Này, Đừng Có Ăn Cỏ

Chương 32: Thổ Lộ





Hai người về tới nhà thì thấy bố Minh Quang đang ngồi ở phòng khách xem phim truyền hình.

Ông vừa thấy cả hai liền hiền hòa hỏi han: "Về rồi đấy à? Đi chơi có vui không?"
Minh Quang chưa kịp đáp lời thì Minh Đăng đã giành nói trước: "Siêu vui luôn ạ!"
Bố Minh Quang cười: "Có đói bụng không? Minh Đăng muốn ăn thêm gì không con?"
"Dạ không, cháu no rồi." Minh Đăng lắc đầu.
Minh Quang ngó vào bếp nhưng không thấy mẹ đâu, anh thấy là lạ, bình thường giờ này mẹ thường xem phim cùng bố kia mà.

Anh hỏi: "Mẹ đâu rồi ạ?"
"Nãy tự nhiên mẹ bảo mệt xong lên phòng nghỉ trước rồi.

Hai đứa cũng chuẩn bị đi ngủ sớm đi mai còn đi học."
Minh Quang vâng dạ rồi cùng Minh Đăng lên tầng, hai người tiện thể ghé qua phòng Thục Anh đứa trà sữa cho cô bé.

Thục Anh nhận đồ ăn xong thì hân hoan cười tít mắt, luôn miệng nói yêu anh Minh Đăng nhất quả đất.

Minh Đăng ngồi nói chuyện với cô bé một lúc rồi tắm rửa vệ sinh cá nhân, đem theo cá bông nhỏ lên giường nằm ngủ.

Trước khi ngủ cậu còn nghiêm túc nhìn giường mình một hồi rồi ước lượng.


Ừm, còn nhiều chỗ lắm, có thể để thêm rất nhiều đồ cậu yêu thích.
Đêm đó, Minh Đăng an tâm ôm cá nhỏ chìm vào giấc ngủ và mơ một giấc mơ ngọt ngào về đại dương.
Những ngày đi học tiếp theo của Minh Đăng và Minh Quang trôi qua bình lặng.

Vì đã thi cuối kỳ xong nên mọi người đều rất thả lỏng, hơn nữa thời gian đến Tết dương và Tết âm đang gần kề nên học sinh càng chẳng có tâm trạng học hành.
Trong vài tuần giáp Tết này, lớp Minh Quang và Minh Đăng đang học có một sự thay đổi nhỏ bé.
Trong giờ học, Minh Quang thấy hai nữ sinh ngồi đằng sau Minh Đăng bắt chuyện với cậu.

Anh cảm thấy hơi lo lắng nên có hỏi riêng cậu, kết quả Minh Đăng nói hai cô ấy chỉ hỏi cậu vẽ cái gì, có thể cho họ xem không vân vân mây mây, hoàn toàn không có chút ác ý nào cả.

Minh Quang thấy vậy thì bớt lo hơn một chút, tuy nhiên anh vẫn cố gắng để mắt đến Minh Đăng nhiều nhất có thể.
Hai bạn học nữ kia trong giờ thường nói chuyện với Minh Đăng, sau đó dần chuyển sang cả giờ ra chơi.

Minh Quang cố tình lại gần nghe lỏm, hai cô ấy chỉ nói mấy chuyện vặt vãnh hoặc kể mấy câu chuyện thú vị cho Minh Đăng nghe, trông cậu có vẻ rất hứng thú nên anh cũng không nỡ xen ngang.
Nhóm nữ xung quanh Minh Đăng vào giờ ra chơi tăng trưởng với tốc độ chóng mặt.

Ban đầu, trong tiết học hai bạn nữ kia cảm thấy chán quá nên mới hỏi bừa Minh Đăng một câu, ai ngờ bị dáng vẻ show tranh đáng yêu thật thà của cậu hạ gục.

Sau đó họ nói chuyện thêm vài câu, càng nói càng thấy Minh Đăng cute lạc lối, đặc biệt là lúc cậu rối rắm khi họ đưa ra câu hỏi quá phức tạp.

