Nạp Thiếp Ký 3

Chương 291: Chương 292



Mạnh Thiên Sở quả thật không có ấn tượng gì về người này, nhưng hắn cũng biết nhà của Tuyết nhi đều tìm con rễ ở rễ, như vậy cũng không có gì kỳ quái. Nếu như án theo lời của Lâm Nhược Phàm, thì người trong thôn đều biết Trụ tử đã chạy rồi, như vậy không biết có ai báo tin cho y không, và nếu như thế y không trở về thì e rằng không xong rồi.
Lâm Nhược Phàm thấy Mạnh Thiên Sở ngẩn ra như vậy, hỏi: "Mạnh gia, các vị hôm nay đến đây làm cái gì?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "CHúng ta chỉ muốn đến đi vòng vòng trong thôn, tìm hiểu một số tình hình, xem coi có giúp ích gì cho việc phá án hay không."
Đang lúc nói, chợt có một lão đầu đẩy một cái xe một bánh đến. Lâm Nhược Pham vội ẵm đứa bé tránh qua một bên, Mạnh Thiên Sở cũng tránh theo, mọi người đều bịt mũi.
Lão đầu đó lạnh lùng nhìn Lâm Nhược Phàm, nói: "Một nữ nhân mà đứng ở cửa thôn nói nói cười cười với một nam nhân, có biết liêm sỉ hay là không?"
Mạnh Thiên Sở nhíu mày, vừa định lên tiếng, Lâm Nhược Phàm đã vội vã đưa mắt ra hiệu cho hắn, bảo hắn đừng nói.
Lão đầu từ từ đẩy xe đi, Mạnh Thiên SỞ hỏi: "Người trong thôn này sao ai cũng vậy hết? Ta trước đây sao không biết thôn này lại có dạng người như thế chứ?"
Lâm Nhược Phàm hư một tiếng, ra hiệu bảo Mạnh Thiên Sở nói nhỏ một chút, sau đó nhỏ tiếng nói: "Muội mới đầu đến đây cũng kiến thức qua rồi, từ đường trong thôn nữ nhân không thể tiến vào, bình thường quét dọn trong đó đều là nam nhân, hơn nữa nam nhân khi nói chuyện thì nữ nhân không được chen lời, nếu mà chen lời sẽ bị vả miệng. Miệng bị đánh toét cả ra luôn, thật là đáng sợ. Ngoài ra còn rất nhiều quy củ, muội không thể kể hết ra đây được."
Mạnh Thiên Sở nhíu mày thở dài, nói: "Cô hay là mang em bé về trước đi. Mặt trời vừa lên là sẽ nóng lắm đó, cẩn thận coi chừng em bé và cô cảm nắng, như vậy là không tốt đâu."
Lâm Nhược Phàm gật gật đầu, xong ngước nhìn thái dương, thấy đã lên được con sào.
Bọn Mạnh Thiên Sở theo sau Lâm Nhược Phàm tiến vào thôn.
Đột nhiên, từ xa có một nữ tử trẻ tuôi nhanh chân bước tới, đến trước mặt Lâm Nhược Phàm, cô ta sậm sì mặt vung tay tát mạnh, rống lên: "Ngươi chết bầm ở đâu rồi thế, mợ hai tìm em bé muốn điên luôn rồi." Xong đoạt lấy em bé trong tay Lâm Nhược Phàm. Nữ tử này tuổi cỡ vào khoảng Lâm Nhược Phàm, sắc vóc bình bình, lưỡng quyền rất cao, xem ra rất hung dữ, ăn mặc đồ bình thường. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Lâm Nhược Phảm ôm mặt ủy khuất nói: "Thụy nhi nhất định phải đến cửa khổ chờ tộc trưởng, do đó tôi mới..."
"Ngươi còn trả treo nữa hả? Coi ta hôm nay không mách mợ hai lóc da ngươi không xong." Nữ tử ẵm em bé giơ tay ra định tát vào mặt Lâm Nhược Phàm cái nữa.
