Này, Không Phải Em Bị Câm Sao?

Chương 22



Phong Nhã Vân thật không nhớ bản thân mình đã nhục nhã đến thế nào nữa.


Những tên khốn kiếp đó bỏ mặc cô nằm sõng soài trên giường, cũng chẳng buồn đắp lại chăn. Bọn chúng cứ tự nhiên mà biến mất như chốn không người.


Đáng chết ở chỗ, cô không thấy được mặt chúng.


Phong Nhã Vân tháo băng bịt mắt, chạy nhanh vào phòng tắm. Nước trong bồn giờ đã ngập tới cổ cô, rồi tràn hẳn ra ngoài. Kỳ cọ da đến rách máu, vẫn không sao xóa bỏ cảm giác nhơ nhớp trên người.


Vì sao bọn họ lại làm vậy với cô?


Phong Nhã Vân bật khóc, cô cứ tưởng nước mắt mình cạn khô. Nhục nhã và ê chề, cô còn mặt mũi nào đối diện với Phong gia, với lão phụ thân, và cả An An nữa...


Phong Nhã Vân gần như phát điên. Cô liên tục chà xát thân thể mình và khiến nó trầy xước. Những dấu vết ái muội dính đầy trên cơ thể, khắp cổ tay và chân là những vết bầm tím. Cô điên rồi. Cô gào khóc trong mệt mỏi và cuối cùng gục thiếp đi, sau khi cắn cổ tay đến chảy máu và để nó trong bồn nhằm tự tử.


Tỉnh dậy, cô nhìn thấy lão.


Phong Gia Đằng lo lắng nhìn cô, lập tức cho gọi y tá. Nước mắt cô lại giàn giụa, cô vẫn không biết mình phải đối diện với lão như thế nào.


Lão ôm lấy đứa con gái bé bỏng của lão khẽ xoa lưng nó, mặc cho vai áo ướt đẫm nước mắt, mặc cho thời gian trôi qua, lão vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Một lúc sau, Phong Nhã Vân thấm mệt, gục trên lưng lão. Lão đỡ cô nằm xuống rồi tự tay gọi một cuộc điện thoại: "Điều tra ngay, kẻ nào dám động đến con gái ta!"


Chiều nay, người ta phát hiện con gái lão, cả người đầy vết xước, quần áo xộc xệch nằm bất tỉnh trong một con hẻm thưa người.


Lão biết lão không nên để con gái lão tự một mình bươn chải bản thân. Lão biết đây là lỗi của lão. Nếu lão chăm sóc con gái tốt hơn, có thể tấm bi kịch này sẽ không diễn ra, hoặc ít nhất, không phải với con gái lão.


Giới Hắc đạo một phen sôi sục.


Thái tử Hắc đạo Vương Tử Thao không phải là người, khắp nơi đều truyền đi tin đồn khó tin đó. Những tên thấp kém luôn nhìn thấy hắn với con mắt đục ngầu, khuôn mặt đỏ ửng lên vì tức giận và cả sát khí cuồn cuộn bao quanh người.


Hắn được hạ nhân bẩm báo về việc Phong Nhã Vân bị mất tích, lập tức khởi hành đi ứng cứu. Đến khi xác định được địa điểm thì đã quá muộn. Hắn tìm thấy cô, giữa bồn tắm ngập nước và cổ tay đang rỉ máu.


Hắn khó khăn mặc bộ quần áo rách rưới còn sót lại trên giường lên người cô và mang cô đến bệnh viện. Hắn không đủ can đảm để gọi cho Phong Gia Đằng để báo tin nên để bộ phận y tá làm giúp. Còn hắn thì gần như điên cuồng đập nát hết mọi thứ chỉ để tìm ra kẻ đứng đằng sau.


Khá nhanh so với hắn tưởng tượng, hạ nhân bẩm báo tin tức vừa thu thập được với hắn.


Vương Tử Thao nghe xong lập tức trừng mắt, hắn gầm lên: "Lũ chó chết!!!!!!!"