Thế là một truyền mười, mười truyền trăm, có thêm mấy nữ sinh trong lớp đều tò mò thử tới bắt chuyện với Minh Đăng xem thực hư thế nào.
Giờ Minh Đăng không còn gầy gò như trước, khuôn mặt đầy đặn đi kèm đôi mắt tròn xoe là vũ khí hoàn hảo đánh gục trái tim của phân nửa nữ sinh trong lớp.

Hơn nữa tính cách cậu hiền lành ngây thơ nên càng dễ dàng lấy được sự yêu mến của mọi người.

Mấy nữ sinh kia cảm thấy trước đây mình có lẽ mình đã bị mù mới có thể bỏ qua một em trai vừa dễ thương vừa mềm mại vừa dễ xấu hổ này!
Thế là gần một nửa nữ sinh của lớp 11A2 có một thú vui mới vào giờ ra chơi, ấy là chọc ghẹo Minh Đăng thật thà.

Có lần một nữ sinh cho cậu hai cái kẹo, cậu liền cười ngọt ơi là ngọt, vậy nên thỉnh thoảng các cô sẽ đem cho Minh Đăng một số đồ ăn vặt linh tinh để dỗ cậu vui vẻ.
Minh Quang hơi ghen tỵ nhưng không làm gì được.

Bình thường bất kể lúc nào anh với Minh Đăng cũng như hình với bóng ngoại trừ giờ học.

Những từ khi mấy nữ sinh kia phát hiện điểm tốt của cậu thì cứ quấn lấy cậu suốt khiến thời gian ở cùng bé con của anh bị suy giảm.
Minh Quang khíu chọ nhẹ.

Anh có cảm giác như viên ngọc thô mà mình tự tìm thấy sau đó vất vả đánh bóng bị thật nhiều người nhòm ngó và sờ mó.


Thấy một nữ sinh vươn tay bẹo má Minh Đăng, tâm trạng Minh Quang càng thêm bất ổn.

Trời đất ơi cái tay hư hỏng kia đang làm gì thế?! Mấy người có nuôi cậu ấy được bữa cơm nào không mà muốn sờ là sờ hả?!
Dù trong lòng sóng ngầm mãnh liệt nhưng Minh Quang vẫn không làm ra hành động nào ngăn cản cả.

Minh Quang quan sát thấy những nữ sinh đó đều thật lòng thích cậu nên yên tâm để Minh Đăng chơi cùng họ.

Minh Đăng chẳng phải đồ vật anh sở hữu, nếu cậu không thấy khó chịu thì anh sẽ không can thiệp.

Vả lại Minh Quang cũng không thể ở bên cậu 24/24, để cậu tiếp xúc nhiều với mọi người sẽ có lợi cho sự phát triển của cậu hơn.

Vào một buổi chiều nọ, khi Minh Quang đang đạp xe chở Minh Đăng về nhà, Minh Đăng bỗng nói với anh: "Từ lúc em gặp anh, mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn."
Minh Quang vui vẻ: "Thế à.

Em nói xem tốt chỗ nào?"
Minh Đăng ôm eo anh, cẩn thận kể: "Giờ em có thật nhiều bạn, vui ơi là vui.

Em có nhà rồi, có phòng riêng.

Hồi trước, em được anh mua nhiều đồ ăn ở trường ngon lắm." Nói tới đây, Minh Đăng bỗng hăng hái hẳn lên: " Anh còn vẽ tranh cùng em, hôm trời nắng ơi là nắng thì che chung ô với em, anh chạy tiếp sức với em, mua áo đồng phục thật là ấm cho em, mua đèn lồng nhỏ, giúp em gắp cá voi nhỏ."
Dường như cậu đang vừa kể vừa nhớ lại những kí ức cũ, giọng nói đầy ý cười: "Anh dẫn em đi máy bay, anh cùng em thả đèn hoa đăng, anh cho em xem phim Doremon màn hình siêu to."
"Anh nấu cơm ngon cho em." Giọng cậu líu lo như chú chim nhỏ.
"Anh đuổi kẻ xấu giúp em." Giọng cậu trở nên nghiêm túc.
Minh Quang tưởng cậu sẽ chỉ nói chút xíu nhưng không ngờ cậu kể hoài cũng không thấy điểm dừng.