Mạnh Thiên Sở tức giận, bước lên xô ả ta ra, trầm giọng hỏi: "Ngươi là ai? Vì sao lại đánh người?"
Nữ nhân vừa rồi không chú ý bọn hắn, giờ nhìn thấy Mạnh Thiên Sở, biết là sư gia của nha môn, vội cười ngay, ủy khuất nói: "Ái ôi, Mạnh gia, tôi cũng là vì tốt cho cô ta mà thôi. Cô ta đến chưa được bao lâu, rất nhiều quy củ còn chưa biết, tôi không dạy sau này cô ta phạm điều sai gì đó, phu nhân và lão gia sẽ quở trách tôi đó."

Mạnh Thiên Sở: "Ngươi là cái quái gì mà cần ngươi phải quản?"
Nữ nhân đó khẽ đáp: "Tôi là vú nuôi của Thụy nhi... a .... ôi da...!"
Lời vừa nói xong, mặt của ả đã bị Thụy nhi quào một cái, đau đến nhỏ cả lệ.
Thụy nhi giằn người đòi xuống, "Con không muốn dì ẵm, con muốn dì Lâm ẵm!" Xong đưa hai tay về phía Lâm Nhược Phàm.
Vú nuôi làm ra vẻ hung hăng, nói với Thụy nhi: "Mày mà nói vậy nữa ta sẽ đánh nát đít mày."
Mạnh Thiên Sở nói: "Làm gì có loại nữ nhân hung ác như ngươi vậy?"
Vú nuôi không dám đấu mồm với Mạnh Thiên Sở, nhìn Lâm Nhược Phàm trừng trừng, gằn giọng nói: "Còn không mau về nhà cho ta, ngươi bộ tưởng cả ngày đứng ở cửa thôn thì nam nhân sẽ cưới ngươi về nhà hay sao? Còn không biết xấu hổ à?"
Lâm Nhược Phàm cúi đầu chẳng nói câu nào, đi nhanh về phía trước. Vú nuôi đắc ý ẵm Thụy nhi ngoáy mông đi sau.
Mộ Dung Huýnh Tuyết bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở, thấy mặt hắn tràn đầy vẻ trầm trọng nhìn theo bóng dáng Lâm Nhược Phàm, liền nói: "Mạnh gia, hay là.... huynh đổi chỗ khác cho cô ta đi. Tuy Tuyết nhi cô nương có lòng giúp cô ấy, nhưng dù sao cũng không thể lúc nào trông ngó. Giống như tình huống vừa rồi vậy, nói không chừng Nhược Phàm ngày nào cũng gặp, còn Tuyết Nhi thì hồn nhiên chẳng biết."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, nói: "Ta cũng nghĩ vậy, vốn là muốn giúp Nhược Phàm một chút, ai ngờ ngược lại lại hại cô ta, mệnh của cô ta quả là khổ."
Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Vậy huynh còn không đi nói ngay bây giờ, vừa nhìn mụ vú đó là biết không phải tay vừa, bình thường không biết đối xử với Nhược Phàm thế nào. Vừa rồi ả không phải nói là trở về mách mợ hai hay sao, nếu là đúng vậy thì Nhược Phàm sẽ chịu khổ rồi."
Mạnh Thiên Sở gật đầu: "Huýnh Tuyết nói phải lắm, chúng ta trước hết giải quyết chuyện của Nhược Phàm cái đã rồi tính."
Mọi người đến Tuyết viên, vừa đến cửa đã thấy Tuyết nhi dẫn theo nha hoàn định ra ngoài, vừa nhìn thấy Mạnh Thiên Sở đã cao hứng bước lại.
Tuyết nhi hỏi: "Tỷ phu (chồng của chị), huynh sao đến đây?"
Mạnh Thiên SỞ đáp: "Ta trong miệng của muội dường như bị gọi mấy kiều rồi, muội không phải là nghĩ đến cái gì đó là đặt tên gọi ta hay sao a?"