Trên giường, hai kẻ trần như nhộng đang quấn lấy nhau.


Cánh cửa bật mở. Người phụ nữ vội túm chặt chăn che thân hình lại, còn người đàn ông ung dung nhưng với đôi mắt đầy tức giận. Hắn vẫn ngồi trên giường, không thèm mảy may chỉnh sửa chăn, hất đầu đầy ngạo nghễ về phía cửa. Ở đó, bóng một kẻ cao lớn cũng đang nhìn hắn.


"Ngọn gió nào mang anh tới đây, Thái tử?" Hắn mỉa mai.


Vương Tử Thao mỉm cười, đầy man rợ.


"Còn đợi nói sao?" Hắn lãnh đạm.


Người đàn ông trên giường bật cười.


Hắn rời giường, với lấy cái quần nhỏ bé xíu ngay nóc tủ, từ tốn xỏ chân vào. Mọi hành động của hắn làm Vương Tử Thao nhíu mày, hắn không tin trên đời có kẻ tự mãn đến vậy.


"Thái tử tìm đến kẻ hèn mọn này, không biết có phải vì chuyện cô gái kia hay không?" Hắn vẫn điềm tĩnh, đôi mắt không chút gợn sóng.


Đáp lời hắn là cái hừ lạnh lẽo.


"Cô ta là một con tốt thí mạng hoàn hảo. Chưa kể đến việc gia sản cô ta thật sự khủng khiếp, tuy Phong Chủ tịch đã ẩn mình nhiều năm, nhưng dấu tích trên chiến trường vẫn còn đó. Muốn dụ ông ta vào bẫy, chỉ có thể dùng cô ta."


"Anh rốt cuộc chỉ muốn chiếm đoạt Phong gia?" Vương Tử Thao siết chặt nắm tay.


"Không còn cách nào khác!"


Hai tháng liền sau đó, Phong Nhã Vân nghỉ học, nghỉ luôn cả làm quản lí tiệm cà phê, việc công ti thì giao lại toàn bộ cho Louis phụ trách.


Hai tháng, với cô như cả cuộc đời.


Phong Gia Đằng luôn bận bịu tìm cách khiến cho tinh thần cô phấn chấn hơn, lão còn lôi kéo An An huấn luyện con chó nhỏ bắt nó làm vài trò tiêu khiển mà lão nghĩ là vui nhộn. Thật tình thì, người trong nhà ai cũng ngại nên dường như không có kẻ nào có thể đứng ra chỉ trích cái lối hài hước kỳ dị của lão.


Ngoài trừ cô chủ.


Một bóng đen phủ lên toàn bộ Phong gia, người làm cũng ủ rũ, hoa cỏ cũng không thèm trông.


Đến tận khi Phong Nhã Vân cảm thấy bầu trời có phần trong xanh hơn một chút, cũng đã gần cách sinh nhật cô được một tuần.


"Dậy rồi?" Phong Gia Đằng nhấp một ngụm cà phê, có chút ngạc nhiên hỏi.


Đáp lại lời lão là cái gật đầu e dè của Phong Nhã Vân, cùng vài tiếng sủa mừng rỡ của con chó đầu cổng.


Phong Nhã Vân tiến đến sau lưng lão, vòng tay ôm chầm lấy. Lão thoáng giật mình, tách cà phê đổ ra bàn, sắp ướt cả tạp dề lão.


"Chuyện gì vậy?" Lão bất ngờ.


Lắc đầu.


"Vân, con nghĩ sao về một bữa tiệc sinh nhật? Ta định hỏi ý kiến con trước, nếu không thích thì không làm cũng được." Phong Gia Đằng vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, thỏ thẻ.


"Được ạ!"


Góc bàn, vẻ lo lắng hiện hoàn toàn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An An.


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tối mai mình sẽ up một chap toàn Fact cũng như giải đáp một số thắc mắc của các bạn. Mọi người có câu hỏi gì không? :>
Chap này hơi ngắn nhỉ :((