Có lẽ đây là giới hạn cuối cùng phá vỡ tình hữu nghị giữa gã Long và tên Bảo X5. Trước khi bị bế lên xe, quét mắt qua cô thấy 3 thằng bên kia toàn thân bị đè nằm rạp xuống đường bởi chục người của gã Long.
Hất cằm với tụi đàn em, gã trầm giọng ra lệnh:
- Xử lý nhanh gọn trước khi bên công an xuống.
Khi được đặt yên vị trong xe và bác tài cũng đã lăn bánh. Lúc này cô như con chuột nhắt nép mình tít trong góc. Không dám nhìn gã Long cũng như chẳng dám lên tiếng gì. Nhưng cô biết gã vẫn liếc nhìn qua cô xem xét từ trên xuống dưới nãy giờ. Thấy cô yên lặng như gà rù không nhúc nhích, gã khó chịu nên lên tiếng hỏi chuyện trước:
- Trên người đau nhất chỗ nào?
Cô không nhìn gã, trả lời kiểu giận lẫy bất cần:
- Tôi không sao hết, anh cứ thả tôi xuống bệnh viện rồi tôi gọi ba tôi lên....À chết cha còn cái xe của tôi... Sực nhớ tới cái xe đã tự lực mua còn nằm giữa đường của mình, lúc này cô mới giật mình chịu quay sang nhìn gã hỏi chuyện. Một lần nữa lại thấy cái bản mặt trầy xước của cô, gã đang vơi giận lại tiếp tục cảm thấy bực bội, quay qua nạt cô tiếp:
- Lo cái thân mình trước đi.
Lườm gã 1 cái, cô ngoắt mặt ra cửa sổ ứ thèm tiếp chuyện gã nữa.
Xe vừa dừng lại ở sảnh bệnh viện, mặc dù chân tay mặt mũi đau rát những cô vẫn tự mình mở cửa xe bước xuống. Trước khi đi không quên nói vài lời với gã bằng sự lạnh nhạt của mình:
- Anh cứ về trước đi tới đây tôi tự lo được rồi. Cảm ơn anh đã giúp đỡ.
Đóng cửa xe lại, cô vừa đi cà nhắc khó khăn, vừa lục tìm điện thoại trong túi bao tử giấu bên trong áo khoác. Đang loay hoay bấm số, cô nghe tiếng đóng cửa xe phía sau. Ngoái đầu lại, chiếc xe vừa chở cô lăn bánh chạy đi, còn gã Long đã xuống xe đang đứng đó tồng ngồng nhìn cô. Khiến cô phiền não nhăn nhó hỏi: - Trời ơi sao anh không về đi?
- Thích ở lại có được không? Làm gì nhau?
................
Cô ngồi trong phòng cấp cứu đang được y tá xử lý các vết thương, rất may cô chỉ bị ngoài da nên sau khi lấy thuốc men sẽ được cho ra về. Thuốc sát trùng thấm vào vết thương mới má ơi nó rát, nhưng cô cắn răng chịu đựng không dám than "ui da". Nhìn thấy vầng trán lấm tấm mồ hôi đôi lúc muốn chau lại của cô. Gã Long đứng bên cạnh liền đề nghị y tá:
- Cô làm nhẹ tay lại chút đi!
- À dạ dạ!!!
Bị nhắc nhở nên cô y tá trẻ tuổi tay run run làm chậm nhịp lại. Không muốn vì mình mà người khác phải chịu căng thẳng, cô quay qua lườm gã sau đó nói với chị y tá:
- Tôi chịu được! Chị cứ làm bình thường đi.
- À dạ dạ!
Tội nghiệp nhất chắc là chị y tá, đứng giữa làm bia chắn của 2 đôi mắt đang xuyên đạn thẳng đến nhau. Bị cô không nể mặt cự lại, gã Long dùng vẻ mặt khinh bỉ móc mỉa cô: - Đau muốn bóp nát cái áo tới nơi còn bày đặt to mồm. Khoái ra vẻ.
- Kệ tui mắc mớ gì anh?
Hất cằm đanh đá cự lại gã, nhưng lúc này gã chẳng buồn chấp nhặt cô làm gì, 1 lần nữa quay qua hỏi chị y tá vẫn đang cặm cụi làm công việc của mình:
- Mấy vết thương này có để lại sẹo không vậy?
- Nếu được chăm sóc kỹ và bôi thuốc đều đặn sẽ không có sẹo đâu, anh cứ yên tâm.
Tưởng gã tốt lành hỏi dùm cô như thế, nhưng thật ra đây chỉ là cái cớ để tìm cách nói xóc óc cô thôi:
- Tôi còn cầu mong sẽ để lại đầy sẹo xấu xí cho ế khỏi ai lấy luôn đi.
- Vâng cám ơn.
Người ngoài nhìn vào không biết lại nghĩ đây là cặp người yêu khắc khẩu đang giận dỗi nhau. Chứ nào có ngờ họ chính là "oan gia ngõ hẹp" cơ chứ.
Đến khi y tá thở phào đi rồi, cô bắt đầu vạch rõ ranh giới với gã không muốn liên quan đến nhau nữa:
- Ngày mai tôi sẽ tự đến công an báo án. Nếu bọn đó đã muốn hại tôi, đằng nào cũng phải chết thì tôi chọn cách chết ngẩng cao đầu trong vinh quang. Cám ơn đã cứu giúp tôi nhiều lần. Từ giờ tôi hứa sẽ không bao giờ làm phiền đến anh nữa.
