Nạp Thiếp Ký 3

Chương 209: Chương 209



Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy án chiếu theo lời nói của nàng, nữ nhân đều không nguyện ý sống hòa thuận với nhau như ba nàng như vậy hả?"
Tả Giai Âm phì cười: "Đó là vì chúng thiếp không cố ý tranh giành sủng ái, tự nhiên là đối xử tốt với nhau."
Mạnh Thiên Sở cũng cười: "Nữ nhân không phải hầu hết đều nhỏ nhen hay sao? Nàng đi tự khen ba nàng là ba người tốt à?"
Hạ Phượng Nghi đáp: "Cái đó là tự nhiên, nghe chàng nói về bốn nữ nhân kia, thiếp nghĩ chúng thiếp xem ra nên sống hòa thuận với nhau hơn mới được, nêu không thì lưỡng bại câu thương, không còn ý nghĩa gì nữa."
Tả Giai Âm cũng phụ họa: "Tỷ tỷ nói phải lắm."
Mạnh Thiên Sở nói: "Tam phu nhân đó còn nói định tống tặng nàng nhân sâm nữa. Ta vội vã chối từ, ả còn khách khí nói cái gì mà sau này để nàng đến phủ của ả, ả để Miêu lão gia bốc cho nàng vài thang thuốc dưỡng thai nữa."
Tả Giai Âm đáp: "Tam phu nhân là người rất biết cách ăn nói và xử sự."
Hạ Phượng Nghi chêm vào: "Nếu không sao có thể thuận trên lấy lòng dưới ở Miêu phủ được chứ?"
Lúc này người hầu đã dọn đồ ăn lên, Hạ Phượng Nghi bảo: "Chàng ăn trước chút này để lót dạ đi. Phi Yến nói rồi, trưa nay chúng ta sẽ được ăn ngon, do đó chàng đừng ăn nó quá, miễn để trưa ăn không vô đấy."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ba nàng biết sống biết hưởng thụ, ngày nào cũng có món ăn ngon, ta sao lại để lỡ cơ hội ăn ké chứ?"
Tả Giai Âm cười đáp: "CHàng kiếm tiền, chúng thiếp xài tiền, nếu còn không biết cách xài thì chúng thiếp thật không phải rồi. Còn về chuyện chàng để lỡ cơ hội chính là vì chàng nhất mực ở ngoài kiếm tiền cho chúng thiếp đó mà."

Mạnh Thiên Sở nghe nói thế hĩnh mũi: "Đạo lý gì thế chứ?"
Hạ Phượng Nghi cười: "Chàng mau ăn đi, đạo lý của Giai Âm nếu mà nói ra e rằng cả ba ngày ba đêm cũng nói chưa xong nữa."
Mạnh Thiên Sở đột nhiên nhớ ra, liền đưa cái khăn con gái nhị phu nhân đưa đó nhờ Tả Giai Âm xem. Tả Giai Âm bỏ đồ thêu trên tay xuống, tử tế nhìn qua, sau đó đưa cho Hạ Phượng Nghi.
Mạnh Thiên Sở nói: "Giúp ta xem dùm một chút, dùng ánh mắt của nữ nhân xem thử coi có phát hiện chỗ nào khác lạ không." Nói xong, hắn bưng chén cơm lên ăn.
Tả Giai Âm và Hạ Phượng Nghi cùng nhìn kỹ cái khăn. Hạ Phượng Nghi hỏi: "Cái món này làm rất tinh tế, tay nghề xem ra rất khéo léo, chàng để chúng thiếp nhìn cái này làm gì?"
Tả Giai Âm nói: "Chàng có phải là bảo chúng thiếp nhìn xem vật thêu trên này có ý tứ gì không chứ gì?"
Tả Giai Âm nói như thế, Hạ Phượng Nghi lập tức nhìn kỹ rồi nói ngay: "Những cô nương bình thường không thêu cái hoa này, đây chính là hoa loa kèn a."
Mạnh Thiên Sở nói: "Ta lần đầu nhìn thấy cũng kỳ lạ và cho là vậy, sau đó có người nói cho ta biết đây là một thứ hoa khác."
Tả Giai Âm hỏi: "Mạn đà la?"
Mạnh Thiên Sở nghe thế, gật gật đầu, nói: "Ta nghĩ là nàng biết, do đó mang về hỏi nàng, muốn biết món này rốt cuộc là có ý tứ sâu xa gì."
Hạ Phượng Nghi kinh ngạc nói: "CÔ nương này quả là đặc biệt a, mang thứ độc dược này thêu lên khăn tay của mình, quả là kỳ quái."

