Lớp quốc tế chờ nhân vật chính của tin đồn quay trở lại, chờ đến héo mòn.
Cuối cùng hai người cũng trở lại, đáng tiếc không khí không đúng lắm.
Không có ngọt ngào, ngược lại có loại không khí chết chóc, đôi tình nhân mà như thế này thì tám phần là đang gấp rút chia tay.
Ấn Thiếu Thần cầm sách bước vào phòng học, sau khi đến chỗ ngồi liền đặt đống sách trên mặt bàn của Minh Hi rồi ngồi xuống chơi di động.
Minh Hi đi theo sau, chạy thở hổn hển, rõ ràng là không đuổi kịp tốc độ của Ấn Thiếu Thần.
Cô nhìn qua đây, không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn về phía Thiệu Dư.
Thiệu Dư vẫn đang quan sát hai người bọn họ, lại đột nhiên cùng Minh Hi bốn mắt nhìn nhau nên có chút bối rối, sau khi nghĩ xong mới “À” một tiếng, đứng dậy tránh ra một bên, để Minh Hi có thể bò vào trong.
“Ấn Thiếu Thần, cậu không nhường chỗ cho Minh Hi vào à?” Phùng Mạn Mạn quay đầu lại hỏi.
“Tôi với cô ấy đã định là không thể nào hòa hợp với nhau được.” Ấn Thiếu Thần trả lời với thái độ lạnh băng, giọng điệu không cam lòng.
Phùng Mạn Mạn và Thiệu Dư liếc nhìn nhau, liền từ trong mắt đối phương thấy được sự gian xảo.
Đây tuyệt đối là mưa liên tục, không khí không quá hòa hợp nha.
Minh Hi vẫy tay: “Không có gì đâu, tôi bò quen rồi sẽ không ngã nữa. Đúng rồi, thường thì bao lâu lớp chúng ta sẽ đổi chỗ vậy?”
“Đổi chỗ làm gì?” Phùng Mạn Mạn nghi hoặc hỏi.
“Tức là, tuần đầu tiên là cột đầu tiên, tuần thứ hai là cột thứ hai, thay đổi vị trí để bảo vệ thị lực.”
Lúc Minh Hi bò vào, Ấn Thiếu Thần liếc nhìn Minh Hi một cái, theo bản năng đưa tay ra đỡ.
Thấy Minh Hi vững vàng mà vào được, lại rút tay về, tiếp tục cúi đầu không ngừng cặm cụi ghi chép trong sổ địa chỉ của mình.
“Chúng ta không có đổi chỗ.” Phùng Mạn Mạn trả lời.
“Sao vậy, không sợ mắt lé sao?”
“Có lẽ những lớp khác sẽ đổi, nhưng mà lớp chúng ta không đổi, bởi vì chúng ta cơ bản không có nhìn bảng đen.”
Hay lắm, câu trả lời này rất ổn, logic hoàn hảo và không có khe hở nào.
Minh Hi nghe xong liền tuyệt vọng, cái lớp này có hơi lừa bịp nha.
Tuy nhiên, Minh Hi vẫn bắt đầu thu dọn những cuốn sách mà mình đã mua về, đang thu dọn, Ấn Thiếu Thần duỗi tay lấy đi những cuốn sách mà anh đã để ở hộc bàn cô.
Minh Hi còn rất hào hứng với điều đó, rốt cuộc cô cũng có thể để thêm vài quyển sách rồi.
Ở một phương diện khác thì vị trí này của cô vẫn khá là tốt, dựa vào vách tường, ở trong góc, cô tự mình mua một cái giá nhỏ đặt ở vị trí gần vách tường là có thể để một số thứ.
Bên cạnh bàn còn có treo một cái túi đựng đồ, có sáu cái túi, đựng một ít đồ dùng nhỏ.
Bên cạnh còn có bệ cửa sổ để để đồ.
Bây giờ hộc bàn trống một nửa, Minh Hi lại có thể mang những đồ vật hiếm lạ cổ quái tới lớp.
Ấn Thiếu Thần thấy anh lấy đồ đi mà Minh Hi lại còn cười nên càng khó chịu không rõ lí do.
Phủi sạch quan hệ với anh đáng để vui đến vậy sao?
