[Naruto] Yêu Ghét

Chương 113: (TGK)



"Tạch."

"Tạch."

"Lạch tạch."

Chất lỏng nặng nề liên tiếp rơi xuống sàn phát ra từng tiếng vang nho nhỏ, kèm theo đó là mùi máu tươi tanh nồng nhanh chóng phiêu tán trong không gian.

Izuna cảm nhận được từng đợt đau nhức kịch liệt từ khoang bụng truyền tới, khó có thể tin duỗi tay xuống, vào tay là cảm giác cứng rắn lành lạnh của kim loại, hình dáng này, là chuôi của một thanh Kunai...

Tobirama... đâm hắn?!

- Tại sao vậy...? Tobirama...

"Phịch!"

Thanh niên tóc đen khuôn mặt tái nhợt quỳ sụp xuống, máu tươi nhanh chóng thấm qua lớp áo, lênh láng chảy lan ra thành một vũng nhỏ dưới thân.

- Ngươi muốn giết ta. Cho nên ta phải giết ngươi.

Giọng nói của nam nhân truyền đến, không chút dao động, ngữ điệu lạnh nhạt giống như cách hắn đọc một công thức, một định lý khi làm thực nghiệm, dửng dưng và vô cùng đương nhiên.

A.

... Ra là vậy.

Khoé miệng Izuna cố hết sức nhấc lên một độ cung đầy khổ sở, hắn biết mạng sống là điều cấm kỵ không bao giờ được sờ đến của người nam nhân này.

Tobirama muốn chết, nhưng chỉ muốn chết khi cái chết của mình phát huy được tác dụng tối đa chứ không phải chết ở cái nơi khỉ ho cò gáy cùng Izuna và với cái lý do lãng xẹt mà nhạt nhẽo này.

Mạng sống của hắn quý giá hơn thế, có nhiều giá trị hơn thế, hắn phải trân trọng và không thể lãng phí nó.

Mặc dù biết vậy, chính Izuna cũng cảm thấy hối hận về ý tưởng điên rồ của mình nhưng không hiểu sao thanh niên lại cảm thấy có chút không cam lòng.

Hắn không muốn cứ thế rời đi Tobirama.

Hắn muốn ở cạnh người này vĩnh viễn! Cho dù có phải kéo người này cùng chết đi chăng nữa!

Chỉ việc nghĩ đến chuyện mình sẽ phải rời xa Tobirama, Izuna đã cảm giác như trời sụp đất lún, một cảm giác còn kinh khủng hơn là khi biết mình bị chợt vây lấy hắn, giống như hàng ngàn hàng vạn đôi tay đen ngòm quấn lên người hắn, đem hắn từ trần gian mạnh mẽ túm xuống Địa Ngục!

Hắn không muốn thế, hắn không muốn thế, hắn không muốn thế!!!

Cho dù thế nào, hắn và Tobirama phải ở bên nhau! Mãi mãi!

Thanh niên Uchiha nhanh chóng quyết định, bình tĩnh đánh giá vị trí vết thương và tốc độ xói mòn máu của mình, bên ngoài vẫn cau mày bày ra biểu tình vô cùng đáng thương, vươn tay run rẩy túm lấy vạt áo của Senju tóc trắng, đôi môi trắng bệch hé hé, thều thào gọi một tiếng:

- Tobirama...

Giọng nói lắt léo thanh thuý nay nhiễm chút khàn khàn, giống như rất mệt mỏi, lưu luyến gọi tên nam nhân, bên trong chứa đựng vô vàn tình yêu và sự áy náy, chỉ vô cùng đơn giản gọi một cái tên thôi cũng khiến trái tim người nghe phải thương tiếc run lên.

Nhưng trong lòng bàn tay mềm mại kia lại âm thầm ngưng kết một lớp Chakra mỏng, nhìn như quyến luyến leo lên eo hông nam nhân nhưng lại đang âm thầm ngo ngoe đầy sát khí.

Tobirama cúi đầu, nhìn Uchiha Izuna không hề phản ứng, ngược sáng làm cho biểu tình trên mặt hắn âm u nhìn không rõ, chỉ thấy cặp mắt luôn sắc bén như đao kia bỗng nhẹ nhàng cong xuống, con ngươi đỏ tươi hiện tại lại như dòng sông dưới ánh nắng hoàng hôn, mềm mại mà ấm áp, bên dưới mặt nước lăn tăn trong vắt là hình ảnh mơ hồ của một bóng người, khắc hẳn với con người lạnh lẽo mà Izuna tưởng tượng ra trong đầu.

