Này, Học Sinh Chuyển Trường

Chương 27



“Em là Minh Hi phải không?” Hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn Minh Hi hỏi, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng.

“Vâng ạ.” Minh Hi lễ phép trả lời.

“Lúc nãy Minh Nguyệt đã tới đây, cảm xúc rất là kích động, nói em là trạng nguyên của kì thi tuyển sinh trung học, còn đem ra một tờ báo, trên báo có đưa tin về thành tích trạng nguyên kì thi tuyển sinh của em, nói thành tích của em như vậy không đến nỗi cần phải lộ đề. Còn nói vì danh tiếng của em không tốt mới bị người ta bắt nạt như vậy, sao tôi lại thấy danh tiếng của em khá tốt đấy chứ.” Hiệu trưởng nghiêm túc nói với Minh Hi, rồi mỉm cười.

Ấn Thiếu Thần cũng không phải là một người tùy tiện mà ra mặt giúp đỡ người khác.

“Minh Nguyệt cũng đến đây ạ?” Minh Hi vừa vui vừa ngạc nhiên hỏi, đây là Minh Nguyệt tới nói chuyện giúp cô sao?

Biết được chuyện này, trong lòng Minh Hi rất vui vẻ.

Minh Nguyệt không thể lúc nào cũng mang theo báo, hiển nhiên là vì lấy chứng cứ nên cố ý trốn học về nhà lấy, tốc độ nhanh như vậy, chắc là Minh Nguyệt cũng mệt lắm.

“Ừ.” Hiệu trưởng trả lời, “Nhưng vấn đề này bây giờ không dễ xử lý.”

Ấn Thiếu Thần cực kì không kiên nhẫn nói: “Vậy thì suy nghĩ đi, dùng một cách phù hợp mà xử lý.”

“Xem ra là em đã có biện pháp rồi?” Hiệu trưởng hỏi.

“Vâng.” Ấn Thiếu Thần trả lời.

Minh Hi nhìn Ấn Thiếu Thần và hiệu trưởng nói chuyện với nhau, luôn cảm thấy cách nói chuyện của hai người này giống như người quen của nhau vậy, hơn nữa còn không có vách ngăn giữa trưởng bối và hậu bối.

Sau khi Ấn Thiếu Thần cùng Minh Hi đi ra, Minh Hi nhịn không được hỏi: “Cậu và hiệu trưởng rất thân quen à?”

“Hiệu trưởng là bạn học đại học của bố tôi.”

“À, quan hệ với chú hẳn là rất tốt nhỉ?”

“Không tốt.”

Minh Hi nhìn Ấn Thiếu Thần một cách kì lạ.

Ấn Thiếu Thần chần chờ một hồi mới trả lời: “Ông ta không theo đuổi được mẹ tôi.”

Mẹ của Ấn Thiếu Thần ánh trăng sáng của hiệu trưởng!

Cẩu huyết!

Thật cẩu huyết!

Minh Hi lập tức nổi da gà.

Trên đường trở về, Minh Hi không thể không suy nghĩ nhiều.

Hiện tại bộ phim tình cảm của Ấn Thiếu Thần và Đường Tử Kỳ vẫn chưa bắt đầu.

Từ điểm này có thể nhận ra trong một cuốn sách không thể nào thiếu được nhân vật não tàn bia đỡ đạn. Bởi vì không có vai phản diện số một Minh Hi cùng với Phùng Mạn Mạn, Minh Nguyệt cần cù làm vật hi sinh trợ giúp nên tuyến tình cảm của hai nhân vật chính này hầu như không phát triển thêm.

Hiện tại Ấn Thiếu Thần đối với Đường Tử Kì vẫn vô cùng xa cách như cũ.

Minh Hi rất hối hận khi đọc tiểu thuyết mà không nhớ được tên những nhân vật bia đỡ đạn, không có những nhân vật này vất vả cần cù trả giá, làm thế nào để có thể khiến cảm tình lớn hơn?

Chính bọn họ phải gánh chịu tiếng xấu để thành toàn cho một đoạn giai thoại, rất vô tư, rất vĩ đại?

Vì một quyết định ích kỷ nhỏ nhen, Minh Hi cuối cùng đã làm điều tồi tệ đầu tiên với tư cách là một kẻ xấu xa: dẫn dắt lớp quốc tế cùng nhau gian lận.

Sau đó bị nữ chính báo cáo, thất bại.

Đám bia đỡ đạn “ác độc” lớp quốc tế đi trả thù nữ chính, còn cho nữ chính một cái tát.



