Nạp Thiếp Ký 3

Chương 45: Chương 45



Tần Dật Vân biết những lời này của Mạnh Thiên Sở là thật, mặt ngẩn ra, trắng bệch. Vừa rồi đã nói mình ở Tần gia chịu khổ, còn tỏ ra oán hận nương tử, những điều này đều không nghe lọt lỗ tai. Những người khác không nói, chỉ sợ Hạ Vượng, vì muốn thoát tội, lúc đó lại thêm mắm thêm muối thì toi đời. Phải mau chóng giúp Mạnh Thiên Sở tra ra hung phạm, giúp mình thoát tội.
Nghĩ đoạn, Tần Dật Vân cười cười: "Vậy được rồi, Mạnh công tử cần gì cứ hỏi, ta nhất định phối hợp."
"Rất đơn giản, có điều giờ là lúc quan trọng, ta cần hỏi một mình từng người một. Bây giờ ta cần hỏi Hư Tùng trước, ngươi và Tễ Văn đứng tách nhau ra, quay lưng lại, nếu không người ta lại bảo các ngươi thông cung, hiểu chưa? Những người khác giúp ta giám thị."
Tần Dật Vân gật đầu, cùng Tễ Văn làm theo những gì Mạnh Thiên Sở nói. Lúc này Mạnh Thiên Sở mới lên tiếng: "Tiểu sư phụ, theo ta ra đây!"
Mạnh Thiên Sở đưa Hư Tùng đến căn phòng đặt thi thể Tần phu nhân, đóng cửa phòng rồi ngồi trước mặt, theo dõi ánh mắt của hắn: "Hư Tùng, ngươi xem bọn họ thân thiết bao lâu?"
"Ta…" mặt Hư Tùng đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Mạnh Thiên Sở, ậm ừ nói: "Ta xem đến lúc…lúc họ mặc quần áo trở vào chùa…"

"Trong bọn họ ai về trước?"
Hư Tùng vẫn cúi đầu: "Là…là tiểu nha hoàn kia đi về trước, một lúc sau ông chủ Tần mới về. Sau đó là tiếng tiểu nha hoàn kia hô hoán Tần phu nhân chết."
Mạnh Thiên Sở chợt động tâm: "Khoảng bao lâu?"
"Gần như ngay sau đó, có lẽ chỉ đủ thời gian đi tiểu thôi."
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, như vậy, thời gian quá ngắn, không đủ để đi qua sân chùa rồi đến nhà vệ sinh để treo cổ Tần phu nhân. Hơn nữa, dáng người Tễ Văn nhỏ gầy, một mình không phải là đối thủ của Tần phu nhân, căn bản không thể treo cổ Tần phu nhân. Huống chi trên người Tần phu nhân không có thương tích, tức là không hề có chống cự.
Mạnh Thiên Sở bảo Hư Tùng ra ngoài, rồi gọi Tần Dật Vân vào hỏi: "Theo như Hư Tùng nói, lần đầu tiên ngươi cởi hết quần áo, nằm ngoài bìa rừng, để chờ Tễ Văn phải không?"
"Đúng, Tễ Văn nói hai người cùng đi ra có thể làm người khác chú ý, cho nên ta ra trước chờ nàng, ta sợ rằng nương tử tỉnh dậy không thấy ta sẽ nghi ngờ, cho nên… ta mới cởi hết quần áo chờ Tễ Văn."
Mạnh Thiên Sở cười thầm, tiểu tử này thực biết tiết kiệm thời gian, rồi hỏi tiếp: "Vậy sao đang đợi, ngươi lại về?"
"Ta đợi một hồi Tễ Văn không đến, đoán chừng nàng có việc gì không thể ra được, mới mặc quần áo trở về, vừa mới vào sân chùa, liền thấy Tễ Văn đi ra từ phòng nàng. Ta liền chạy ngay ra bìa rừng, rồi cùng Tễ Văn thân thiết."

