[Naruto] Yêu Ghét

Chương 40




- Hoả độn: Hào Hoả Cầu Chi Thuật!

- Chidori!!

"Ầm!!! Ầm ầm!!!!"

Izuna trơ mắt nhìn sân huấn luyện tan tành chỉ sau chưa đầy một chén trà, nhưng hai người kia vẫn chưa hề có dấu hiệu dừng lại, ngay cả Susano cũng được lôi ra đến nơi rồi.

Thậm chí vì lâu lắm mới có đối thủ xứng tầm khác ngoài tên Senju Hashirama kia mà nii-san của hắn vô cùng hưng phấn, càng đánh càng hăng! Hoả Diệm Diệt Tức của nii-san sắp thiêu đến cả nhà của tộc nhân rồi!

Izuna trong lòng đau như cắt vì số tiền khả năng sẽ phải chi ra để đền bù thiệt hại, nhưng vẫn không quên u mê anh trai mình, hai mắt lấp lánh đầy sùng bái:

- Nii-san thật lợi hại!!

Nghe thấy giọng cổ vũ của em trai, Madara lại như cắn thuốc tăng lực, vô cùng hưng phấn bật Susano lên, "ầm!" một tay đập xuống!

Ngay lập tức cát đá bắn tung toé, sân huấn luyện vừa chịu đủ lửa nướng nay lại thêm một hố to sâu hoắm, Sasuke nhảy lên, không hề kém cạnh, ngay lập tức một kẻ khổng lồ ngưng tụ bằng Charka xuất hiện, lập tức lao vào đấu tay đôi với Susano của Madara!

"Phành!!!!!"

Izuna trợn tròn mắt nhìn biệt viện thanh lịch tao nhã của mình bị một bàn chân của Susano dẫm nát!

- Đợi chút nii-san! Đấy là dinh thự của chúng ta....!!!

"Ầm!!!"

Izuna kinh hãi nhìn hoa viên mà Madara thích nhất bị chính cánh tay Susano của Madara quét sạch!

- Nii-san đấy là vườn hoa——-

"Phanh!!! Ầm ầm ầm!!!!"

Izuna sợ bay màu khi thấy chiến trường dời đến gần Từ đường tộc Uchiha!

- Nii-san!!!!! Chỗ đấy không đánh nhau được!!!!!

"Rầm!!!"

Căn nhà vốn là nơi trang nghiêm nhất của gia tộc nay không chịu nổi một kích của Susano.

Izuna:.....

Ta mệt mỏi quá, ta đã không biết nói gì cho phải....

Nhìn khung cảnh tan hoang trước mắt, Izuna chỉ có thể lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong, run rẩy nói:

- Nii-san.... Thật lợi hại.....

Chung quy là đến khi Madara và Sasuke bằng lòng dừng tay lại thì Izuna sắp hồn vía lên mây, từng khoản đền bù cứ như hàng ngàn móc câu muốn câu hồn hắn ra khỏi xác.

Madara lúc này cũng mới để ý đến hậu quả mình gây ra, hiếm khi ngượng ngùng sờ sờ mũi, ngay cả đầu tóc vô cùng kiêu ngạo cong lên giờ cũng hổ thẹn cụp xuống một chút, hắn nhìn em trai đáng yêu của mình, nhỏ giọng nói:

- Thực xin lỗi Izuna.... Là anh không kiềm chế được.... Tiền bồi thường cứ lấy từ tiền của anh đi!

- Không sao đâu nii-san! Em lo được! Chỉ cần nii-san được thoả mãn thì chút tiền ấy có là gì!

Chỉ cần không đi tìm tên tộc trưởng tộc Senju kia là được! Tiền gì đó! Chỉ là mây bay thôi!!!

Izuna đè xuống sự đắng chát trong cổ họng, cố gắng cong lên khoé miệng nhưng nụ cười này trong mắt anh trai hắn thì thật sự là nó vô cùng vặn vẹo.

Madara vô cùng áy náy gục đầu xuống, trên mặt có chút không biết làm sao.

