Nắng Vẫn Chờ Sao Hoa Chưa Nở

Chương 38: Hãy để em là người sai 2



Xột xoạt ..lạch chạch..lạch chạch...hắn vừa tắm xong tay còn cầm khăn tắm xoa xoa để lau khô tóc của mình, mặc chiếc áo khăn tắm màu trắng còn không kéo hết để hở ra hõm ngực hờ hửng, một vài giọt nước chưa khô lăn theo những cuồn cơ bắp, hắn đi từ từ đến phòng ngủ, khi đến trước cửa phòng, bỗng khựng lại cứ nghĩ về cô mà loạn nhịp, môi cũng bất giác nở nụ cười mãn nguyện, hắn từ từ mở cánh cửa ra, rồi thở dài một tiếng, rồi lại cười nhẹ bất lực,

- Lại ngủ mất rồi, khó lắm mới gặp cậu vậy mà, hừm...

Nhưng mọi thứ vẫn khiến hắn thấy hạnh phúc khi được ngắm nhìn gương mặt của cô ấm áp chìm vào giấc ngủ, hắn liền lại gần, khụy gối ngồi cạnh giường nhìn cô đang say giấc, làn da đôi phần nhợt nhạt mệt mỏi, nhưng trên môi vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, "lại mơ mộng gì đó hả cô nương" hắn thầm nghĩ.

Hắn liền cất vội chiếc khăn rồi nhẹ nhàng nằm lên giường từ từ đưa một tay bắt ngang qua dưới cổ, một tay xoay người cô lại, như vậy có thể ôm trọn được cô vào lòng.

Cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ, nhịp tim đập từng nhịp từng nhịp đều đặn, mùi hương trên tóc cô man mát, tất cả khiến hắn chìm vào giấc ngủ êm dịu.

Sáng sớm, ánh nắng nhẹ chiếu vào góc phòng, Hạ Lan mới bừng tỉnh dậy, cô nhìn sang bên cạnh đã chẳng thấy còn bóng của hắn, đêm qua cô quá mệt mà ngủ trước nhưng cô vẫn cảm thấy hắn luôn bên cạnh mà ôm lấy cô. Cô bất giác mất mát chẳng nói gì mà hắn đã đi mất, chẳng thèm gọi cô dậy nữa cơ.

Cô dọn dẹp lại giường ngủ rồi bước ra ngoài, vươn vai thư giãn một chút, nhìn sang bàn ăn đã có sẵn đồ ăn sáng kèm theo tờ giấy ghi chú "Tớ có việc phải đi sớm, mà cả tối tớ không ngủ được vì ai đó ngáy to quá đi '0'...'0'...'0' thế nên đừng làm việc vất vả quá hãy giữ gìn sức khỏe nhé.. cùng nhau chờ ngày nụ hoa rực rỡ."

- Cái tên ngốc này ai ngáy to cơ chứ, người giữ sức khỏe là cậu thì có.

Cô đưa mắt nhìn vườn hoa lan đất đang hé nụ rồi cười nhẹ, nhưng cũng đầy những băng khoăn "hoa nhất định sẽ nở đúng chứ"

Sau mấy ngày cô lại đến thăm bố mẹ Minh Nhật, họ cũng không xa lạ gì với cô nữa, cứ xem cô như người vô hình bước vào bước ra, bố hắn cũng đã tỉnh táo hơn, ngồi dậy vận động một ít, mẹ hắn đặt ly nước trên bàn bên cạnh rồi cất lời:

- Hôm nay cô không bận gì à, còn đến đây làm gì?

Cô hơi bất ngờ khi gì Hạnh cất lời hỏi cô nhưng cũng có phần hơi ghét bỏ mình:

- Dạ dạo này con cũng rảnh lắm ạ, nên đến giúp được gì con sẽ cố gắng hết mình ạ.

Gì Hạnh nghe cô trả lời chỉ liếc một cái rồi ậm ừ, quay sang chồng mình:

- Anh nghỉ đi một lát, em ra ngoài nói chuyện một chút.

- Ừm

Chú vẫn còn yếu nên chưa nói được gì nhiều.

