Nàng Phóng Viên Xấu Số Của Lão Nhị

Chương 68: Giấc mơ hay là sự thật





Thời gian trôi qua như một cơn lốc, hôm nay là sinh nhật đầu tiên của Phong Tử Hàm, mọi người điều ráo riết chuẩn bị sinh nhật cho cục bông nhỏ, ai cũng rất vui vẻ, tranh nhau bế Tiểu Hàm, Thiết Quân cứ nằng nặc đòi làm cha đỡ đầu của thằng bé.

" Con trai cưng của ta, gọi ta là ba nuôi có biết không hả."

Thẩm Đào đi đến đánh vào vai của Thiết Quân.

" Thằng bé chưa biết nói anh đừng có ngốc nghếch đưa cháu cho em."

Hai người cứ tranh nhau bế, khiến ba của Thẩm Hi bực mình ông đi đến ôm lấy Tiểu Hàm.

" Đưa đây."

Thẩm Đào tiếc nuối nói.

" Ba này con vẫn chưa kịp hôn cái má sữa của Tiểu Hàm nữa."

Ông lắc đầu nói.

" Muốn hôn vậy thì tự mình sinh đi, đây là bảo bối của ba."

Thiết Quân nhìn sang Thẩm Đào mỉm cười đen tối, cô ấy liền đánh tới tấp vào người Thiết Quân.

" Suy nghĩ đen tối gì đấy có muốn chết không hả."

Tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi hết, mọi người bắt đầu vào buổi tiệc, Tiểu Hàm là nhân vật chính ai cũng vây quanh thằng bé, Minh Châu và Thời Phúc cũng bế con gái đến chung vui, mọi người điều cười nói rôm rả, mẹ của Thẩm Hi đã dần dần chấp nhận mọi thứ về những quyết định và lựa chọn của cô bà đã bỏ qua tất cả hai mẹ con cô đã hòa thuận với nhau trở lại.

Thẩm Hi đưa con trai đến bức ảnh của Phong Lãng.

" Đây là ba của con con có nhiều điểm rất giống ba."

Cô nhìn vào tấm ảnh mà không kiềm chế được xúc cảm bật khóc nức nở, mọi người điều rất đau lòng thay cho cô nhưng chẳng thể nào làm gì được.

Bước đi trên con đường thiếu đi một nữa của cuộc đời mình quả là một điều không mấy dễ dàng, nhưng mãi chìm đắm trong đau thương thì vẫn không phải là cách, Thẩm Hi đã bước qua khỏi bóng tối tiếp tục bước đi vì con trai của mình, cô chỉ mong thằng bé có thể khoẻ mạnh mà sống thật hạnh phúc bên cạnh mình.

Thẩm Hi quyết định đi làm trở lại sau khoảng thời gian sinh nở, bây giờ cô phải lo lắng nhiều hơn nên không ngừng cố gắng làm việc, cũng chỉ để con trai có được một cuộc sống tốt hơn.

Không lúc nào cô không nhớ đến anh, Thẩm Hi đã để một tấm ảnh của Phong Lãng ở trong ví tiền của mình, cô luôn mang nó theo bên người và xem nó như một vật quý giá.

Hôm nay là một ngày mưa to Thẩm Hi vẫn đi về nhà cô che một chiếc ô màu trắng trong suốt, Tiểu Hàm chắc là đang trong mong cô lắm, trên đường về nhà cô vẫn luôn tưởng tượng ra hình ảnh của Phong Lãng đang đứng đó chờ đợi mình, nhiều lần cô cứ ngỡ là thật vui vẻ chạy đến ôm lấy hắn, nhưng bản thân lại chỉ cảm thấy trống trải, hình ảnh đó đã biến mất khỏi tầm tay của Thẩm Hi. Cô nghĩ hôm nay mình cũng đã bị ảo giác như những lần khác nên đã cố đâm đầu bước đi để cố gắng quên đi nổi đau này, hơn một năm như thế mà tình yêu của cô giành cho Phong Lãng vẫn không thay đổi.

Thẩm Hi bước đi thật nhanh để xuyên qua hình ảnh của Phong Lãng, cô đâm đầu chạy thật nhanh để vượt qua, nhưng lại đập mạnh vào người của hắn, Phong Lãng đưa tay ra đỡ lấy Thẩm Hi.

Cô không thể nào tin vào mắt của mình hình ảnh người đàn ông mà mình ngày đêm mong nhớ, lại xuất hiện thật sự trước mặt, Thẩm Hi cứ ngỡ đây chỉ là một giấc mơ, đôi mắt của cô đã long lanh lên vì nhung nhớ.

" Là em đang mơ có đúng không ?"

Cô ôm lấy người đàn ông trước mặt sợ anh sẽ rời xa mình.

" Chỉ cần như thế này thôi, hơi ấm này mùi hương này chính là của anh."

Phong Lãng ôm chặt lấy người phụ nữ của cuộc đời mình.

" Anh đã thật sự quay về bên cạnh em rồi đây."

Thẩm Hi chợt bừng tỉnh lại cô đẩy Phong Lãng ra nhìn thật kỹ vào gương mặt của anh.

" Không phải là mơ sao, là anh thật sao em đã mộng tưởng đến hình ảnh của anh, tưởng chừng như bản thân đã phát điên."

Cô đưa tay sờ vào gương mặt của Phong Lãng gương mặt đã gầy gò đi nhiều, làn da đã xạm ngâm, Thẩm Hi vẫn đang rất hoang mang cô thật sự vẫn không tin là hắn đang đứng trước mặt mình bằng xương bằng thịt, Phong Lãng ôm chầm lấy Thẩm Hi hai người cứ thế đứng dưới cơn mưa nặng hạt.

" Anh nhớ em nhiều lắm Thẩm Hi."

Hai người thật sự không tin ngày hôm nay lại xảy ra vì trong tâm trí của đối phương là một người ra đi mãi mãi và một người không thể nào quay về được.

Khoảng Khắc rơi xuống từ độ cao như thế Phong Lãng đã nghĩ bản thân mình đã chết, hắn không thể nào tin mình vẫn còn đứng đây để được gặp Thẩm Hi.

Trong lúc buông tay ra khỏi trực thăng của Thất Hoàng Phong Lãng bị rơi xuống một dòng sông, nước chảy xiết đến mức chết người, cũng may là có Hân Đồng và Vũ Đinh giúp đỡ, hai người đã được Phong Lãng ân xá dù sao Vũ Đinh cũng đã làm việc cho hắn suốt hai năm qua, cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của hắn chỉ huy, Phong Lãng không nở nhìn Vũ Đinh bắt để lại vợ con. Hắn đã lựa chọn cho Vũ Đinh một con đường sống.

Vũ Đinh và Hân Đồng rất biết ơn những gì mà Phong Lãng đã giúp đỡ mình, bọn họ đưa hắn vào bờ Phong Lãng đã thật sự không còn hô hấp, Vũ Đinh ra sức sơ cứu cho hắn, chỉ còn một tia hi vọng bọn họ vẫn không từ bỏ, đó là lý do đội của Thời Phúc không tài nào tìm được thi thể của Phong Lãng.