Mà cũng có lẽ chính vì thanh niên Uchiha không nhìn thấy cho nên Tobirama mới có thể lộ ra một mặt không muốn để người biết như thế này, cho dù người ấy là người hắn đặt trong lòng, giấu trong tim đi chăng nữa.

Người này đang cười, khoé miệng cong lên đầy thoả mãn.

Tobirama đang cười, hắn cười mà khoé mắt lại đỏ hoe, giống như sắp khóc đến nơi.

Bỗng nhiên, một dòng chất lỏng đỏ tươi theo khoé miệng hắn tràn ra, dọc theo đường cong khuôn mặt, từng giọt, từng giọt, từng giọt không tiếng động nhỏ xuống.

Từng giọt máu mỏng mang phản xạ lại ánh sáng, ánh ra từng tia sáng đỏ nhạt, giống như từng viên đá quý bị chôn vùi dưới đất quá lâu giờ mới được đào ra, bám đầy bụi đất, chỉ ở một vài khe hở tiết ra chút ánh sáng say lòng người, hay cũng như thứ tình cảm nóng cháy nào đó đã ỉm dưới đáy lòng quá lâu, không thể diễn đạt thành lời, cuối cùng chỉ đành hoá thành từng giọt chất lỏng giãy dụa muốn thay chủ nhân kêu gào lên điều gì đó.

"Tách."

Tay Izuna chợt khựng lại, có chút mờ mịt nâng lên quệt đi chất lỏng nóng bỏng đột nhiên rơi trên má mình, đưa xuống mũi ngửi ngửi, một mùi tanh xộc xông vào cánh mũi.

Máu...?

Máu, ở đâu ra...?

Đột nhiên trong đầu Izuna bật ra một loại khả năng, mà loại khả năng này làm hắn chỉ cần vừa nghĩ đến thôi đã khiến đầu Izuna trống rỗng , hắn hoảng sợ bật dậy, mặc kệ máu tươi lại từ miệng vết thương đổ ra ào ạt.

Thanh niên dùng lực túm lấy bả vai nam nhân, ngón tay như vuốt sắt bóp chặt lấy nam nhân, mu bàn tay dùng lực đến nổi lên cả gân xanh, hắn gần như là giận xanh mặt gầm lên:

- Tobirama! Tại sao ngươi!

Senju tóc trắng không nói, chỉ từ trong cổ họng phát ra một tiếng hừ nhỏ, giống như là khiêu khích rồi lại như là nhịn không nổi đau đớn kêu rên ra tiếng. Hắn chủ động tiến gần đến thanh niên một bước, mũi chân chạm mũi chân, rồi mới cong lưng, nhẹ nhàng dùng trán chống lại bả vai thanh niên, tiếng thở dốc đau đớn dồn dập nhịn không được tràn ra, một tay cũng theo bản năng bụm lấy phần bụng cũng đang cắm lấy một thanh Kunai của mình, từng đợt máu tươi ào ra nhanh chóng làm bàn tay hắn ướt dẫm.

Đôi lông mày tuy hơi khó chịu cau lại nhưng ngữ điệu của Tobirama chẳng hiểu sao lại hiếm khi mang lên ý cười:

- Ngươi muốn ta chết. Cho nên, ta, giết ngươi. Và sau đó ta sẽ chết cùng ngươi. Hai ta chết cùng nhau... Ha... Đây không phải là mong muốn của ngươi sao...?

Ta yêu ngươi, Izuna, điều này chưa bao giờ thay đổi.

Cho nên cho dù ta giết ngươi, ta cũng đâu thể yên tâm để ngươi ra đi một mình, hai tháng tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ làm ta cam nguyện âm thầm thề sẽ chăm sóc ngươi mãi mãi.

Huống chi cả ta đều không phải thứ tốt đẹp gì, cứ cột vào nhau cho bớt xổng ra ngoài tai hoạ thế gian đi, khéo ông trời nhìn thấy còn phải vỗ tay tán thưởng vì sự tự giác của ta ấy chứ...