Tuyết nhi cười khanh khách lộ ra hàng răng trắng nõn.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Muội định ra ngoài? Ta vừa khéo có chuyện muốn tìm muội."
Tuyết nhi đáp: "Chuẩn bị đến các nhà tá điền, cần phải thu nợ rồi."
"Tuyết nhi càng lúc càng biết làm ăn đó nha."
Tuyết nhi cười nói: "Sự tình của mình thì tự nhiên phải do mình đi làm, không ai có thể giúp mình, mọi thứ đều phải dựa vào bản thân, không tự đi làm thì ngay cả cơm cũng không có mà ăn. Đúng rồi, tỷ phu không phải là tìm muội có chuyện hay sao, nói đi, là chuyện gì vậy?"
Mạnh Thiên Sở còn chưa kịp nói, đã thấy Thụy nhi khóc lóc từ trong một vườn chạy ra, sau đó còn có một nha hoàn chạy theo. Lòng Mạnh Thiên Sở trầm hẳn xuống, vội bước tới ngăn Thụy nhi, gấp rút hỏi: "Có phải là Lâm di của cháu bị đánh rồi không?"
Thụy nhi đau xót gật đầu.
Tuyết nhi bước tới, vội hỏi nha hoàn: "Sao thế hả? Sao Thụy nhi lại khóc thành như vậy?"
Nha hoàn ấp úng ẵm Thụy nhi lên, không dám trả lời.
Mạnh Thiên Sở vội bảo: "Mau đưa ta đi đến đó, Nhược Phàm nhất định là bị đánh rồi."
Tuyết nhi nghe thế vội bước nhanh tới chỗ khu nhà vườn của Thụy nhi. Bọn Mạnh Thiên Sở cũng gấp rút bám theo sau.
Tuyết nhi cùng mọi người vào trong vườn, thấy một nữ tử trẻ tuổi ngồi trong lương đình nhìn vú nuôi vừa quát tháo vừa dùng roi đánh Lâm Nhược Phàm.
"Dừng tay!" Tuyết nhi sầm mặt quát lên, xông tới giật roi trong tay của vú nuôi, đẩy ả té ra xa, "Nhị nương, Nhược Phàm làm sai cái gì mà phải đánh như vậy?"
Nữ tử đó tuổi tác kỳ thật chẳng lớn hơn Tuyết nhi bao nhiêu, chỉ thấy y thị nhếch mép một cái, rề rà đáp: "Vú nuôi nói nó ra đứng ở cửa thôn quyến rũ nam nhân. Cô thấy tiện nhân như vậy có cần phải dạy dỗ quản giáo hay không?"
Tuyết nhi nhìn thấy Lâm Tuyết Phàm cúi đầu, liền hỏi: "Cô ra ngoài cửa thôn hả?"

Lâm Nhược Phàm không trả lời, chỉ gật đầu.
"Ta trước chẳng phải là nói qua với cô, bảo cô đừng ra ngoài rồi hay sao? Cô quên lần trước cô bị đánh như thế nào rồi hay sao?"
Lâm Nhược Phàm ngước lên, nhỏ giọng đáp: "Thụy nhi nói là muốn ra cửa thôn chờ lão gia, cho nên em mới..."
Vú nuôi cất giọng chua như giấm: "Cũng không biết là Thụy nhi chờ cha, hay là có con tiện nhân nào đó ở cửa thôn chờ nam nhân à."
Mợ hai nghe thế lập tức bực mình nói: "Các ngươi còn đứng đó làm gì nữa, còn không đánh nhanh cho ta, nó là con tiện nhân đánh mãi không chịu nhớ mà."
Mấy nha hoàn xông lên định động thủ.
Mạnh Thiên Sở tức giận quát: "Dừng tay!"