Tốt lắm, nội dung cốt truyện đã có bước tiến.

Nhưng Minh Hi nhìn Ấn Thiếu Thần đang đi bên cạnh cô, đột nhiên cảm thấy hận không thể rèn sắt thành thép.

Tên nam chính không có mắt này lại không anh hùng cứu mỹ nhân, biểu hiện còn không bằng Dương Hào.

Hơn nữa tên nam thứ Thiệu Dư này cũng không nỗ lực, đối đãi với Đường Tử Kì còn không bằng đối đãi với Phùng Mạn Mạn.

Tuyến tình cảm của cuốn sách này liền sụp đổ nhanh chóng như vậy.

Chú ý tới ánh mắt của Minh Hi, Ấn Thiếu Thần quay đầu nhìn cô hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì, hơi đau lòng cho Đường Tử Kì.”

“Cậu không có tình cảm đặc biệt gì với cô ta chứ?” Ấn Thiếu Thần kỳ quái hỏi, trong tình huống này rồi mà cô còn cảm thấy có lỗi với người khác à?

Minh Hi lắc lắc đầu: “Tôi sợ cô ấy.”

Ngay sau đó, lại ngẩng đầu nhìn về phía Ấn Thiếu Thần: “Cũng sợ cậu.”

“Tại sao?” Ấn Thiếu Thần càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

"Tôi chỉ muốn sống yên bình một chút thôi, dính vào quan hệ với hai người thì nhất định sẽ không được an ổn."

Sau khi nghe xong những lời này Ấn Thiếu Thần khó chịu một hồi, nhếch miệng cười lạnh một tiếng: “Không cần có quan hệ gì với tôi thì cậu cũng đã quá oanh oanh liệt liệt rồi, không cần tôi phải gắp thêm cho ít lửa.”

“Nhưng mà lần này cảm ơn cậu.” Minh Hi nói thêm, giọng điệu rất chân thành.

“Một chút thành ý cũng không có, tôi còn rất khó chịu.”

“Tôi cho cậu một cục kẹo nhé?” Minh Hi móc túi, lấy ra một viên kẹo đau họng, xé mở vỏ kẹo, đưa đến môi Ấn Thiếu Thần.

Kỳ thật Ấn Thiếu Thần rất khó chịu.

Nhưng mà nhìn thấy Minh Hi đứng ở trước mặt anh như vậy, ánh mắt yên lặng mà nhìn anh, đưa kẹo đến bên miệng anh, lại bắt đầu cảm thấy bất lực.

Anh mở miệng ăn viên kẹo này.

Mùi vị của kẹo ngậm đau họng không được xem là ngon, còn mang theo hương vị kì lạ, kèm theo một hồi mát lạnh quỷ dị.

Anh nhìn Minh Hi ném giấy gói kẹo vào thùng rác, cũng ăn một viên kẹo tương tự, vẫn luôn ngậm trong miệng.

Trong miệng hai người có cùng một hương vị……

Anh nghiêng đầu, thấp giọng mắng chính mình một câu.

Nghĩ gì vậy chứ?

*

Ngày hôm sau là đại hội thể thao.

Trường học cũng có sắp xếp đội đi diễu hành, chủ yếu là ở khối trung học cơ sở, chỉ có một số ít đội là ở khối trung học phổ thông.

Sau khi toàn bộ đội ngũ diễu hành đi xong rồi sẽ thả chim bồ câu và bóng bay, còn có phần phát biểu của lãnh đạo nhà trường. Toàn thể giáo viên học sinh đều đứng ở sân thể dục, nghe lãnh đạo nói chuyện, khung cảnh rất là long trọng.

Trong nửa sau của bài phát biểu, nội dung kỳ lạ bất ngờ xuất hiện.

“Sau đây là một thông báo phê bình, mọi người lấy đó làm gương.” Lãnh đạo nhà trường đặt bản thảo xuống, đứng trên sân khấu nhìn toàn bộ giáo viên học sinh rồi nghiêm túc nói, “Chúng tôi muốn phê bình lớp 11 quốc tế.”

Những lời này vừa dứt, liền đưa tới một trận âm thanh thổn thức.



Rất nhiều người đều biết chuyện lớp quốc tế gian lận, Ấn Thiếu Thần bởi vậy mà phát uy một lần, Phùng Mạn Mạn đại náo lớp hỏa tiễn, đều bị không ít người đồn ra.

Tối hôm qua có rất nhiều nhóm bàn tán về chuyện này, những nhân vật làm mưa làm gió đều xuất hiện, tình tiết còn li kì phức tạp.