- Nếu nii-san áy náy thì coi như là một tháng không được đi gặp tộc trưởng Senju là trừng phạt là được!

Madara khẽ đặt bạn thân mình và em trai lên bàn cân, có chút do dự, một tháng... lâu quá. Nhưng khi giương mắt nhìn thấy dáng vẻ miễn cưỡng của Izuna cộng thêm sự tội lỗi trong lòng thì Madara không chút do dự gật đầu!

Hashirama gì đó, để sau đi! Em trai đáng yêu của hắn mới là nhất!

Uchiha Izuna nhận được kết quả mong muốn thì vô cùng vui vẻ nở nụ cười, nào còn dáng vẻ "một đồng tiền làm khó anh hùng" như lúc trước, lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng.

- Ta không ngờ ngươi lại mạnh như vậy đấy.

Madara vuốt đầu em trai mình quay sang nhìn Sasuke nói, trong mắt chứa đầy sự tán thành. Uchiha sùng kẻ mạnh, chỉ cần là kẻ mạnh là sẽ nhận được sự tán thành.

Cho dù Sasuke có phải thật là tộc nhân Uchiha hay không. Miễn là có Sharingan và có sức mạnh mạnh mẽ thì chuyện đó không ai để ý hết.

Sasuke cũng chỉ gật đầu coi như nhận lấy lời khen ngợi của Madara. Thực ra nếu như Madara trong Đại chiến Ninja lần thứ tư thì hắn không địch lại được, nhưng Madara hiện tại vừa không có Rinnegan, thậm chí mắt còn không phải Magekyou Vĩnh hằng, nếu hắn còn không đánh lại nữa thì hắn cũng chết từ lâu rồi.

- Như vậy, nếu đã đánh xong rồi thì hai người tắm rửa trước rồi dùng cơm, dù sao cũng đã muộn rồi.

Izuna nhìn sắc trời đã chạng vạng tối, kiến nghị nói.

..........

Sau một bữa cơm khách chủ đều vui, Sasuke ngồi ngoài hành lang, ngửa đầu nhìn ánh trăng sáng ngời treo trên bầu trời đêm, hắn có chút nhớ tên ngu ngốc kia.

- Sao không vào nghỉ đi?

Rõ ràng không có tiếng bước chân lại gần nhưng tiếng nói lại vang lên rất gần, Sasuke cũng không quay đầu lại, hắn biết là người đấy là Madara.

Nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn trong tay, Sasuke trả lời:

- Đại khái là.... Nhớ người.

- Ha! Tương tư sao?

Madara mặc một bộ Yukata màu đen ngồi xuống cạnh hắn, dáng ngồi vô cùng kiêu ngạo tuỳ ý, hắn dựa vào cột gỗ nhìn Sasuke cười nhạo.

- Là thanh niên đồng hành cùng ngươi sao?

Sasuke không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ liếc hắn một cái, bỗng dưng nói một câu khiến Madara phải dựng thẳng lưng:

- Mắt ngươi sắp mù rồi.

Madara nghe thế, vô cùng cảnh giác nhìn thanh niên sau rồi lại như nhớ ra cái gì lại thả lỏng lại, tuỳ ý gật đầu:

- Ừ.

Cùng là Uchiha, cùng là Magekyou, đương nhiên sẽ hiểu.

- Còn nhìn rõ ta sao?

- Không rõ lắm.

Madara quay đầu nhìn lên bầu trời, ánh trăng tròn vành vạng, toả ra ánh sáng nhu hoà, xung quanh còn điểm xuyến rất nhiều vì sao, rõ ràng trong mắt người thường đây là một kung cảnh bầu trời đêm rất đẹp, nhưng trong mắt Madara bây giờ chỉ là một mảnh đen kịt và một vầng sáng trắng lờ mờ nhạt nhoà mà thôi.

Sasuke cũng không nói gì, mắt của Madara thế nào, ngay trong lúc đấu với nhau hắn đã nhận ra, phải nói là dùng thêm được khoảng một hai tháng nữa là sẽ mù hẳn.