Mợ hai cười lạnh mấy tiếng, đứng dậy ra khỏi lương đình đến cạnh Mạnh Thiên Sở, dùng giọng the thé hỏi: "Thì ra là Mạnh gia a, Mạnh gia, ngài dường như quản chuyện hơi bị rộng đấy. Ta đang quản người hầu của ta, không biết nó có quan hệ gì với Mạnh gia hay không hen?"
Mạnh Thiên Sở khoanh tay, lạnh lùng nói: "Ngươi không ngờ dám dùng cái giọng đó nói chuyện với ta! Ngươi có tin là hôm nay bổn thiếu gia cho dù có tát ngươi hai cái, lão gia nhà ngươi còn phải cảm tạ ta không?"
Mợ hai nghe thế có hợi sợ, giọng điệu mềm hẳn lại, hỏi: "Mạnh gia, ta làm sai cái gì nào? Ngài định thế lão gia ta quản giáo ta à?"
Mạnh Thiên Sở hừ hừ hai tiếng, bảo: "Trong thôn của các người chẳng phải là tôn sùng đạo Khổng Mạnh nhất hay sao? Nữ nhân không được ra khỏi nhà, cười không được hở răng, tam tòng tứ đất... đó là những câu nữ nhân thường nói ở cửa miệng, vậy vừa rồi ngươi đối với bổn thiếu gia có lời vô lễ, nói ta cái gì mà quản chuyện thừa chuyện rộng gì đó, có phải là phạm vào cái điều ngăn cắm trong phép ăn nói cử xử của nữ nhân hay không?"
Sắc mặt của mợ hai lập tức biến ngay. Cô ta vội hạ giọng nói: "Mạnh gia giáo huấn phải lắm, sau này ta nhất định sẽ chú ý."
Mạnh Thiên SỞ nói tiếp: "Điều kỵ húy nhất của một phụ nữ là nói chuyện thị phi. Ngươi thị phi không phân biệt cho rõ, chỉ nghe vú nuôi của Thụy nhi nói từ một phía mà đánh người. Ngươi thân là mợ hai của Diệp gia, chẳng những không làm gương cho người dưới, thế mà lại còn nghe gió thành ra mưa, giờ ta muốn hỏi thử Lâm cô nương có chỗ nào sai?"
Mợ hai lập tức nói: "Cô ta cả ngày không có chuyện gì cứ thích đưa Thụy nhi ra cửa thôn đứng. Trong thôn rất nhiều người nói này nọ rồi. Tuyết nhi cũng nói qua với nó rồi, bảo nó đừng có ra ngoài nữa, thế mà con tiểu tiện nhân này không quản được hai cái chân của nó."
Mạnh Thiên Sở nói: "Cô ấy thân là nha hoàn, Thụy nhi là chủ nhân của cô ấy, Thụy nhi yêu cầu cô ấy đi, cô ấy không đi có phải là không phải hay không?"
Vú nuôi ở bên cạnh đó cố cãi: "Thụy nhi vẫn còn là một đứa bé, biết cái gì, còn không phải nó..."
Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nói: "Mợ hai, nhà các người quả là biết nuôi dạy nha, chúng ta nói chuyện mà bọn người hầu kẻ hạ bên cạnh không ngừng chen lời đánh rắm! Hắc hắc."
Mợ hai giơ tay tát cho mụ vú một cái: "Mất dạy! Cút đi!"

Mụ vú vội ôm mặt lùi ra.
Mợ hai vội xin lỗi Mạnh Thiên Sở. Mạnh Thiên Sở nói: "Chờ lão gia nhà ngươi về rồi, bổn thiếu gia muốn thỉnh giáo một chút nên quản giáo bọn nô tài và hạ nhân ở dưới này như thế nào."
Đang lúc hắn nói thì Diệp Ninh đã nhanh chân bước tới.
Mợ hai vội bước trờ tới, mặt mày đầy ủy khuất nhìn Diệp Ninh, còn chưa nói gì mà nước mắt đã rơi lã chã.
