Một cậu bé 4-5 tuổi đứng trước mặt tớ hỏi, khiến tớ đứng hình hồi lâu, vì Hà An cảm giác mình vốn đã không còn ở cái tuổi bé con để mà xưng hô cậu - tớ vô tư với nhóc tì kia.
- Sao không nói gì vậy? Ghét tớ rồi à?
Tớ xua tay phủ nhận, thì chợt nhận ra: Bàn tay mình sao lại nhỏ xíu thế này?
Ừm, thì ra là tớ hiện tại đang là con nhóc 4-5 tuổi đó. Kỳ lạ vậy, cơ thể tớ làm sao thế này, đây có phải sự thật không đó?
- Không phải.
Để giữ phép lịch sự thì tớ đành gác cái sự hoảng sợ của bản thân sang một bên để đối đáp với cậu nhỏ kia.
- Vậy đi bắt ve sầu với tớ đi! Tớ thấy cậu cứ ngồi xích đu hoài nhìn buồn lắm.
Con bé vẫn chưa thoát khỏi sự hoài nghi về bản thân mình, WTF? Cái chuyện teo nhỏ này cũng có thể chấp nhận được à, sao mà phi lý quá vậy! Ai đó cứu tớ với, cảm giác này không chân thực chút nào, có lẽ nào lại là mơ?!
- Cậu tên gì, biết tên tớ không?
- Đương nhiên biết rồi, cậu là Đặng Trúc Hà Anh, còn tớ là Tùng Dương. Từ lúc có kí ức chúng ta đã chơi với nhau rồi, sao lại không biết tên được chứ! Mau đi nhanh lên, anh Khánh đợi mình lâu quá anh ý cáu đó.
Nói rồi, cậu bé tên Tùng Dương ấy nắm tay tớ chạy đi. Một đứa trẻ con thì ngây ngô, hồn nhiên nắm tay bạn, đứa còn lại thì đầu óc rối bời trong bộ não người lớn.
Hai đứa cứ chạy hoài, chạy mãi như dành một khoảng không để tớ chấp nhận tình hình hiện tại.
Cho đến khi đứa bé ấy giật mình ngã xuống."
Ui da, lại là cái giấc mơ khốn kiếp gì đây!?
Hà Anh gần đây thường xuyên có những giấc mơ kỳ lạ, đại loại là về những đứa nhóc. Ừ thì tớ chẳng phải kiểu người thích trẻ con cho lắm, thế nên những giấc mơ khó hiểu đó liệu có ẩn giấu điều gì nữa không?
- Hà Anh, mày lại ngủ dậy muộn.
Giọng Hà Trang đã lanh lảnh vọng từ dưới lên.
Sáng nay đến phiên con heo đó trực nhật phòng, vậy nên nó hiển nhiên phải dậy sớm để đi vứt rác và gọi mọi người dậy. Phòng C18 có một quy định, ai dậy sớm nhất sẽ là người gọi những thành viên còn lại để giữ hòa khí buổi sáng sớm.
- Hic thi thoảng cho tao ngủ nướng tí chứ đồ vô cảm này!
- Tuần này mày mới dậy đúng giờ được duy nhất một ngày đấy, dậy muộn lại vội vội vàng vàng chuẩn bị.
- Anh em chăm em tốt quá, béo lên mấy cân thịt còn ngủ nghỉ có giờ giấc ghê.
Chị Châu có vẻ là đang cảm thán tài năng của Bảo Khánh, nhưng sao tớ chỉ nghe ra sự châm chọc thôi.
- Hứ, chị thử cả tháng không động đến sách vở bài tập, cả ngày hết ăn rồi ngủ xem, lại không tròn lên mới lạ đấy.
Tớ bức xúc, tớ có da có thịt nhìn xinh gái như này cơ mà!
- Haha biết rồi biết rồi, cô nương dậy đi, đồ ăn mua nguội hết rồi kìa.
Sau khi tớ trở lại ký túc xá sinh hoạt như bình thường, mọi người ai cũng nhìn ra sự thay đổi về ngoại hình cũng như thời gian biểu của tớ, rồi thi thoảng lấy ra mua vui như vậy đấy.