Đây chính là những gì cô đã suy nghĩ mấy ngày qua. Bên tên Bảo hết lần này đến lần khác muốn kiếm chuyện với cô, bữa nay mém cho cô trầu trời nữa. Trong khi đó cô chưa hề hé răng tiết lộ bất kì sự gì và đã làm đúng với giao ước. Thế mà bên hắn lại nuốt lời muốn tìm cách khử cô đến cùng. Vết sẹo té xe cũ chưa lành giờ người ngợm lại tiếp tục bấy nhầy như thế này. Đúng là muốn chọc máu điên của cô nổi lên.
Nghe thấy cô cứng rắn nói thế đôi mắt của gã khẽ nheo lại. Đặt cái áo khoác của cô mà gã đã cầm dùm nãy giờ lên bàn. Sau đó đột ngột rướn người tới, hai tay gã chống cạnh 2 bên hông cô, khiến cô đang ngồi trên giường bệnh vội ngửa người ra sau nhằm tránh né. Miệng vô thức lắp bắp:
- Way...anh..anh làm gì vậy?
Đây là lần đầu tiên cô được trông thấy rõ khuôn mặt của gã ở cự ly gần đến thế. Khí chất cứng cỏi ngạo mạn bỏ xa thằng Luân cả chục cây số. Nhưng cái tính nết thì cô không ngấm nổi rồi. Cố vả tâm trí của bản thân cho thật tỉnh táo để mạnh mẽ đối phó với hắn quyết không để hắn dụ hoặc mình. Bởi vậy nét mặt hiện tại của cô biến hoá đủ loại trạng thái, 1 lần nữa chọc gã cảm thấy buồn cười vô cùng.
Khuôn miệng cách đầu mũi cô tầm khoảng 1 gang tay, gã bắt đầu phân tích cho cô hiểu: "sân chơi này là của anh và luật chơi này cũng là của anh". Nhướn 1 bên chân mày lên tạo vẻ mặt nghênh ngang, gã nói:
- Này nhóc, cái mặt cô lật nhanh hơn cả chớp mắt nữa đó. Tôi đến với thế giới này trước cô cũng gần 1 con giáp. Nên là người không phải để cô dụ dỗ nói "mong anh giúp đỡ" cho đã, bây giờ quay qua đòi phủi sạch mọi chuyện với tôi chỉ bằng 1 câu cám ơn như thế đâu. Để tôi nhắc cho cô nhớ, tôi đã cứu cô những 2 mạng thì cô tính sao để trả ơn cho đủ đây. Mà đã là dân làm ăn 1 khi tôi bỏ vốn ra thì quyết phải thu về cả đồng lời. Giờ không trả hết 1 cục được thì tôi cho cô trả góp từ từ. Thế nào? Nghe có hiểu hay không mà cứ tròn mắt ra thế kia?
Nhìn đôi mắt của cô mở to hết cỡ vì đang bị gã tính toán nợ nần cách chi li, phút chốc gã chỉ muốn đưa tay bẹo má cô 1 cái thật đau cho bõ ghét. Còn cô thì đang bị sốc tinh thần vì không ngờ tên đàn ông xấu xa trước mắt lại là kẻ so đo thiệt hơn như thế. Liền cảm thấy vô cùng hối hận vì sao ngày trước, mình lại ngu dại xuống nước nhờ vả dính dáng đến gã làm chi để giờ lại rước thêm hoạ vào thân. Nuốt nước miếng xuống cổ, cô hít 1 hơi thật sâu rồi ba gai dứt 3 từ:
- Tôi...quỵt...nợ!
Khá lắm, khá lắm! Đầu gã gật gù trước câu trả lời đầy khí phách của cô. Nhếch mép! Gã dí sát mặt mình vào cô hơn khiến cô có thể nghe rõ hơi thở thoang thoảng mùi thuốc lá của gã:
- Rất có bản lĩnh đấy nhóc. Vậy thì chính tay tôi sẽ đưa cô "vào tù" vì cái tội bùng ơn.
May sao lúc này ba mẹ cô đã lên tới bệnh viện, nên đã giúp cô may mắn thoát khỏi sự đàn áp của gã. Sau khi được nghe tường thuật lại mọi chuyện, 2 ông bà hết lời cám ơn gã vì đã cứu mạng con gái mình. Còn quay qua trách mắng cô quá lì lợm, tại sao không nói với gia đình mà lại giữ im lặng tự giải quyết như thế. Không muốn dính dáng gì đến gã Long nữa, cô cắt ngang lời của phụ huynh cứng rắn tuyên bố rằng:
- Ngày mai con sẽ lên công an báo án, vì là nhân chứng chắc chắn con sẽ được các chú ấy bảo vệ. Ba mẹ làm ơn đừng nhờ vả anh Long nữa mất công lại phiền anh.
Thế mà vừa nói xong cô liền bị ba mẹ sạc cho 1 trận vì không biết trời cao đất rộng. Rồi thì có biết đã đυ.ng trúng ai không mà ở đó nghĩ chuyện nó đơn giản. Rồi thì con nít con nôi để đó người lớn sắp xếp chứ đừng có nhiều chuyện xen vào...bla...bla. Bấy giờ cô chỉ biết gục mặt nghe giáo huấn chứ cũng chẳng buồn lên tiếng phản bác điều gì nữa. Đôi mắt thỉnh thoảng len lén liếc qua lườm cái tên khó ưa kia với sự cay cú không hề nhẹ.