- Mắt ngươi tiến hoá lên Magekyou Vĩnh hằng?

Madara quay đầu hỏi, thái độ vô cùng thản nhiên, dường như là Sasuke không trả lời cũng chẳng sao cả, vì dù sao đây cũng là một đề tài vô cùng mẫn cảm.

- Đúng vậy, dùng mắt anh trai.

Sasuke cũng rất bình tĩnh trả lời, hoàn toàn không giống thái độ cuồng loạn điên khùng khi phụ thân hắn hỏi chuyện.

- Ngươi giết hắn?

Madara khoé môi cong lên đầy châm chọc.

Lần này Sasuke không trả lời vội, hắn cúi đầu nhìn quạt tròn được làm theo gia huy Uchiha trong tay, trong đầu hiện lên cảnh tượng Uchiha Itachi sắc mặt tái nhợt đầy máu tươi cười nói xin lỗi hắn, sau một lúc mới có chút thẫn thờ trả lời:

- Đại khái..... là ta giết hắn.

Nhìn dáng vẻ này là biết kiểu gì cũng có uẩn khúc, hơn nữa Uchiha sẽ không ra tay với chí thân, Madara chỉ cười không nói.

Bầu không khí giữa hai người lại yên tĩnh lại, tiếng côn trùng kêu vang, dù ngồi cạnh nhau nhưng trong lòng mỗi người đều có tâm sự riêng.

Không biết vì lý do gì, Sasuke đột nhiên mở miệng:

- Ngươi có muốn nghe không? Câu chuyện của ta.

Không biết có phải vì cùng là Chakra chuyển thế của Indra hay không, Sasuke bỗng nhiên rất muốn rãi bày tâm sự với Madara.

Madara quay ra nhìn hắn một lúc, sau rồi mới gật đầu.

Sasuke châm chước một lúc lâu, giống như không biết tìm từ thế nào cho phải, lại cũng giống như không biết bắt đầu từ đâu, rồi hắn thở dài một tiếng:

- Có một thằng bé ngu xuẩn và yếu đuối luôn đứng dưới bóng dáng của anh trai mình.

Madara khẽ nhướng lông mày, cách mở đầu câu chuyện thật đặc biệt đấy.

Sasuke cũng không để ý đến phản ứng của hắn, ánh mắt thanh niên có chút tan rã, giống như đắm chìm hoàn toàn vào thế giới của mình.

Trong đầu Sasuke hiện lên từng mảnh ký ức vụn vặt mờ nhạt.

[- Mẫu thân.... Tại sao con lại không được giỏi như anh trai? Là con quá ngu ngốc sao?

- Sasuke à, mỗi người sẽ giỏi ở một sở trường riêng, không ai giống ai cả.]

- Nhưng anh trai lại hết mực yêu thương thằng nhóc ấy.

[- Ngày mai chúng ta lại luyện tập tiếp nhé Sasuke]

- Thậm chí hi sinh tất cả vì nó.

[- Ngươi làm sao biết được cái giá của sự hoà bình! Làm sao hiểu được Itachi đã phải làm những gì chỉ để bảo vệ ngươi!]

- Nhưng vì muốn cho thằng nhóc ấy trở lên mạnh mẽ, anh trai nó sẵn sàng lấy thân làm tấm ván để nó đạp lên.

[ - Sasuke, đứa em trai ngu xuẩn, ngươi quá yếu!!

- Hãy hận ta đi! Ngươi còn nhỏ yếu như vậy là vì trong lòng ngươi chưa đủ căm hận!!]

- Và thằng nhóc ấy tưởng thật, đạp lên con đường mà chính anh trai nó dùng máu vạch ra.

[- Ta sẽ đi tìm nam nhân kia! Và giết hắn!!

- Itachi! Hôm nay chúng ta chấm dứt tại đây!!!]

- Thậm chí không tiếc làm tổn thương những người bên cạnh.

[ - Sasuke! Quay về đi!