Minh Quang vừa thấy xấu hổ vừa thấy tự hào.

Thì ra anh đã làm nhiều như vậy, chính anh cũng không nhớ hết mà chẳng hiểu sao cái đầu nhỏ của bé con lại chứa hết được.

Từng việc cỏn con anh làm đều được cậu cẩn thận ghi nhớ, nghĩ tới điều này khiến Minh Quang cảm thấy bản thân như được ngâm trong một ao nước nóng vậy, ấm áp và thoải mái vô cùng.

Có thể bé con không giỏi nhiều thứ, nhưng cậu lại đặc biệt giỏi khiến anh xiêu lòng.

Minh Đăng nói một hồi thì rốt cuộc cũng biết bí, cậu khẽ dụi đầu vào lưng Minh Quang, tổng kết một câu xanh rờn: "Tóm lại, em yêu anh nhất."
Câu nói này khiến Minh Quang suýt nữa mất thăng bằng khiến chiếc xe đạp hai người đang đi rơi vào bi kịch.

May mà anh tìm lại lí trí một cách kịp thời.
Chiếu theo logic của Minh Đăng, có lẽ câu nói này cũng chỉ ngang ngàng với "Cháu yêu bà" và "Con yêu mẹ" thôi nhỉ.


Anh không nghĩ cậu hiểu từ "yêu" trong "Em yêu anh" khác hoàn toàn so với từ "yêu" trong hai câu trên.
Dù vậy Minh Quang vẫn vô cùng vui vẻ, tạm thời cứ mặc kệ ý nghĩa thế nào đi, câu này được nói ra từ miệng bé con vẫn khiến anh lâng lâng.

Anh tự hỏi môi cậu có phải được bôi mật hay không mà lại ngọt ngào đến thế.

Anh dụ dỗ người đằng sau: "Hả? Em vừa nói gì? Nói lại lần nữa xem nào, ban nãy anh không nghe rõ."
Minh Đăng nghe lời anh mở miệng định lặp lại, nhưng không hiểu sao cậu thấy khó mà nói lại câu ban nãy.

Tim cậu đập có chút nhanh, tai và má nong nóng, lời đã tới đầu lưỡi nhưng như bị dính keo không thốt lên được.
Lạ thật.
"Đèn Nhỏ? Đèn Nhỏ?"
Minh Quang gọi hai ba lần đều không thấy cậu trả lời, anh tấp vào lề rồi quay lại xem xét bé con thì thấy mặt cậu đỏ lừ như quả cà chua chín.

Trái tim Minh Quang như bị mèo cào một phát, ngứa ngáy không chịu được.

Anh vội vàng xuống xe rồi đứng đối diện Minh Đăng.

Bàn tay sờ vành tai nóng bừng của bé con, anh nghi hoặc hỏi cậu, cũng là hỏi chính bản thân mình: "Đèn Nhỏ, em...!ngại hả?"
Minh Đăng cũng không biết rõ, hiện tại ngay cả dũng khí nhìn thẳng Minh Quang cậu cũng không có.

Đầu nhỏ cúi gằm xuống, hàm răng trắng tinh cắn xuống môi dưới đầy máy móc.
Bé con khi ngại ngùng đáng yêu gấp mười lần bình thường! Tâm trí Minh Quang bị cậu làm cho rối như cuộn len.

Giờ anh nên làm gì đây? Có nên trêu chọc cậu tiếp không? Không được, như vậy thật là xấu xa, hơn nữa cũng có thể dọa Minh Đăng khiến lần sau cậu không dám nói những câu lớn mật như vậy nữa.

Đây là bước tiến vô cùng lớn trong hành trình chạm tới trái tim cậu, nhất định phải cổ vũ cậu tiếp tục thể hiện những cảm xúc chân thành của mình cho anh thấy.
Minh Quang chăm chú nhìn cậu, dịu dàng trong mắt như không chứa nổi mà sắp tràn cả ra ngoài.

Mặc cho vành tai bản thân cũng dần chuyển đỏ, anh cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, nhẹ nhàng nói: "Đừng ngại...!Anh cũng yêu em mà."
Là "yêu" trong tình yêu đôi lứa, mong rằng em sớm hiểu được lòng anh..