DIệp Nhinh không hề lý gì đến vợ hai của mình, mà bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở, trước hết hành lễ, sau đó xin lỗi: "Mạnh gia, thật là ngại quá, ngài thấy đó, tôi mới đi ra ngoài có mấy canh giờ mà cái nhà này đã thành thế rồi."
Mạnh Thiên Sở khẽ nhếch môi cười, đáp: "Mạnh mỗ nhiều lời rồi, hi vọng tộc trưởng đại nhân đừng coi Mạnh mỗ là người xía vô nhiều chuyện."
Diệp Ninh nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa. Vị sư gia này là tiên sinh của huyện thái gia, nghe nói huyện thái lão gia đối với y mọi chuyện đều nghe lời, lấy lễ mà kính, ai cũng không dám đắc tội, cho nên lão vội thưa: "Mạnh gia nói lời gì thế, hắc hắc, tại hạ cảm kích còn không hết đây này." Nói xong, vội mời Mạnh Thiên Sở vào ngồi ở lương đình.
Mợ hai chuẩn bị vào ngồi theo, chỉ thấy Diệp Ninh trợn mắt, quát: "Ngươi còn mặt mũi nào theo vào à, còn không mau quỳ xuống cho ta."
Mợ hai ngẩn ra, nhất thời không phản ứng kịp.
Diệp Ninh trầm giọng quát: "Quỳ xuống cho ta!"
Mợ hai bấy giờ mới nghe rõ, vội quỳ xuống đất. Ả vừa quỳ xuống, nha hoàn và mụ vú xung quanh đều quỳ rụp xuống theo.
Tuyết nhi bước đến cạnh Diệp Ninh thưa: "Cha, Nhược Phàm là do Mạnh gia giới thiệu cho tiểu nữ, để cho tiểu nữ chiếu cố, người coi..."
Diệp NInh không nói, chỉ giơ tay, sau đó quay lại khom lưng xin lỗi Mạnh Thiên Sở. Mạnh Thiên Sở vội đỡ y dậy.
Diệp NInh áy náy nói: "Đều là do Diệp Ninh tôi quản giáo không có cách a."
Mạnh Thiên Sở nói: "Tộc trưởng đại nhân quá lời rồi. Ta hôm nay đích xác không phải tìm mợ hai của ông làm phiền, mà là muốn đến thương lượng với tộc trưởng đại nhân và Tuyết nhi một chút, ta quyết định mang Lâm cô nương đi."
Diệp Ninh nghe thế, cho rằng Mạnh Thiên Sở vì tức giận mà mang Lâm Nhược Phàm đi, lòng nghĩ cô nha hoàn này quả là ghê ghớm, bây giờ xem ra Lâm Nhược Phàm có quan hệ rất sâu xa với vị Mạnh sư gia này. Mạnh sư gia đưa người tới đây cho y chứng minh là tin tưởng ở y, nhưng hiện giờ người nhà của y đã ra tay đánh người của hắn, khiến hắn tức giận mở lời đòi đưa người đi. Như vậy sau này bản thân y ắt cứ trốn ở trong phòng đừng ra ngoài nữa cho xong, và càng không cần phải đến huyện thành gặp tri huyện thái lão gia nữa. Cái đó là còn đỡ, chứ nếu vị sư gia này tức khí không đồng ý gì đó, chỉ cần ở trước mặt huyện thái lão gia nói thêm hai câu, là y e rằng xôi bỏng hỏng xôi!
Diệp Ninh toát mồ hôi trán đầm đìa, vội thưa: "Đại nhân xin đừng có tránh, ngài xem như vầy có được hay không? Hay là cứ để Lâm cô nương ở lại chỗ chúng tôi, tôi sẽ tự an bài xử lý, tôi xin đảm bảo nếu như xảy ra tình huống vừa rồi, tôi sẽ tự thân dẫn Lâm cô nương đến phủ của ngài đền tội."