Cũng may mắn tớ ghép phòng với mấy người đáng yêu xinh gái học giỏi tính tình tốt, vậy nên con bé này cũng bị "lây' chút ít, tư tưởng tích cực hơn trước rất nhiều.
Buổi sáng cả phòng đều duy trì học đội tuyển như thường, thế nên bám nhau đến tận cửa phòng mới thôi, đi đường tám chuyện trên trời dưới biển ngày nào cũng không hết.
- Ê Hà Anh, kể tao nghe giấc mơ lần này của mày nào!
Hà Trang đã đến giờ hoàng đạo, bà chúa hóng hớt đã soán thân thể nó. Dạo gần đây vì muốn lưu giữ lại nội dung mấy giấc mơ, Hà Anh thường share lên Instagram, để rồi Trang soi được và nó nhõng nhẽo đòi biết chi tiết hoài, thành ra hoàn cảnh như hiện tại đây.
- Eo ơi con này, tao sắp quên rồi mày lại đòi kể.
- Hehe nhắc cho nhớ đấy, giờ sao, kể đi tí đưa đi chơi!
Hà Trang bày ra bộ mặt dụ dỗ trẻ vị thành niên.
- Hic nó lại dụ dỗ tao kìa Chi ơiii
Tớ quay qua tìm chút đồng cảm nơi người bạn với nghĩa tình chung hướng chung phòng của mình.
- Tao cũng muốn hóng chuyện của mày. _ Linh Chi.
Nhưng không, sự thật mất lòng.
- Ơ... Đồ quỷ chúng mày! Kể thì kể...
Rồi thì tớ đem tất cả những gì não tớ còn nhớ được kể cho đám hóng hớt nghe. Mấy giấc mơ kì lạ hầu hết tớ đều kể cho hai đứa nghe, và lần nào chúng nó cũng sẽ suy xét tra khảo kỹ lưỡng rồi phán ra một điều kỳ quặc còn hơn cả giấc mơ. Lần này sẽ là thứ gì đây...
- Ồ, thế là sáng tỏ rồi mày ha!
Đây là tiếng nhỏ Trang thì thầm với bạn Chi của nó.
- Ừm ừm, vài hôm nữa là giấc mơ hai đứa quấn quýt không rời cho xem, rồi kiểu gì cũng có cái xa cách nghìn dặm khóc lóc các kiểu.
- Cái gì đấy con kia!?
Con bé nào đó là chủ nhân của giấc mơ nghe được từ "xa cách" liền không phản xạ mà nói lên câu kia, ai bảo từ đó nhạy cảm quá chứ!
- Gì má, đúng motif ngôn lù mày hay đọc còn gì.
- Đúng chỗ nào? Cái tao đọc nhân vật đều là thanh thiếu niên, là tuổi trưởng thành rồi. Đây mấy đứa trẻ con trong mơ mày cũng nghĩ vậy được à. _ Tớ đá đá chân con nhóc, tư tưởng lệch lạc không thể chấp nhận nổi, phải chỉnh đốn ngay thôi.
- Yaaa kệ tao đi, đây là sáng tạo đấy.
- Tao chịu.
Tớ lắc lắc đầu, ngôn ngữ của người học khối Tự nhiên tớ nào có hiểu dễ đến vậy được.
- Nè nè, có khi nào đấy là kí ức của mày không?
Câu mở đầu của Đào Ngọc Linh Chi báo hiệu việc nó đã tính toán chính xác và chuẩn bị tung ra những lý luận không thể cãi lại.
- Hừm, thế chả lẽ tao lại không nhớ, đừng có ăn nói xà lơ.
- Ơ sao lại không, dù sao mày cũng từng có chấn thương mà đúng không, nhỡ đâu đấy là đoạn tuổi thơ bị mất của mày đó.
- Nghe kỳ cục vậy bà, chấn thương có xíu chắc không có ảnh hưởng đến ký ức đâu.
