gia đình của mình, nhưng trong những lúc này hãy suy nghĩ cho thấu đáo, nếu như bọn chúng biết được người thân của các cậu, người bọn chúng giết sẽ là người thân của các cậu đấy có hiểu không hả."
" Hiện tại chúng ta đang có lợi thế hơn, nhưng không ngờ Thất Hoàng lại cho người truy sát Phong Lãng, tàn ác như thế, hắn ta dùng sát thủ đe doạ mạng sống của từng người, tôi cũng đang rất đau đầu về chuyện đó."
Đội trưởng bất lực lên tiếng, bầu không khí rơi vào im lặng một lúc, Phong Lãng nhớ ra điều gì đó.
" Điểm yếu của ông ta là không biết sử dụng phương tiện di chuyển, còn điểm mạnh của ông ta là bắn súng và đánh nhau rất giỏi, tôi đoán hiện giờ ông ta đang cho người truy sát tôi, nên mới biết được nhất cử nhất động của mình, ông ta là người không dễ đối phó, nhưng nếu ông ta chết thì mọi chuyện sẽ kết thúc."
Bao nhiêu năm làm thuộc hạ thân tín của Thất Hoàng Phong Lãng đã nắm được tất cả điểm mạnh và điểm yếu ở trong tay, ông ta không ngờ Phong Lãng lại là cảnh sát, khi biết được hắn đã âm thầm phản bội mình, Thất Hoàng thề là phải giết được Phong Lãng vì anh đã biết quá nhiều thứ về ông ta.
Thẩm Hi quay về nhà với tâm trạng bấn loạn cô vội vàng chạy đến mở tivi lên xem, nhưng vẫn không có thông tin gì về cuộc nổ súng lúc nảy, cô cứ chuyển kênh liên tục khiến cho mẹ khó hiểu không biết chuyện gì đã xảy ra với cô.
" Con làm sao vậy Thẩm Hi buổi xem mắt thế nào rồi ?"
Thẩm Hi vẫn đang tập trung dán mắt vào màn hình tivi không trả lời mẹ mình.
" Thẩm Hi sao không trả lời mẹ ?"
Mẹ cô lớn tiếng nói, Thẩm Hi mới giật mình quay lại nhìn bà.
" Mẹ vừa hỏi con chuyện gì vậy ?"
Gương mặt của cô đã đầm đìa nước mắt, khiến cho mẹ lo lắng.
" Con gái sao vậy con đang gặp chuyện gì có phải không nói cho mẹ biết đi ?"
Thẩm Hi sợ hãi ôm lấy mẹ của mình khóc nức nở, càng khiến cho bà lo lắng hơn, nhưng cô lại không nói là mình đã gặp vấn đề gì chỉ khóc và khóc.
Mọi người trong nhà nhìn thấy Thẩm Hi tính tình thay đổi chóng mặt ai cũng lo lắng cho cô, nhưng hỏi mãi cũng chẳng lấy được ở cô một thông tin gì ở cô.
Phong Lãng và Thời Phúc quyết định quay trở lại Malaysia để giải quyết tất cả ân oán với Thất Hoàng. Trước khi đi Thời Phúc còn đến thăm Minh Châu và Dì Hoa, nhưng cô ấy luôn cảm thấy có điều gì đó chẳng lành sắp xảy đến với Thời Phúc nên rất không muốn anh ấy rời đi.
" Em xin anh đừng đi có được không."
Thời Phúc rất rất muốn ở bên cạnh Minh Châu nhưng vì nhiệm vụ và sự an toàn của cô ấy nên Thời Phúc chẳng còn một sự lựa chọn nào khác, Minh Châu khóc đến khan cổ vì quá kích động nên cô ấy đã ngất xỉu, Thời Phúc nhanh chóng đỡ lấy Minh Châu đưa cô đến giường, dì Hoa lo lắng vội vàng đi đến bắt mạch cho Minh Châu, gương mặt của dì đã trở nên nghiêm trọng.
" Con bé đang mang thai."
Thời Phúc đứng sững người ra vài phút anh ấy không tin là mình sắp làm ba, buồn vui lẫn lộn trong tâm trí của anh ấy.
" Minh Châu mang thai sao ?"
Dì Hoa gật đầu, Thời Phúc đi đến ngồi bên cạnh vuốt ve mái tóc đen dài của cô
" Minh Châu đợi anh quay trở về có được không, anh sẽ quay về với mẹ con em."
Trong cơ hôn mê khoé mắt của Minh Châu đã chảy ra một dòng nước, trong cơn vô thức Minh Châu vẫn nắm chặt lấy cánh tay của Thời Phúc không buông, dì Hoa đã sống trong ngôi làng đó ngần ấy năm bà biết rõ bản tính độc ác của Thất Hoàng, ông ta sẽ truy cùng đuổi tận những kẻ dám phản bội mình bây giờ chỉ còn cách đối mặt quyết chiến một lần.
" Cứ lo cho nhiệm vụ lần này của mình đi, Minh Châu đã có dì lo rồi, nhưng phải nhớ là bình an quay trở về Minh Châu rất yêu cậu đấy, nếu cậu có mệnh hệ gì thì con bé cũng chẳng sống nổi đâu."
Thời Phúc đặt hết niềm tin vào Dì Hoa.
" Giúp con chăm sóc cô ấy, đến khi con quay trở về."
Nói rồi Thời Phúc dứt khoát rời đi không quay đầu lại, nếu còn dây dưa chỉ càng thêm yếu lòng càng không thể nào rời đi được nữa.
Hai người đang ngồi trên chiếc trực thăng giành riêng cho những người thi hành nhiệm vụ cấp cao, Phong Lãng nhìn ra được sự buồn rầu và lo lắng trong đáy mắt của Thời Phúc.
" Cậu sợ sao ?"
Câu nói rất bình thường nhưng đã đâm sâu vào trái tim của Thời Phúc.
" Minh Châu đã mang thai rồi."
Giọng nói của anh ấy đã nghẹn lại, Phong Lãng hiểu được tâm tình của Thời Phúc, hắn đặt tấy lên vai của Thời Phúc thay cho lời an ủi.
" Tôi sẽ không để cho cậu chết đâu, cậu sẽ bình an quay trở về với Minh Châu."