- Naruto! Đã quá muộn, không có gì cậu nói có thể thay đổi ta! Ta sẽ giết cậu và người cuối cùng trong ngôi Làng thân yêu của cậu! Đã đến lúc để cậu đưa ra quyết định! Giết ta và trở thành anh hùng, hoặc chết và là một nạn nhân khác của ta!]

- Để rồi đến khi vỡ lẽ ra tất cả thì đã muộn, thằng nhóc đó không quay đầu lại được nữa.

[ -Ta không còn nhìn thấy tương lai, ta chỉ nhìn thấy quá khứ.]

- Và nó đã giết anh trai mình.

[ -Thứ lỗi cho anh Sasuke... Sẽ không có lần sau nữa đâu.]

- Thậm chí là giết luôn cả người nó hằng mong muốn bảo vệ.

[ - Hết lần này... Hết lần này... Hết lần này... Hết lần này.... hết lần này, hết lần này, hết lần này đến lần khác! Hãy bỏ cuộc và để ta hạ gục cậu đi!!

- Chidori!!!]

Mùi máu tươi vẫn còn quanh quẩn, dòng chất lỏng ấm áp còn chảy dọc theo cánh tay, bên tai còn tiếng thở dốc kiệt lực của một người và cảm giác như mất đi khả năng ngôn ngữ dường như vẫn ở đó, vẫn như chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Chưa bao giờ quên, không thể quên.

Sasuke dường như bị mắc vào cơn lốc xoáy của hồi ức, từng màn ảnh đỏ ngàu màu máu dường như thi nhau xuất hiện, bắt hắn phải nhớ về quá khứ máu tươi đầm đìa kia. Nhưng bây giờ, hắn đã có thể bình tĩnh xem lại chúng, thậm chí với những mảnh ký ức thường ngày ấm áp còn có thể nở nụ cười.

- Nhưng may mắn thay, nó chưa mất đi tất cả, vẫn còn một người chấp nhận nó, dùng đôi tay kéo nó về nhân gian.

[ -Sasuke!!!

- Cậu lại làm cà chua sao? Thôi mà.....

- He he he, nay tớ không có nhiệm vụ, để tớ phụ cậu làm cơm!

- Cậu lại đi đâu vậy Sasuke? Đi đâu báo trước cho tớ một tiếng chứ!

- Sasuke.

-Sasuke....

-Sa...Sasuke!]

- Thật là một cái kết có hậu, phải không?

Madara cúi đầu nheo mắt cười.

- Đúng vậy, là một cái kết có hậu.

.................... Hết chương 40.......

Vài điều muốn nói:

Nội dung nhẹ nhàng xíu~ cảm giác truyện kết thúc ở đây cũng được * cười*

Ha ha ha yên tâm đi, còn chưa đâu vào đâu mà, chưa kết thúc được!

Nhân tiện, tác giả nhắc chút xíu ha, về lịch ra truyện, cũng 40 chương rồi, coi như cả tác giả và các bạn cũng đã vào guồng hết cả rồi, ai hóng truyện thì coi như tác giả cũng thuộc mặt cả.

Ân.... Theo như đề cương mà tác giả lên thì mọi người cũng đồng hành với tác giả được 1/2-1/3 truyện rồi. Trong khi viết tác giả cũng có nhiều thiếu sót và non nớt nhưng mọi người vẫn rất vui lòng góp ý và ủng hộ truyện khiến tác giả rất rất vui.

Đúng hơn là từ khi viết là tác giả đã yêu đời hẳn ra ấy! *cười lớn*

Mong là mọi người vẫn sẽ ủng hộ truyện tiếp! Tác giả cũng muốn lần đầu tiên hoàn thành được một tác phẩm về cặp cp mà mình thích! Mọi người là nguồn lực không thể thiếu đâu.

Viết vì đam mê thôi nhưng được nhiều người ủng hộ vậy tác giả cũng mừng lắm, kiểu như giữa dòng đời tấp nập ta gặp được nhau~ ha ha ha!

Vậy thôi. Giờ chắc cũng sang đến ngày hôm sau rồi, chúc mọi người một ngày tốt lành nhé~ yêu mọi người nhiều lắm.