Này, Không Phải Em Bị Câm Sao?

Chương 28: Tiệc (2)



Đại sảnh ồn ào, hàng trăm ánh mắt tụ họp lại, chăm chú quan sát những nhân vật đang từng bước tiến vào trung tâm bữa tiệc. Phong Gia Đằng hít từng ngụm khí lạnh, nhanh chóng xốc lại tinh thần, trong mắt hàn ý tăng lên thấy rõ.


Hai vị lão gia chầm chậm dùng mắt quét qua đại sảnh, một số kẻ không nhịn được bỗng dưng rùng mình vài cái, thỉnh thoảng có vài người trộm đưa mắt liếc nhìn, lại kiềm nén tiếng thở dài. Phong gia tụ họp, quả thực là chuyện khiến người ta chờ đợi suốt lâu nay.


"Lão thái gia, đã lâu không gặp!" Phong Gia Đằng nghiêng người kính cẩn chào vị lão lão đầu tóc trắng xóa đang ung dung phất tay từ ngoài cửa đi vào, đáy mắt xẹt ngang vài tia bất đắc dĩ.


Phong lão thái gia, một tay sóng gió quyền lực, nắm giữ toàn bộ lực lượng chủ chốt trong thế giới Bạch Đạo, cùng Vương lão thái gia là hai thế lực vừa đối địch vừa hợp tác?


Đại sảnh ồn ào náo nhiệt giờ chỉ còn lại tiếng bước chân chậm rãi nghiêm nghị của hai vị lão gia. Vài kẻ xung quanh không chịu nổi áp lực, lặng lẽ thở hắt ra vài ngụm khí.


"Tiểu tử, đã lâu không gặp, phải chăng con mắt của ngươi trước vốn không sáng nay cũng mù?"


Uy nghiêm lên tiếng, khiến cho gia chủ Phong Gia Đàng đầu cúi càng thấp, chư vị quan khách không kiềm được hít thở mạnh, tưởng như đem lồng ngực đi nổ tung.


Phong Gia Đằng từ tốn đứng dậy, khóe mắt ánh lên chút quỷ dị khác thường, nhẹ giọng lên tiếng: "Phong lão thái, Phong lão lão!"


Oanh động vài tiếng, mọi người vỡ lẽ, hóa ra trước mắt mọi người đây, nguyên lai là cha và ông nội của hắn, chiếu xuống Phong Nhã Vân, chính là ông nội cùng ông cố của cô.


Phong Nhã Vân nhếch môi cười nhạt, bước từng bước chậm rãi xuống Đại sảnh, tiếng cộc cộc từng chút gõ vào tâm trí Phong Gia Đằng.


"Hân hạnh tự giới thiệu, Phong lão thái, Phong lão lão, con là Phong Nhã Vân!"


Phong lão thái quét cặp mắt nghiêm nghị đem Phong Nhã Vân đánh giá từ đầu đến chân. Mắt tím mơ màng, một thân đoan trang trầm ổn, duy chỉ có mái tóc còn bạc hơn cả lão.


Lão nhăn mày, "Nha đầu, ngươi tuổi nhỏ như vậy, cũng không lăn lộn bên ngoài, hà cớ gì tóc còn bạc hơn cả ta? Ngươi bị bệnh sao?"


Phong Nhã Vân khóe môi giật giật, dở khóc dở cười nhìn lão.


"Lão thái, đây là bẩm sinh, bẩm sinh a!"


Hai vị lão gia nhếch môi cười nhẹ, chân mày giãn ra, khuôn mặt có chút thư thái, sải bước chân phóng khoáng tiến vào trung tâm.


Phong Gia Đằng âm thầm thở dài một hơi, mấy chục năm không gặp, lão cũng không mong sẽ được tha thứ trở lại. Điều duy nhất lão chờ, là chờ Phong gia chấp nhận đứa con gái độc nhất của lão, là tông môn duy nhất, cũng là người thừa kế tiềm năng nhất lão có được.


MC nhỏ nhẹ thông báo vài câu, âm nhạc du dương chậm rãi vang lên, đôi nam nữ từ phía ngoài rìa dần tiến vào trung tâm.


Phong Gia Đằng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con gái lão, xoay người đem Phong Nhã Vân ôm vào lòng. Giai điệu cất lên, hai người sóng vai, dựa theo tiếng đàn mà nhảy, váy áo lả lướt bay khắp sảnh, mùi nước hoa đặc chế nhẹ nhàng lan dần vào cánh mũi chư khách.


Những con người nhộn nhạo đi tìm bạn nhảy, những cô tiểu thư tâm tình xán lạn chỉ mong chờ cơ hội được lọt vào mắt xanh của các chàng thiếu gia. Sắc màu vây lượn, âm nhạc du dương, ánh đèn dịu mắt, tổng thể một bài nhảy hài hòa được khéo léo dựng lên, làm cho tâm tình mọi người thoải mái đôi chút.