Ngay sau đó, Minh Hi liền bắt đầu nghiêm túc mà giải đề.
Giải đề khiến cô vui sướng.
Thiệu Dư quay đầu lại nhìn Ấn Thiếu Thần, nhỏ giọng hỏi: “Cãi nhau à?”
Ấn Thiếu Thần tức giận nhìn anh ta một cái, không trả lời.
“Đi dỗ đi.” Thiệu Dư quan niệm rằng chỉ cần cãi nhau, mặc kệ ai đúng ai sai, phải là con trai dỗ trước.
“……” Ấn Thiếu Thần sẽ không dỗ.
Anh quay đầu nhìn Minh Hi, rõ ràng là rất vui vẻ chỗ nào cần dỗ chứ? Chỉ có một mình anh không vui thôi.
Không cần phải dỗ dành, chỉ cần anh nguôi giận thì giữa hai người sẽ không có vấn đề gì.
Chẳng qua, Minh Hi vẫn sẽ không chấp nhận anh như cũ mà thôi.
Anh nằm trên bàn cũng không biết tâm trạng của mình lúc này là thế nào.
Lần đầu tiên thích một nữ sinh, trong đầu lúc này đều là cô ấy, vô cùng quan tâm, kết quả vừa mới có cảm tình đã bị Minh Hi quanh co lòng vòng mà từ chối.
Trong long anh rất là hụt hẫng.
Mất mát, khó chịu, cùng với hối hận về những chuyện lúc trước.
Sau một hồi, anh nắm lấy tay áo đồng phục của Minh Hi.
Minh Hi kỳ quái xoay đầu nhìn về phía anh.
Sau khi hai người bốn mắt nhìn nhau, một người không thể hiểu được, một người ai oán không thôi.
Cuối cùng giao tiếp bằng mắt không thành, không thu được thông tin gì, cô bối rối hỏi anh: “Sao vậy?”
Muốn cậu dỗ tôi.
Nhưng Ấn Thiếu Thần nói không nên lời, cuối cùng thở dài: “Quên đi, tôi không tức giận nữa.”
“À.” Minh Hi trả lời xong, liền tiếp tục giải đề.
Cô không quan tâm anh có tức giận hay không!
Cũng không cần phải nói cho cô, cô không lo lắng chuyện này.
Ấn Thiếu Thần giống như một thiếu nữ vậy, nội tâm mênh mông, diễn ra được một vở kịch, bộ phim có những thăng trầm, cốt truyện uyển chuyển lừa tình, từ đầu đến cuối đều là một mình anh tự biên tự diễn.
Minh Hi không muốn xem vở kịch này.
Ấn Thiếu Thần lại không vui.
Ôi.
Sau khi thích một người anh cũng không vui, mỗi ngày đều không vui.
Cứ như vậy hết tiết tự học buổi tối, Ấn Thiếu Thần cùng Thiệu Dư, Hàn Mạt trở về phòng, hai người bọn họ thấy sắc mặt đen xì của Ấn Thiếu Thần, đều cảm thấy không biết phải làm sao.
Hàn Mạt lục lọi trong túi rồi đưa cho Ấn Thiếu Thần một cái kẹo bông gòn: “Ấn thiếu, ăn cái này đi.”
“Cậu còn đem theo cái này nữa à?” Thiệu Dư hỏi.
“Lúc trước Minh Hi cho tôi, tôi vẫn luôn để trong ngăn bàn, hôm nay mới nhớ ra chưa có ăn nên lấy ra.”
Ấn Thiếu Thần nhận kẹo bông gòn, nhịn không được nhíu mày: “Sao cô ấy lại cho cậu kẹo?”
Anh còn phải tự mình mở miệng đòi Minh Hi, còn là kẹo đau họng.
“Ngày đó tôi giúp cô ấy bê đồng phục nên cô ấy cho tôi, còn nói tôi đẹp trai lên, tôi cũng cảm thấy mình đẹp trai hơn, lúc tiểu học tôi……” Hàn Mạt còn đang nói thì thấy khuôn mặt Ấn Thiếu Thần như đang mọc rêu xanh, lập tức ngậm miệng lại.
Quan Công mặt đỏ đánh Trường Sa, Ấn Thiếu Thần mặt xanh thật đáng sợ.