- Nè dỏng tai lên nghe tao phân tích! Mày cũng có khoảng thời gian mày không nhớ rõ, rồi bao nhiêu giấc mơ của mày đều về tuổi trẻ con, lại còn nói rõ tên của mày với Tùng Dương nữa chứ. Tao dám chắc chúng mày quen nhau từ bé luôn, mấy cái đó là kí ức mày khôi phục lại thôi!
Chi ném thẳng mấy cái lí lẽ được nó cho là vô cùng thuyết phục.
- Ủa sao vậy được, nếu thế sao trước giờ không nhớ ra chứ, còn chờ đến bây giờ mới khôi phục được?
- Hmm theo suy đoán của tao thì có thể là do thời gian vừa rồi mày ở gần Tùng Dương nhiều, tiếp xúc nhiều nên não bị tác động đó.
Hà Trang trầm tư nãy giờ cũng chịu lên tiếng.
- Hừm, nghe lạ lùng quá, vẫn nên để tao đi hỏi người có chuyên môn thôi.
- Chẹp chẹp, mối quan hệ của nó chất lượng còn hơn cả chị em ta nữa mày. Con bé lớn thật rồi...
Chi khoác vai Hà Trang, chẹp miệng nói. Và tất nhiên rồi, nó được nhận lại ánh mắt viên đạn của tớ cùng câu nói không thèm nể tình ai:
- Im mỏ đê con kia!
Nhưng hai đứa nói cũng có lý mà nhỉ? Đâu phải không có trường hợp này chứ, nhưng tớ cũng khó chấp nhận được cái hiện thực tớ quen biết hai thằng giời đánh kia từ bé.
Sự thật là, ngay từ những ngày đầu tiên gặp Tùng Dương tớ đã có cảm giác lạ lùng lắm, giống như gặp lại người mình thích đã lâu vậy. Nhưng tớ khi đó chỉ đơn giản coi đó là cảm giác bình thường khi thật sự say nắng một người. Cả lần mấy đứa về nhà chơi, mọi người đều quen nhau nữa... Tại sao giờ tớ mới nhớ đến mớ bí ẩn này ta!?
Tớ có nên hỏi Tùng Dương không, hỏi rằng "Tớ với cậu quen nhau trước đó rồi phải không?" à? Nghe có vẻ không ổn cho lắm, hay là hỏi Tùng Duy...
- Zô, thơ thẩn gì đó mày.
Nhắc liền tới rồi kìa, thiêng quá.
- Mày chơi game chán rồi giờ đi phá thế giới riêng tư của người khác đấy à?
- Gì cơ? Chỗ nào? Tao đang quan tâm mày lại không thèm.
Nó nhăn mặt cãi.
- Eo ơi bạn tao hôm nay lại tốt đến thế cơ à.
Tớ thật sự khó hiểu, hôm nay Duy lại có tâm trạng đi giúp đỡ người khác cơ à?
- Sao nào, có gì muốn tâm sự, anh đây sẽ ngồi nghe bé kể hết ~
Bỗng thằng mầm non giải trí dí gần mặt vào người tớ, khiến tớ muốn động thủ.
- Eo ghê quá, tranh xa tao ra đê.
Theo phản xạ tớ liền ngửa người ra sau, thật là muốn cầm chảo phang thẳng vô đầu nó mà.
- Xiêu lòng rồi chứ gì, haha tao biết trình độ của tao đỉnh cao mà!
- Ai thèm, biến dùm. Giữ cái trình độ của mày lại cho chị Trâm ấy.
Tớ nhăn nhó, sao mình lại chơi được với cái giống dở hơi như này vậy?!
- Nói đê, mày tìm đến tao với mục đích gì?
Tớ biết Duy chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ đến trêu tớ, nếu không phải chuyện Tùng Dương nhờ.
- Má con bé này, sao mày tinh quá vậy!
- Hứ, chứ sao! Trình bày đê.
- Tối mai bọn tao sang Úc rồi.
Ô? Hiện thực gì đây?
- Ê đùa gì vậy, không vui nha.
Tớ nhăn mặt hỏi lại, không hề muốn chấp nhận thông tin trên là thật.
