Trong khi Naruto mải vui chơi với thằng nhóc Kinchimoto thì ở đâu đó có hai con người, một tóc đen buộc cao phần ngọn, và một tóc đỏ chói cắt không theo thứ tự nào...
Cô gái bên cạnh có vẻ “hiền lành” hơn, một thân đỏ tươi trên người thật khác biệt..
Bộ đồ Pyjama đỏ sọc caro dài xuống đầu gối..
Quần đùi đỏ nhung ẩn sau lớp áo dày, chiếc quần khá ngắn, khoe đôi chân thon mịn của cô.....
Đồng đội cũ của Sasuke, tình địch của Sakura, cô đây chính là Karin, một cô gái thâm hiểm, chanh chua nhiều lời...
- anh bớt than thở lại đi! Tôi là bị hại mà còn chưa dám nói câu gì đây này!
Anh chàng kế bên liếc nhìn cô hồi lâu, ”cô ta thật chanh chua, mình chỉ mong có mỗi Temari mà thôi...con gái...phiền phức ghê đấy...”
- bớt lắm lời đi, vào nhà thôi...
Một khuôn viên rộng lớn mở ra phía sau cánh cửa gỗ đen, trên tảng đá có khắc chữ 'gia tộc Nara' rất to...
Đủ để biết sự giàu có và tài năng của anh và người cha anh như thế nào...
Đâu đó xung quanh mọc khá nhiều hoa cỏ, giữa nền cỏ xanh mướt có tấm ván gỗ - nơi thưởng trà, phẩm hoa và trò chuyện thường ngày của anh...
Anh bước tới phiến đá, một cái ao cá thu nhỏ nhưng đủ sắc màu hiện trước mắt anh...
Lặng lẽ ngồi xuống, anh thả vài miếng bèo nhúng (thức ăn cho cá hồi xưa) vào trong ao, nói..
- trừ bỏ gian phòng cách đây hai thước về bên phải, bất cứ chỗ nào trong nhà cô cũng có thể dùng...
Câu nói vừa dứt, Karin hét lên vui mừng..
- hahaha..cám ơn anh nhé! Giờ tôi đi làm phận sự của mình đây! Nhớ đó, tất cả gian phòng tôi đều được sử dụng thoải mái đó! Tôi không cho phép thì anh không được vào đâu!
Sau đó là tiếng chân chạy uỳnh uỵch dưới sàn, ngày một vang xa dần cho đến khi tới cửa phòng khám bệnh nhà Nara...
”Chả biết cô ta làm cái quái gì trong nhà mình nữa! Tự dưng đến phòng khám bệnh, chắc cô ta điên rồi!”
Shikamaru mặc kệ cô gái tóc đỏ, chậm rãi nằm xuống ván gỗ, thơ thẩn nhìn áng mây trôi...
- cha à! Cha ra đi sớm quá, con...thật sự rất nhớ cha...
-------------
Bữa tối của nhà Nara thường đến rất muộn, sau sáu giờ chiều mới được dọn cơm. Một bữa ăn tiêu chuẩn của Shikamaru gồm: “cái gì cũng được, thật phiền phức!”
Và đúng như Shikamaru nói, Karin dọn cơm ra khá là....tàn tạ. Cơm trắng ăn kèm sốt Mayone, trứng luộc chấm tương, hết. Nhìn các món ăn trên bàn, anh hơi thoáng giật mình..
- cô nấu cái quái gì đây? Có ăn được không?
- dĩ nhiên rồi! Ngon nữa là đằng khác! - Karin cười tự mãn - anh mau ăn đi để tôi biết mùi vị thế nào!
- cô chưa nêm nếm hay sao mà kêu tôi ăn?! Lỡ có độc trong trỏng thì biết làm thế nào? - vẫn là câu chất vấn từ anh chàng họ Nara..
Karin hơi giận, lần đầu tiên có người dám chê đồ mình nấu, vội đến bàn ăn gắp ngay miếng trứng ăn thử...
- đó anh thấy chưa! Tui ăn ngon lành đây nè! Lại ăn mau để tôi còn dẹp!
Bụng chốc đã sôi cồn cào, tự nhủ phải tiếp ăn để thêm năng lượng, anh múc tô cơm đặt ngay trên bàn...
Nhìn đống đồ ăn, anh chợt không muốn ăn nữa...
Trứng luộc quá lửa, bèo nhèo. Chấm thêm nước tương đậu nành mà xác đậu vẫn còn vướng lại, mặn chát...
Cơm trắng cho ít nước, khô như ăn xôi, xốt Mayone béo kinh khủng, ngọt như đường...
Anh tư hỏi trình độ nấu ăn của cô gái tóc đỏ chắc phải “cao siêu” lắm mới làm được vậy...
- thôi không ăn nữa, ra tiệm Udon ăn với tôi..
-------------
Bữa tối nhà Nara từ ăn ở nhà 'thăng cấp' lên ăn trong tiệm, quả thật rất sang chảnh...
Hai tô mì Udon tôm và rong biển ăn hết chỉ trong vài phút, bởi người ăn đã đói rã bụng...
Người con trai tóc buộc cao quất liền hai tô, ông chủ tiệm mì khen nức nở...
Cô gái tóc đỏ bên cạnh không kém, ăn hơn một tô size Big mà vẫn chưa gục...
Hai người họ cứ như thi ăn vậy, tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn, liệu tiền ăn họ có trả được không?
Ông chủ 'ác ma' có để cho họ về sau khi chén hết hai mươi sáu tô nam nữ cộng lại?
- ông chủ à, tính tiền đi.
Anh ngưởng mặt lên trời cầu mong tiêu hoá hết 14 tô, nhìn cô gái bên cạnh đang thở hì hục, mệt lả người...
Chủ tiệm mì vỗ tay khen ngợi..
- hai cô cậu khá lắm, tiền ăn Udon sẽ được miễn phí vì hai cô cậu đã chiến thắng cuộc thi Udon Toàn Thành Phố, hơn nữa còn có phần thưởng cho cô cậu nữa!
- là gì vậy? Ăn được không?! - karin háo hức.
- không không! Đây là vé du lịch đảo Tochaji dành cho hai người sáng đi chiều về! Oách lắm nhé, tặng cô và cậu đó!
Ông chủ đưa hai tấm vé cho anh, vẻ mặt vui mừng khích lệ...
Karin thì thở dài sườn sượt...
- cho anh tấm vé đó, tôi không đi đâu....anh đi mà chơi với cô nàng Temiri gì gì đó đi...
- hửm? Cho tôi sao? - anh hơi ngạc nhiên, nhưng cũng rất vui - ....cám....ơn....
-------------
Sau bữa ăn, cả hai lăn đùng ra ngủ, anh ngủ lộn phòng....bếp, Karin ngủ....ngoài sân, nhưng trên vẻ mặt họ mỉm cười nguyện ý...
Chứ gì nữa?! Được đi ăn Udon ngon nhất thành phố, ăn hơn hai mươi tô lớn bự chảng, lại được hai cái vé du lịch nữa, sướng quá rồi còn gì!
”Temari, hôm nào đó chúng ta sẽ du lịch cung nhau, anh hứa!”