"Vân, con đã có kế hoạch đối phó với đám trâu ngựa chuẩn bị xâu xé chưa?" Phong Gia Đằng từ tốn hỏi, đem ánh mắt đảo quanh đại sảnh, cuối cùng dừng trên đám nam nhân đang bị ngộp thở vì bị vây quang bởi đám ong bướm nơi góc phòng.


Trực giác của lão chắc chắn không sai, đám tiểu tử này chắc chắn đang dòm ngó tới con gái lão.


Trương Đông Vũ nhếch mày, không ngần ngại đón nhận ánh mắt Phong Gia Đằng, đồng thời nâng ly rượu, cung kính gật đầu với hắn.


Bản nhạc thay đổi, tiết tấu chậm hơn thấy rõ. Phong Nhã Vân buông tay Phong Gia Đằng, tiến gần tới bàn ăn.


Aaaa, cô lại đói.


Nhìn Phong Nhã Vân mắt sáng ngời vì đồ ăn, Albaric gần đó không nhịn được bật cười. Hắn cùng cô trao đổi về một vài món ăn, thỉnh thoảng lại chêm vào một câu chuyện phiếm hài hước khiến Phong Nhã Vân bật cười thành tiếng.


Phong Nhã Vân phát hiện, hắn và cô đều có cùng khẩu vị, tuy không kén ăn nhưng lại rất tỉ mỉ chú trọng trong bố cục hương liệu trong chế biến, không kiềm được đem hết mọi hiểu biết về mỹ vị ra đàm đạo, mà hắn, nụ cười trên môi dần lan ra tận mang tai.


Không phải hắn không biết, cô cực kỳ đam mê ẩm thực phương Đông, nên đã cực lực nghiên cứu, biết rõ vị nào nên kết hợp với vị nào, cũng như nhà hàng nào phục vụ ngon, đem hết thảy nói ra hết, xong xuôi lại nhìn đến ánh mắt sáng ngời của cô, cũng híp mắt lại vui vẻ.


Nhìn một màn tình tứ của hai người, Trương Đông Vũ hừ lạnh. Cứ chờ đi, tiểu bảo bối của hắn, sớm muộn cũng đoạt về.


Lặng lẽ đưa mắt nhìn sang Vương Tử Thao một cỗ lửa giận, hắn không khỏi cười nhẹ. Ít ra thì so với hắn (VTT), Phong Nhã Vân ít có cảnh giác nhiều như vậy.


Hắn tự nhủ đây cũng là một bước tiến lớn trong công cuộc chinh phục trái tim mỹ nhân, không ngừng dùng ánh mắt đắc thắng hướng về Vương Tử Thao.


Mỉm cười, hắn một thân tiêu sái tiến về phía bàn ăn, khóe môi không tự chủ mỉm cười.


"Phong tiểu thư, liệu anh có vinh dự mời em một khúc nhảy?" Trương Đông Vũ đưa bàn tay hướng về phía cô, nghiêng người chờ đợi.


Phong Nhã Vân từ từ chuyển mình, mâu quang vài tia ảm đạm. Cô liếc nhìn xung quanh, trông thấy những ánh nhìn ghen tỵ từ các vị tiểu thư các phía, âm thầm thở dài.


Cô muốn từ chối cũng không được, nếu từ chối, thể diện của cô cùng Phong gia lại để đi đâu?


Phong Nhã Vân từ tốn đặt đĩa xuống bàn, xoay người mỉm cười, đặt tay lên bàn tay đang chìa ra của hắn, nháy mắt ra hiệu với Al.


'Đợi em xíu nhé!'


Trông thấy vành mắt cong cong vì cười của cô, Al ngẩn ngơ, hắn cũng không còn để tâm cô sẽ nhảy với ai nữa.


Tay kề tay, vai kề vai. Một tay Trương Đông Vũ nắm lấy tay cô, tay còn lại đặt lên eo, siết nhẹ.


"Bảo bối, em cho anh ăn bơ hơi nhiều đấy!" Tà ác cười, hắn đưa tay vuốt lên phần lưng trần của cô, ánh mắt càng ngày càng tối.


Mỗi một chút hắn chạm qua, Phong Nhã Vân đều ngứa ngáy khó chịu, tựa như có lửa trong lòng. Cô cố gắng khắc chế nó, chỉ là không kiềm được một chút run rẩy, lòng bàn tay túm chặt lấy Âu phục của hắn nhăn nhúm.


Hắn ngâm nga điệu cười khe khẽ. Bàn tay từ từ trượt dần xuống mông, nhưng vẫn khéo léo để người ngoài không nhận ra.


