Này! Địa Phủ Ở Hướng Kia!

Chương 32: Quyển nhật kí





Ta hừ lạnh một tiếng, đang muốn đi ra ngoài, lại phát hiện trời bên ngoài đang mưa phùn, hơn nữa mọi người bên ngoài cũng gần như đi đâu hết rồi, rất nhiều quán nhỏ ven đường cũng đóng cửa.

Xem ra nếu ta đi bây giờ thì thật sự sẽ không có chỗ ngủ.

“Vị tiểu thư này ngài định đi thật sao? Khách sạn của chúng ta cũng tới giờ đóng cửa.” Người nhân viên trẻ tuổi đi tới hỏi ta.

Cuối cùng sau khi đã suy tư thật lâu, ta cắn răng một cái, vẫn là thay đổi phương hướng đều đặng tò te đi lên lầu.

Được thôi! Ở chung phòng với tên Vệ Giới đáng ghét ấy cũng còn đỡ hơn so với ngủ đầu đường! Ta cần gì phải tự làm khổ chính mình đâu.


Mở cửa phòng ra, phát hiện Vệ Giới sớm đã lăn nằm dài trên giường, trong phòng chỉ có một cái giường, một cái nhà vệ sinh, một cái tủ vô cùng đơn giản đầu giường, và một cái TV, căn phòng thoạt nhìn thập phần nhỏ hẹp.

“Sao hả? Hồi nãy không phải không muốn ở chung phòng với ta sao?” Vệ Giới duỗi cái eo lười, nhìn trần nhà.

Ta hừ lạnh một tiếng, tay phải bắt đầu chậm rãi dùng sức, những phù chú ánh sáng quay tán loạn quanh ta. Cái giường lớn nháy mắt bị chia thành hai cái giường nhỏ.

Mà Vệ Giới đang nằm trên giường lớn vì không kịp thời phản ứng lại nên trực tiếp ngã lăn nhào trên sàn nhà.

“Ngươi!” Vệ Giới chụp ếch một cái, từ trên sàn nhà nhảy lên, hung tợn mà nhìn về phía ta.

Ta buông tay, cười cười đem toàn bộ bao đồ ném trên giường nhỏ: “Thật tốt, hai người hai cái giường thì còn gì bằng.”

“Bỏ đi! ta không so đo với ngươi!” Vệ Giới cương cười một tiếng, rồi thở phì phì mà nằm trên cái giường nhỏ còn lại.

Tâm tình ta thật tốt mà lăn lộn trên giường, đang muốn lấy cái điều khiển TV, ai ngờ lại phát hiện trong ngăn tủ của cái tủ đầu giường lại có một quyển nhật kí.

Quyển nhật kí ấy có bìa thực tinh mỹ, ta tò mò mà mở ra, lại phát hiện trang đầu tiên ghi đầy tên người thành dãy dài lằng nhằng, viết bằng mực đỏ, thoạt nhìn có cảm giác hơi quỷ dị.

“Trần Đình Phong, Trần Lệnh Anh, Trần Bỉnh Hiên……” Ta tò mò mà đọc thầm vài cái tên, còn không kịp đọc được bao nhiêu tên thì đột nhiên một tiếng kêu to đầy phẫn nộ vang lên:

“Các ngươi đang làm gì ở đây vậy!”


Thình lình la lên làm ta mềm nhũn hai tay, quyển nhật kí nặng nề mà rơi xuống nền đất lạnh.

Quyển nhật kí trên mặt đất nhanh chống được một đôi tay nhặt lên, ta nâng mắt lên thì va chạm với một ánh mắt tràn đầy lửa giận.

Nhìn thấy chủ nhân của đôi mắt tức giận ấy ta hơi sửng sốt, bởi vì người trước mắt ta chính là vị thiếu niên Niệm Lâm hôm qua ta gặp.

“Ngươi chẳng lẽ không biết là không thể tùy tiện đụng vào đồ của người khác sao?” Niệm Lâm hung tợn tuyệt tình xem ta, không còn chỗ nào giữ lại hình tượng ôn hòa khiếp nhược như lúc sáng.

“A… Thực xin lỗi.” Ta có hơi bị cậu ta dọa sợ, nhưng trong chuyện này rốt cuộc kẻ làm sai vẫn là ta, cho nên ta vẫn thật tâm xin lỗi.

Niệm Lâm dần dần bình tĩnh khí trong người, lửa giận bùng cháy trong mắt bình ổn chút, lạnh giọng nói: “Thôi được rồi! Nhưng đây là phòng của ta, hai vị có thể đi ra ngoài được không?”

Ta bỗng chốc trừng về tên Vệ Giới đang đứng khép nép kế bên, Vệ Giới biểu tình có chút vô tội: “Không đúng a, nơi này không phải phòng số 1 sao?”

Cái vị nhân viên mập mạp trẻ tuổi đột nhiên chạy vào, nhìn thấy chúng ta liền sờ sờ đầu, xin lỗi mà cúi người:

“Thực xin lỗi a, ta ban nãy đưa nhầm chìa khóa phòng rồi, gian phòng này thật sự là của cậu thiếu niên này.”

Nói xong nhân viên nhanh chóng từ trong túi áo lấy ra một chuỗi chìa khóa đưa cho Vệ Giới.

Nhìn thấy Niệm Lâm tựa hồ vẫn không mấy vui vẻ, ta gượng cười làm lành mà nhìn về phía bộ mặt lạnh băng Niệm Lâm, lại lần nữa xin lỗi: “Thực xin lỗi a, sẽ không có lần sau đâu. Ta thề đó”


Niệm Lâm không có phản ứng và cũng coi như không nghe thấy gì hết, chỉ nhẹ nhàng đem cuốn nhật kí lần nữa đặt vào trong ngăn tủ, rồi mới móc chìa khóa ra kẽ càng khóa lại.

Nhật kí này thật sự quan trọng đến như vậy sao? Ta bĩu môi, rồi lũng lẳng đi theo Vệ Giới ra ngoài.

“ Anh nhân viên, giường trong phòng của ta tại sao lại đổi thành hai cái rồi?” Niệm Lâm khóa kỹ ngăn kéo, nhìn thấy trong căn phòng trống rỗng đột nhiên có thêm một cái giường, không khỏi nhìn người nhân viên hỏi.

Anh nhân viên cũng nghi ngờ vạn phần, sờ sờ đầu: “Ta cũng không biết a, nơi này vẫn luôn có một cái giường cơ mà!”

“Thôi vậy, phiền ngươi canh giữ hai người này cho kĩ lại, đừng để bọn họ lần nữa bước vào phòng ta!” Hắn lạnh lùng mà nói.

“A, được thôi.” Vị nhân viên lập tức đáp ứng.

Nhìn thấy ai nấy đều đi hết, Niệm Lâm mới chậm rãi ngồi lên giường, hai mắt u ám nhìn về phía ngăn tủ, đáy mắt trầm như hàn đàm.