Mí mắt chậm rãi khép lại, che khuất đi một mảnh trời rám đỏ, Tobirama chịu đựng cảm giác choáng váng khi mất máu quá nhiều, dùng một tay vỗ vỗ lấy sống lưng đang phát run của thanh niên, nhẹ nhàng và đầy nhịp điệu, giống như cách hắn lặng yên an ủi Uchiha Izuna mỗi khi thanh niên gặp ác mộng, từng cái vỗ nhè nhẹ lại truyền đến vô vàn yêu thương và đau lòng.

Hắn đang nói, ta ở đây, ta đang ở cạnh ngươi, cho nên không có gì phải sợ.

Mà từng cái vỗ này cũng như vỗ lên trái tim Uchiha Izuna, rồi lại cũng như từng cái tát nóng rát vào đại não lâm vào mê võng của hắn, đem hắn đánh tỉnh!

Tobirama ở đây, người này luôn ở bên cạnh hắn.

Vậy mà hắn vừa làm gì? Muốn giết người này chỉ vì cái suy nghĩ vớ vẩn và cảm giác không an toàn của mình?! Hơn nữa không những một lần mà là hai lần?!

Izuna chỉ cảm thấy từng đợt lạnh lẽo bò lên toàn thân, cả xương của mình cũng đang run rẩy, nước mắt bất tri bất giác đã bò đầy mặt, hắn nắm vai nam nhân, cả người như chết trân ở đấy, cổ họng anh ách nửa ngày không nói nên lời.

Đúng vậy, rõ ràng là hắn muốn chết cùng Tobirama.

Nhưng tại sao bây giờ hắn lại không muốn thế!

Hắn không muốn để người này chết đi, hắn muốn người này được sống! Được toả sáng rồi được làm Hokage Đệ Nhị vĩ đại khuôn mặt được khắc lên vách núi, sáng tạo ra vô số Nhẫn Thuật tạo phúc cho Konoha như lời Naruto!

... Chứ không phải chết cùng một kẻ vô danh tiểu tốt, một kẻ vốn đã không nên tồn tại rồi lại năm lần bảy lượt nhăm nhe muốn giết người như hắn!

- Đừng, Tobirama... Đừng!

Izuna luống cuống ôm lấy nam nhân, đôi tay lạnh ngắt nâng khuôn mặt Senju tóc trắng lên, lung tung ở khoé môi hắn đặt vô số nụ hôn nhỏ vụn, ngón ray hắn đang phát run, môi hắn cũng đang phát run, ngay cả lời nói lộn xộn cũng đang run rẩy, không thể che lấp đi sự kinh hoàng.

- Đừng chết, Tobirama! Ta không muốn ngươi chết! Ta không muốn ngươi chết! Không muốn, ta không muôn! Sống được không Tobirama? Sống được không?! Làm ơn ngươi! Ta cầu ngươi! Ta cầu ngươi....

Bên tai vang lên tiếng thở dài đầy bắt đắc dĩ, vai cổ được ôm lấy, dán sát bên tai vang lên giọng nói suy yếu của Tobirama:

- Ngươi cứ thay... đổi ý kiến liên tục vậy làm sao ta theo kịp. Lần này, thật sự không thể chiều theo ý ngươi được... Izuna, xin lỗi.

Xin lỗi...

Tại sao ngươi phải xin lỗi...

Tại sao ngươi phải xin lỗi!

Rõ ràng... Rõ ràng từ đầu đến cuối là ta sai, là lỗi lầm của ta cơ mà!

Thậm chí ngươi còn là kẻ bị hại!

Người cần xin lỗi là ta, là ta!

- Xin lỗi Tobirama. Ách...

Izuna chỉ kịp nói một lời xin lỗi liền rơi vào trong bóng tối, chính thức lâm vào cơn sốc mất máu,

..........

Khi tỉnh lại, mặc dù trước mắt vẫn đen kịt nhưng Izuna vẫn rõ ràng cảm nhận được mọi bộ phận trên cơ thể, phần làn da lộ ra có thể cảm nhận được vải vóc ấm áp mềm mại.

Hắn... còn sống sao?

Tobirama đâu? Tobirama đâu?!

Izuna không cảm nhận được Chakra quen thuộc trong vòng bán kính 10m, không nói một lời vội vàng bật dậy:

- Tobira—

Bỗng nhiên một bàn tay xuất hiện, dịu dàng đem hắn đè xuống, Chakra quen thuộc cũng theo đó xuất hiện, kèm theo đó còn có cả mùi thuốc nhàn nhạt:

- An phận chút đi, vừa mới tỉnh.