Tả Giai Âm cầm cái khăn tay lên, nhìn kỹ một hồi, nói: "Những hoa thêu tay thường đều được thêu ở một góc, còn cái khăn này thêu hoa ở giữa. Ngoài ra, Mạn Đà La kỳ thật là một loại hoa màu trứng hình đồng điếu treo ngược, có đâu lủng lẳng, khiến người ta thích vô cùng. Nhưng nó là loại thực vật có độc, đặc biệt là hoa và quả, giống như xà hạt mỹ nhân vậy, khiến người ta động tâm nhưng không có cách nào tiếp cận." Tại Y
Mạnh Thiên Sở nói: "Ta biết là nó có độc, nhưng không biết là độc tính thế nào, có thể dùng vào chuyện gì, ăn vào có phản ứng gì."
Tả Giai Âm cười nói: "Một loạt vấn đề như thế làm sao thiếp nói hết, từ từ để thiếp nói kỹ cho."
Mạnh Thiên Sở cười giả lã: "Nàng tinh thông cái này nên ta mới hỏi, nếu như nó là ngọc thạch, thì ta tự nhiên đi hỏi Phượng Nghi rồi."
Hạ Phượng Nghi nghe hắn nói thế, mỉm cười e thẹn.
Tả Giai Âm nói tiếp: "Mạn Đà La có thể làm ma túy dược, hiện giờ đã sử dụng khá phổ biến rồi, hoa có tác dụng ma túy và ảo giác cực mạnh, có thể là ma dược, cắt mổ vết thương, dùng trước làm những việc này không đau đớn gì."
Mạnh Thiên Sở khen: "Nàng cái gì cũng nhớ hết, ta chỉ là không rõ vì sao ả ta lại thêu lên khăn tay của mình."
Tả Giai Âm cười đáp: "Cái này chàng cần hỏi bậc đại hành gia của chúng ta rồi." Nói xong, nàng chỉ chỉ Hạ Phượng Nghi ở bên cạnh, Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới hiểu ý tứ của Tả Giai Âm, không cho mình lãnh đạm với Hạ Phượng Nghi.
Hạ Phượng Nghi thấy Tả Giai Âm nói thế, bèn cười: "Thiếp làm gì mà đại hành tiểu hành chứ, muội muội nói vậy là giết chết tỷ tỷ rồi."
Mạnh Thiên Sở bỏ chén trong tay xuống, bảo nha hoàn dọn dẹp chén bát, sau đó nói: "Nàng đừng khách khí nữa, Giai Âm cho nàng là hành gia, nàng tự nhiên là hành gia rồi, mau nói cho ta nghe đi."

Hạ Phượng Nghi gật gật đầu, nói: "Kỳ thật bình thường những cái này dường như không có hàm nghĩa gì đặc biệt, chỉ là cần chú ý coi trên đó thêu cái gì."
Tả Giai Âm nói: "Danh tự của tỷ tỷ có chữ Phượng, nên trênkhăn tay của tỷ ấy đều thêu phượng hoàng. Phi Yến thường thêu con yến trên khăn, đó là ý này."
Hạ Phượng Nghi nói: "Giai Âm nói đúng lắm, còn có những cô nương hình như thích thêu những hoa cỏ mà mình thích, có người sinh vào mùa hè nhưng thích hoa mai thì vẫn có thể thêu, có người thích thêu núi, thêu suối đều được."
Mạnh Thiên Sở dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, dùng sức hôn vào má của Hạ Phượng Nghi và Tả Giai Âm mỗi người mấy cái, cao hứng nói: "Nhà có vợ hiền quả là tuyệt diệu, ta minh bạch rồi."
Hạ Phượng Nhi và Tả Giai Âm bị Mạnh Thiên Sở hôn như vậy, đều cảm thấy thẹn thùng. Tả Giai Âm thấy hắn cao hứng, xem ra là chuyện vừa rồi có ích cho phá án, nên nói: "Xem chàng cao hứng như vậy kìa, xem ra án này chàng đã nghĩ ra được gì rồi."
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, nói: "Ta nghĩ ra rồi, câu nói cuối cùng của Phượng Nghi đề tỉnh ta." Mạnh Thiên Sở nghĩ, nhị phu nhân nói qua với hắn rằng tam phu nhân khi tiến vào Miêu gia rồi rất thích học y thuật, hiện giờ kỹ thuật không dưới nhị phu nhân, như vậy, ả ta nhất định biết đường lối sử dụng hoa này. Nói không chừng, ả dùng nó để hại ai đó, hay ít nhất là món hoa này được ả coi trọng, có thể còn là vật nâng niu như sinh mệnh mới thêu lên khăn thế này.
Mạnh Thiên Sở lại hỏi: "Hoa này sau khi dùng vào rồi sẽ tạo ảo giác, thậm chí sẽ tạo cảm giác nóng bức, trong khí trời lạnh như vầy thậm chí lại muốn đi tắm nước lạnh gì đó đúng không?"
Tả Giai Âm đáp: "Ảo giác thì có, nhưng mà thiếp nghĩ tình huống mà chàng nói đó xem ra không phải là dùng là dược vật do loại hoa này chế ra, mà là dùng một loại khác."
Mạnh Thiên Sở thấy Tả Giai Âm đã nói như vậy, biết là về phương diện này nàng là bậc chuyên gia, lại nghĩ nàng nhất định biết hành vi dị thường của nhị phu nhân lúc đêm có quan hệ với thứ gì, nên hưng phấn giục: "Giai Âm, mau nói đi."
Tả Giai Âm bảo: "Vậy chàng đem phản ứng cụ thể của người đó thế nào cho thiếp biết mới được."
Mạnh Thiên Sở bèn đem chuyện của nhị phu nhân kể ra, Tả Giai Âm nghe xong nhíu mày suy nghĩ một lúc mới nói: "Người trong nhà mà chàng đang tra án đó có phải đều học qua nghề y?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Gần như mọi người trong nhà đều biết nghề y, nàng nói vậy có phải là nàng hoài nghi người trong nhà đó hạ độc vào bà ta?"