“Việc này……” Lãnh đạo nhà trường nói với một giọng điệu quen thuộc, nói, “Bạn học Minh Hi lớp 11 quốc tế tuy rằng dựa vào thực lực của mình thi được thành tích là 713 điểm. Nhưng em ấy lại làm ra một quyết định sai lầm, truyền đáp án của mình cho các bạn học sinh khác trong lớp, các học sinh lớp quốc tế gian lận tập thể, nghiêm trọng đến mức nào? Điểm trung bình của cả lớp tăng lên 92 điểm, tròn 92 điểm.”

Cũng không biết tiếng cười xuất phát từ đâu, nói xong câu này liền vang lên một trận tiếng cười.

Chắc là bởi vì 92 điểm tăng lên này?

“Minh Hi là học sinh từ tỉnh khác chuyển về, lúc trước là trạng nguyên trong kì thi tuyển sinh trung học ở địa phương. Tôi còn thấy được tin tức trạng nguyên kì thi tuyển sinh của em ấy in trên báo một năm trước, thành tích cá nhân không có vấn đề gì cả, chuyển tới lớp quốc tế cũng là do cá nhân em ấy lựa chọn.”

Chỗ này cố ý nhấn mạnh, đây là yêu cầu của hiệu trưởng, giúp Minh Hi chứng minh vấn đề này.

Nhưng sai là sai, bị trừ một trăm điểm là không thể tránh khỏi, mọi người lấy đó làm gương. Các em đừng nghĩ rằng giúp bạn học gian lận là giúp người làm niềm vui, các em là đang hại các bạn ấy! Ở chỗ này tôi phải nhấn mạnh vài điểm, thứ nhất……”

Sau đó liền trở thành lãnh đạo tự mình nhiều lời, chỉ đơn giản là nhấn mạnh thi không cần gian lận, chỉ cần nghiêm túc học tập thật tốt, đại hội thể thao cũng phải nỗ lực thật nhiều, kì nghỉ lễ quốc khánh cũng không được lơ là, kể cả không thể tắm nơi hoang dã.

Dưới sân khấu xuất hiện rối loạn.

“Không có khả năng…… thành tích của Minh Hi thật sự tốt sao?”

“Như vậy xem ra Minh Hi gian lận thật sự là để cho người khác chép bài của mình sao?”

“Trạng nguyên kì thi tuyển sinh trung học? Sao trâu bò vậy? Cô ấy vốn ở đâu vậy?”

“Nghe nói là Giang Tô.”

“Fuck, hơi ranh ma nha.”

“Nói như vậy là thật sự Đường Tử Kì đã báo cáo sao?”

“Đường Tử Kì việc này…… Trước kia thành tích đều là dựa vào báo cáo đối thủ

để đạt được sao? Làm rất 6 (tốt) nha.”

Nếu ban đầu chỉ là bảng danh sách lớn, nói không chừng sẽ có một bộ phận học sinh không chú ý đến.

Bây giờ ầm ĩ lớn đến như vậy, ngược lại làm cho cả trường đều biết chuyện.

Lớp quốc tế mời tới một học bá, so với học bá mới được mời tới lớp hỏa tiễn kia còn trâu bò hơn.

Ngay cả hối trung học cơ sở và khối tiểu học cũng bắt đầu hỏi thăm xem rốt cuộc là chuyện gì.

Đường Tử Kì đứng trong đám người.

Tuy rằng lãnh đạo nhà trường không nêu tên cô ấy ra, cũng không có nói chuyện báo cáo. Nhưng rất nhiều người đã được nghe đồn, lúc này nghĩ đến cô ấy cũng không kỳ quái, thế cho nên ánh mắt của những người khác nhìn cô ấy lạ lạ.

Đường Tử Kì cảm thấy cực kì vô tội, những người này làm sao có thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy chứ?

Cô ấy cũng không cảm thấy mình làm sai gì cả, gian lận vốn dĩ là sai.

Hơn nữa, cô ấy là bởi vì những người này mà mới mắc sai lầm, không thể thi được hạng nhất. Nếu không thể được hạng nhất tiếp tục, cái giá mà cô ấy phải trả thật sự quá lớn.

Lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, cô ấy chỉ đang chiến đấu cho chính mình thôi.

Trong đầu đột nhiên vang lên nhiệm vụ của hệ thống.

[Nhiệm vụ hằng ngày: Được toàn bộ giáo viên và học sinh thông cảm, điểm quyến rũ +5]

Nên làm thế nào mới tốt đây?