"Vậy khi các ngươi xong việc, ai về trước?"
"Tễ Văn về trước, nàng nói làm như vậy để người khác không nghi ngờ. Một lát sau ta mới chậm rãi trở về. Khi đó ta thấy ngươi và Trương công tử đứng gọi ta. Ngay sau đó nghe tiếng Tễ Văn hô hoán."
Những lời này ăn khớp với lời khai của Hư Tùng. Mạnh Thiên Sở lại cho Tần Dật Vân ra ngoài, rồi gọi Tễ Văn vào, vẫn hỏi như trước. Lời khai của Tễ Văn cũng khớp với Tần Dật Vân. Mạnh Thiên Sở hỏi câu cuối: "Trong các ngươi ai về trước?"
Tễ Văn đáp: "Ta về trước, đến phòng phu nhân, thấy cửa phòng mở ra, giường trống không. Ta đoán phu nhân đã đi vệ sinh, liền đi theo. Đến nơi thấy phu nhân bị treo cổ…" nói đến đây, Tễ Văn khóc thút thít.
Ba người đều nói giống nhau. Tuy Tễ Văn và Tần Dật Vân có thể thông cung từ trước, nhưng cũng không có khả năng thông cung với Hư Tùng, vì họ không hề biết lúc đó Hư Tùng đang ở bên cạnh. Như vậy cả ba đều nói thật.
Mạnh Thiên Sở nghĩ nghĩ, mình đi cùng chủ tớ Hạ Phượng Nghi, Phi Yến đến nhà vệ sinh, lúc về thì gặp Tễ Văn, khi đó Tần phu nhân ở trong phòng. Rồi mình lại vào phòng Trương Chấn Vũ, Tần Dật Vân nghỉ một lát rồi ra bìa rừng tư thông với Tễ Văn. Nếu những lời Hư Tùng nói là chính xác, Tần Dật Vân và Tễ Văn luôn ở bìa rừng lúc đó, thì cả ba người đều không có thời gian gây án.

Hạ Phượng Nghi, Phi Yến, Hư Tùng, Trương Chấn Vũ, Tần Dật Vân và Tễ Văn đều không có thời gian gây án. Vậy chỉ còn lão phương trượng Huyền Âm, Hạ Vượng và lão đầu, một trong ba người này, ai là hung thủ đây?
Lão đầu là gia nô của Mạnh Thiên Sở, Mạnh gia sa sút, đến mức phải ăn nhờ ở đậu Hạ gia, lão đầu cũng không bỏ đi, luôn tận tâm và trung thành, chắc chắn sẽ không vì một cái vòng cổ mà giết người cướp của. Cho nên có thể loại trừ lão đầu. Tại Y
Phương trượng Huyền Âm nếu thực sự vì cái vòng xa xỉ kia mà động tâm, chắc chắn lão sẽ không khổ tu nơi đây hơn chục năm trời, mà đã xuống núi từ lâu rồi. Trương Chấn Vũ nói đúng, khả năng Huyền Âm thấy hơi tiền nổi máu tham ít có khả năng xảy ra, còn nếu vì ham sắc giết người lại càng không thể. Đừng nói Tần phu nhân có vài phần nhan sắc, cho dù là tuyệt sắc mỹ nữ cũng chưa chắc làm lão hòa thượng này động tâm được. Nếu lão còn mê luyến nữ sắc, hẳn đã sớm để tóc cưới vợ từ lâu, chẳng phải đợi đến bây giờ. Vì vậy những động cơ đó có thể loại trừ.
Lão hòa thượng có thể có một động cơ nữa, đó là giết người diệt khẩu nếu Tần phu nhân đã phát hiện ra được bí mật nào đó của lão. Có điều, đến giờ Huyền Âm vẫn giữ kín như bưng, hiện tại không hề có căn cứ để xác minh quan hệ giữa lão và nữ tử treo cổ hồi xưa. Hơn nữa ngôi chùa này có thể có những bí mật gì, Huyền Âm không hé răng, thì hắn cũng không tài nào tìm ra được. Cho nên tạm thời loại trừ lão phương trượng.
Vậy đối tượng tình nghi chỉ còn Hạ Vượng mà thôi!