Tả Giai Âm đáp: "Loại dược vật này đến rất nhanh, nếu ở ngoài e rằng chưa bước ra khỏi cửa đã phản ứng rồi. Từ tình huống mà chàng kể, người hạ dược thiện nghề về phương pháp hạ độc này, chí ít nắm bắt rất chuẩn, loại thuốc này nhiều sẽ gây chết người, ít thì không gây hiệu quả như dự định."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy ý tứ của nàng là người đó vừa muốn hại bà ta vừa không muốn người khác nhận ra là bà ta dùng thuốc độc mà chết, chỉ muốn người khác tưởng nhị phu nhân bị điên rồi?"
Tả Giai Âm gật gật đầu, đáp: "Thiếp nghĩ thế, chí ít y hạ độc với liều lượng không để cho nhị phu nhân đó lập tức chết trong phòng của mình, thiếp nghĩ chàng hiện giờ nên đi coi nhị phu nhân đó xem, e rằng..."
Mạnh Thiên Sở nghe Tả Giai Âm nói vậy, cảm thấy sự tình không ổn, sáng nay khi hắn đi không thấy người trong nhà đó, không biết sự tình thế nào rồi.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ý của nàng là nhị phu nhân đó dữ nhiều lành ít rồi? Bà ta rốt cuộc là đã uống phải độc dược gì vậy?"
Tả Giai Âm nói: "Có mấy loại độc dược đều có phản ứng như vậy, thiếp không xem qua tự nhiên không biết người đó cho nhị phu nhân dùng loại thuốc gì, chàng hãy đi xem trước đi, có thể còn có cơ hội xoay ngược tình thế."
Mạnh Thiên Sở đứng lên, vừa đi mấy bước đã quay lại nói: "Vậy ta đi rồi, cho dù là gặp được cũng không làm cái gì, nhân vì nàng biết ta không thông về dược lý chút nào."
Hạ Phượng Nghi nói: "Vậy chàng để Giai Âm đi cùng, dù gì tam phu nhân đó chẳng phải là mong chàng mang Giai Âm tới bốc mấy thang thuốc dưỡng thai sao? Hiện giờ có lý do đến đó xem xét rồi."
Mạnh Thiên Sở nghe thế cao hứng vô cùng: "Phượng Nghi nói phải lắm, ta đi gọi CHu Hạo. Giai Âm nàng về phòng mặc đồ cho ấm một chút, để tránh khí trời trở lạnh đột ngột đó."
Hạ Phượng Nghi cười nói: "Thiếu gia của chúng ta bắt đầu biết chuyện "giồi"! Chuẩn bị làm cha có khác a."
Mạnh Thiên Sở không thèm để ý, cao hứng bỏ đi, chỉ lưu lại hai nữ nhân cười lén với nhau.
Mạnh Thiên Sở, Tả Giai Âm, CHu Hạo lát sau ngồi xe đến Miêu Gia.