Ấn Thiếu Thần cất kẹo vào trong túi, tiếp tục đi về phòng.
Hàn Mạt chạy nhanh theo, đi được nửa đường, Ấn Thiếu Thần quay đầu nói với Hàn Mạt: “"Một cái ăn không đủ no, mua cho tôi một hộp về đây."”
“Hơn nữa đêm rồi mà còn đi mua kẹo bông gòn à?” Hàn Mạt xác định trường học của bọn họ không có loại kẹo bông gòn này, cái này cậu ta đã không thấy qua từ mười năm rồi, cậu ta nghi ngờ kẹo này là Minh Hi từ Giang Tô đem đến đây.
“Ừ.”
Hàn Mạt bất lực, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ tìm cách mua.”
Trả lời xong liền quay đầu đi, cậu ta sợ vị này phát điên lên muốn mạng người. Bất quá hơn nửa đêm chạy ra ngoài mua kẹo bông gòn cũng muốn nửa cái mạng của cậu ta.
Thiệu Dư nhìn bộ dạng này của Hàn Mạt, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Muốn tôi dạy cậu tán gái thế nào không?”
Ấn Thiếu Thần nhớ tới những thủ đoạn dầu mỡ của Thiệu Dư, cuối cùng thở dài trả lời: “Không cần.”
Không phải phong cách của anh.
Anh một mình về phòng, vào toilet rửa mặt, sau đó nhìn chính mình trong gương.
Trên gương mặt cương nghị của thiếu niên còn mang theo một chút bọt nước, lông mi tinh xảo bị nước làm ướt, có chút dính giống như búp bê Barbie.
Anh nhìn bộ dạng chán nản của mình, nhịn không được hỏi bản thân trong gương: “Mày là thằng ngốc à?”
Là tên ngốc sao?
Làm nhiều chuyện ngu ngốc như vậy.
Bây giờ làm sao đây?
Quên đi, anh ngồi xổm trong cái hố này cũng khá tốt.
Lấp đất đi, trời lạnh lấp đất nhiều ấm áp hơn.
*
Đều nói người phiêu bạt trong giang hồ, sao có thể tránh được đao.
Xe đi trên đường, sao có thể không có cảnh sát giao thông?
Thiệu Dư còn là lật xe, chẳng những bị người ta tra ra không có bằng lái, người còn bị tạm giữ.
Thiệu Dư có phần sợ hãi cha mẹ nên không dám nói cho người nhà biết, không còn cách nào, đành gọi Ấn Thiếu Thần: “Ấn thiếu, tới vớt tôi!”
Ấn Thiếu Thần nghe thấy giọng nói của Thiệu Dư, cười, sau đó trả lời: “Chờ đi.”
“Chờ đến bao giờ vậy đại thiếu gia!”
“Để xem tâm trạng của tôi đã.”
Thật ra vừa ngắt điện thoại Ấn Thiếu Thần đã đứng dậy chuẩn bị đồ đạc, thay quần áo định đến đội cảnh sát giao thông, trong lúc đó nhận được cuộc gọi từ Phùng Mạn Mạn.
“Nghe nói Thiệu Dư bị bắt?” Phùng Mạn Mạn mở miệng liền trực tiếp hỏi.
“Ừ, đúng rồi, sao cậu biết?”
“Sao tôi có thể không biết chứ, bạn gái mới của cậu ta một mực phải ra ngoài chơi, rủ Thiệu Dư đi cái đường có rất nhiều cảnh sát rồi bị bắt. Kết quả bạn gái cậu ta tự mình bỏ chạy, một mình cậu ta đi vào, bạn gái cậu ta còn có lương tâm liên hệ người khác, cũng không dám nói cho các cậu, tìm người rẽ trái rẽ phải mới truyền được tin tới, nghe nói Thiệu Dư đã ngồi trong đó cả đêm rồi.”
Thật ra cú điện thoại này của Thiệu Dư cũng rất vội vàng, chưa nói được mấy câu đã ngắt máy, chắc là không có phương tiện để gọi.
Bây giờ nghe giọng điệu của Phùng Mạn Mạn, chắc là nghe đồn nên tìm anh hỏi một chút.