Nghe câu trả lời của chồng, gì Hạnh yên tâm bước ra cửa rồi ngoắc tay gọi cô đi theo, đi một đoạn thì đến chỗ ghế đá ở ban công, gì Hạnh ngồi xuống, cô cũng đi theo đến ngồi bên cạnh, ngồi gần như vậy cô mới nhìn rõ gương mặt gì Hạnh cũng đã có nhiều nếp nhăn, chuyện buồn liên tiếp ập đến lại khiến gì ấy sầu muộn nhiều hơn.

Trước đây ít ra cũng được ăn mặc sang trọng nhiều người ngưỡng mộ, giờ đã khác rồi, tìm người giúp thôi cũng thấy khó, đến họ hàng cũng nhiều người quay lưng.

- Minh Nhật nó dặn dò bà già này, đừng ghét bỏ rồi đày đoạ cô quá, nếu cô mệt như thế đến mức phải bảo thằng con ngu ngốc của tôi nói hộ thì đến giúp làm gì nữa.

Lời nói đay nghiên thâm sâu như ngày nào, cô cũng hiểu chuyện nhẹ nhàng đáp:

- Dạ làm gì có ạ, cháu không có nói gì đâu ạ.

Cô xua tay liên tục, thầm nghĩ chắc cái tên Minh Nhật này lo lắng cho mình quá lại nói gì quá đà rồi.

- Vậy sao, chắc tôi đặt điều quá, hai đứa vẫn yêu nhau quá ha, giờ tôi còn mỗi thằng con chẳng ra gì cũng chẳng còn tài sản giàu có, chỉ có nợ nần chồng chất, cô còn bám víu lấy nó nữa làm gì cơ chứ.

- Sao gì lại nói thế, cậu nổ lực nhiều như vậy, dù phải gánh trên vai bao nhiêu là trọng trách bao nhiêu là gánh nặng, nhưng cậu ấy vẫn không từ bỏ là vì gì vì gia đình, sao gì lại nói thế.

Cô như nghẹn trong lòng thương cho những nỗi đau mà Minh Nhật đang phải gánh mà sao gì lại chẳng hiểu cho.

Gì Hạnh cười khảy một tiếng, rồi đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn cô:

- Cô đã hiểu chuyện như vậy...

Gì hạnh ngập ngừng nhìn gương mặt non trẻ của cô mà ghét bỏ:

- Vậy thì tôi cũng nói thẳng vấn đề, cô có thể tránh xa thằng con tôi được không.

Lời nói nhu mì thẳng thắn, tuy câu nói khiến cô đau lòng, nhưng cô cảm thấy gì Hạnh cũng không phải quá điêu ngoa, ngang tàn như trước đây như cô từng nghĩ, dù sao mẹ cậu ấy cũng từng là người tri thức học cao tài giỏi, nhưng cao ngạo không bao giờ muốn nhún nhường ai.

Rốt cuộc thì lòng vòng câu chuyện nãy giờ cũng chỉ muốn cô cắt mối tình không nên có từ đầu này. Nhưng lòng cô đã quyết cũng, mới chút khó khăn đã nản thì còn ra gì nữa.

- Con biết nhiều thứ khiến gì không thích con, nhưng con với Minh Nhật thích nhau thật lòng, chính con nhiều lần suy nghĩ, nhiều vấn đề xảy ra như thế con có nên tiếp tục không, nhưng cậu ấy luôn là người thấu hiểu giúp đỡ con yêu thương con, thế nên lần này....

Cô đưa đôi mắt khẩn khoản nhìn gì Hạnh, tay đôi phần run rẩy nhè nhẹ đưa tay nắm lấy tay gì Hạnh,

- Chỉ lần này thôi, con xin gì hãy chấp nhận, để con có thể bên cậu, giúp đỡ cậu ấy, tuy chẳng thể làm gì lớn lao nhưng con muốn được cùng cười, cùng khóc với cậu ấy, con thật sự rất yêu Minh Nhật.

Cô như muốn nói hết những khó khăn, cả những hạnh phúc mà cả hai đã trãi qua, hi vọng gì Hạnh có thể hiểu, có thể chấp nhận, cô thật sự không muốn mất đi cậu ấy.

- Xin gì, con gì đó, gì Hạnh à!