Izuna ngơ ngác bị hắn nhét lại vào chăn, cảm giác cả thế giới đều không chân thực.

Hắn không cảm thấy đau?

Hắn và Tobirama vẫn còn sống?!

Hắn...

- Đừng suy nghĩ miên man nữa, nghỉ ngơi đi, ta còn sống, hai chúng ta còn sống.

Senju tóc bạc như có thuật đọc tâm, dễ dàng biết được người yêu nghĩ cái gì, nhanh chóng chặn dòng suy nghĩ sắp cao chạy xa bay của Izuna lại.

Tại sao hắn lại yêu cái tên phiền phức nghĩ nhiều này chứ? Thật là...

Tobirama âm thầm cam chịu thở dài một tiếng, nhanh chóng đè lại mép chăn, vừa mới định rút tay đi nào ngờ bị một bàn tay khác tóm lấy, kéo thật mạnh, nam nhân không hề phòng bị bị kéo mất thăng bằng, "phịch!" một tiếng ngã đè lên người thanh niên.

- Ngươi làm cái gì vậy?!

Tobirama vội chống cánh tay muốn đứng dậy, hắn rất nặng, nhỡ đem Izuna đè đau làm sao bây giờ?!

- Tobirama.

Cổ bị hai cánh tay cô chặt lấy, trước mặt là khuôn mặt đẹp đẽ phóng đại, hơi thở nóng cháy phả lên da thịt, chỉ thấy thàn sắc thanh niên Uchiha có chút nguy hiểm, hắn nheo lại căp lông mày thanh mày, lành lạnh nói:

- Ngươi, có nên giải thích chút gì không?

Trí thông minh của Izuna sau một loạt hành động ngu xuẩn đến mức hắn xấu hổ không dám nhớ lại rốt cuộc cũng online, nhạy bén nhận ra bất thường.

Hắn biết Tobirama sẽ không cứ như vậy đi chịu chết cùng hắn, bây giờ hắn còn sống sờ sờ đây là chứng minh rõ ràng nhất.

Thậm chí miệng vết thương cũng là do Kunai xọc vào nơi không yếu hại, chảy nhiều máu thôi chứ không để lại di chứng gì hết, nếu không thì đã không có màn đối thoại đầy máu chó như phim Trung Quốc lúc tám giờ tối thế kia.

Mà cảm giác bất an, không an toàn rồi tự dưng nổi điên của hắn? Ha! Chuyện này trong hai tháng vừa qua đâu phải chưa xảy ra bao giờ?! Thậm chí là rất nhiều lần là đằng khác! Tên Tobirama chỉ cần sút cho hắn một chân là hắn liền tự tỉnh lại!

Nhưng lần này Tobirama không những không đánh tỉnh hắn mà lại còn nhân thế tự biên tự diễn ra một vở kịch, cho hắn trải nghiệm cảm giác đau đớn muốn chết là như thế nào!

Nói tắt lại, hắn bị tên Senju này nhân lúc đầu óc hắn không tỉnh táo hung hăng chơi một vố, bắt diễn một vở kịch ngược luyến tàn tâm máu cún hai nhân vật chính cùng chết kết BE.

... Được lắm.

Phải phạt tên này thế nào đây?

Izuna tự kiểm tra cơ thể của mình, biết mình đã hoàn toàn hồi phục, có sức đại náo một hồi liền bắt đầu tính toán tính sổ với Tobirama.

.............. Hết chương 113..............

Vài điều muốn nói:

Suprise không! Ha ha ha .... *chột dạ vuốt mũi*

Không có ngược gì hết, tất cả chỉ là Tobirama muốn chơi Izuna một vố để giải toả chút oán khí bị bắt làm bảo mẫu hai tháng mà thôi!

Khụ, xin lỗi đã để mọi người hoảng sợ.

Không phải tác giả cố ý khất chương đâu! Hôm qua cày Triết, sáng ngày thuyết trình rồi li bì ngủ bù, stress sắp chất thành núi rồi nên giờ mới lên cập nhập được cho mọi người đây~

Tác giả mất tiếng thật rồi, tại hai bài thuyết trình mà cổ họng tác giả đã hi sinh, công uống thuốc hơn tuần nay đã đổ sông đổ bể hết rồi huhu *đau đớn ôm cổ họng* *gục đầu khóc rưng rức*

Đừng quên cmt và tim nữa nha!~