- Tao không đùa. Mẹ tao đặt vé máy bay rồi, Dương cũng mới xuất viện sáng nay. Bọn tao đầu tuần cũng mới biết tin.
Bỗng nhiên đầu óc tớ trống rỗng quá, váng hết cả đầu óc, sao tớ nghe không lọt tai một từ nào. Tớ còn chưa sẵn sàng tiếp nhận hiện thực mà, sao ông trời đã nỡ bắt tớ phải trải nghiệm rồi.
- Vậy à.
- Được rồi không sao, có thể bọn tao sẽ về nữa mà hehe. Mai có thể thì đến tiễn bọn tao nhá!
- Hic sao đã phải đi nhanh vậy, tao chưa kịp chuẩn bị gì mà?
Tớ chẳng biết gì cả, không nghe thấy gì hết, nãy giờ là tiếng gió bay thôi đúng không. Tiếng gió mạnh quá, cũng lạnh nữa, khiến tớ gục cả xuống bàn khóc, mặc kệ đống đề vẫn ngổn ngang.
Phải rồi, hình như loáng thoáng có lời Tùng Duy nói, cùng với đó là cái vỗ vai tớ: "Thôi cố lên mày, tao cũng không hề muốn điều này xảy ra."
- Hà Anh ơi?
- HÀ ANH! Mày sao vậy?
Là tiếng của Linh Chi. Hình như nhỏ đi lấy nước về rồi.
- Sao lại khóc rồi, tao mới ra ngoài có xíu mà...
- Đi, ra ngoài với tao nói chuyện, trong đây chắc không tiện rồi.
Chi nói xong liền kéo tớ dậy ra ngoài, không đợi tớ đồng ý.
Con bé mới mếu máo xong liền vội lau nước mắt đi, người khác thấy chắc chắn sẽ lại bày ra một đống vấn đề.
- Sao, kể tao nghe.
- Ngày mai Dương về Úc rồi, Duy cũng đi cùng luôn.
Tớ vừa sụt sịt vừa kể, cũng chẳng biết nói kiểu gì nữa.
- Ơ dở hơi à, đang yên đang lành lại đi?
Chi cũng vô cùng ngạc nhiên với quyết định này của nhà Duy.
- Hic tao không biết nữa, tự dưng nghe thế rồi nước mắt nó trào ra.
- Thôi được rồi, còn uất ức gì nữa cứ kể rồi khóc đi. Khóc xong sẽ ổn hơn.
- Huhu tao không biết đâu... Không biết nói sao nữa, thấy đau lòng lắm, tao chưa nỡ.
Tớ chẳng diễn tả nổi lòng mình xót xa cho cái gì, một mớ lộn xộn khó tả cứ chồng chất lên nhau.
Thút thít một hồi với Chi rồi bọn tớ quay lại học đội tuyển với đôi mắt đỏ hoe, làm thế nào cũng không tập trung nổi.
Về đến phòng, tớ mặc kệ sự đời, lên giường cuộn tròn trong chăn khóc oà lên, chẳng khác gì đứa con nít cả. Mọi người vào phòng sau ai cũng hoảng, hết dỗ dành đến đi hỏi tội phạm là Duy. Tớ chẳng muốn quan tâm, nghe cũng không hấp thụ được.
Tớ vốn biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến, ngày Tùng Dương hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tớ. Sớm sẽ có ngày tớ phải nhớ lại cuộc sống thuở bé của mình, làm sáng tỏ mọi chuyện rắc rối. Nhanh chóng tớ phải quay lại quỹ đạo vốn có của nó, trở về cuộc sống của một kẻ chẳng có gì tốt đẹp.
Nhưng tớ chưa sẵn sàng, tớ có thể nào từ chối những dự đoán kia không? Hà Anh này chưa muốn rời xa mặt trời của mình, chưa muốn gồng gánh những thứ tiêu cực trên đời, cũng không muốn phải cô đơn nữa.
Tớ thua rồi, đến cuối cùng vẫn phải đầu hàng trước hai chữ "Số phận".