"Bảo bối..." Hơi thở nóng rực từng đợt phớt qua vành tai Phong Nhã Vân, cô thoáng rụt cổ lại, "Có muốn chơi đùa một chút không?"


Hắn cười, đáy mắt có lửa, cũng không đợi cô trả lời, trực tiếp cầm tay cô dẫn đi, trên đường đi không quên hung hăng nhéo mông cô một cái.


Phong Nhã Vân tối sầm mặt. Hắn nghĩ cô là gì vậy? Hoa hoa tiểu thư để hắn chơi đùa? Xoay người định thoát, chợt nhận ra cánh tay như gọng kìm chắc trụ trên eo cô, đem cô tựa vào lòng hắn băng qua đoàn người, thẳng tiến về hậu viện.


Nhà cô, là nhà của cô, sao hắn có thể thông thạo vậy?


Phong Nhã Vân đen mặt, chớp mắt thấy càng ngày càng xa đại sảnh. Cô một phen hốt hoảng, nắm lấy tay hắn đang choàng qua người mình, tức giận nói: "Trương Đông Vũ, anh đang làm cái gì vậy? Bỏ ra!"


Hắn vẫn không nói gì, cước bộ nhanh dần lên. Phong Nhã Vân cũng không biết chân mình có còn trên mặt đất không nữa, cô bị hắn túm lấy, như xách gà đem đi.


"Này... NÀYYYYY!" Phong Nhã Vân hét lên, hắn vẫn không đổi sắc mặt, thốc cô một cái, cả người gọn lỏn trong vòng tay hắn.


Phong Nhã Vân ngớ người, chưa kịp nói gì đã cảm thấy một cỗ nhiệt trên môi, cả người khóa chặt, căn bản không có nửa điểm nhúc nhích được.


Nụ hôn của hắn, có ôn nhu, có ngang ngược, mang trọn nỗi nhớ tương tư giành cho nữ nhân trước mặt. Hắn miết lấy môi dưới, khẽ gặm cắn, rồi lại hôn, xoay sở nửa ngày, vẫn chưa có ý định chen vào khoang miệng cô.


Phong Nhã Vân đâm chán chơi trò mèo vờn chuột, đem môi hắn cắn mạnh. Mùi máu tinh nồng tràn vào miệng, xộc lên khoang mũi, nhưng hắn thủy chung vẫn không buông.


Chút kích thích truyền đến từ ngực. Nhã Vân tê dại, cả người mềm đi, trên dưới đều bị tổng tấn công, khiến cô không nhịn được khẽ rên vài tiếng.


Hắn hài lòng nhìn biểu hiện của cô, bàn tay không chút kiêng dè bao lấy khỏa bánh bao tròn trịa, nhẹ nhàng vân vê hạt nhũ tiêm đã sớm căng cứng ẩn sau hai lớp cách trở.


Phong Nhã Vân thật sự thắc mắc, cơ thể cô từ khi nào nhạy cảm đến vậy. Từ lúc ở cùng với Vương Tử Thao làm mấy trận liên tục, tuy mệt nhưng chỉ cần một chút khiêu khích nhỏ lại có thể khiến cô mật dịch tuôn tràn, làm cô khổ sở muốn kiềm chế nhưng vẫn không tác dụng.


Suy nghĩ vẩn vơ, Phong Nhã Vân chợt kêu lên một tiếng. A đau! Tên hỗn đản, cư nhiên dám cắn lưỡi cô!


Nhã Vân chưa kịp hoàn hồn lại bị hắn điên cuồng dây dưa lưỡi vờn lưỡi, cô ra sức hít thở, lại phát hiện khí lực trong người cô đồng thời mất đi, càng ngày càng vô lực, cuối cùng vẫn bị hắn dễ dàng áp đảo.


Hai khỏa tròn trước ngực sớm bị hắn chơi đùa thỏa thích, hắn đẩy cô vào tường, hai tay chế trụ trên đầu, đem nụ hôn vờn quanh tai, trượt xuống cổ, rồi lại xuống đến bầu ngực vẫn còn đang run rẩy.


Hắn luồn tay. Phực. Miếng dán ngực cứ như vậy hiên ngang đứng trên ngón tay hắn. Nhũ tiêm thoáng chốc được thả lỏng, cạ vào lớp áo khiến Phong Nhã Vân nhăn mày khó chịu.


Hai miếng dán ngực cứ như vậy từ trên tay hắn, chui tọt vào miệng túi quần. Không còn cách trở, hai ngọn núi nhỏ sừng sững hiện qua lớp áo mỏng, ánh mắt hắn cũng vì thế mà trở nên thâm trầm.


Hắn cúi đầu kéo cái váy tuột xuống dưới ngực, hai khỏa bánh bao vốn đã to tròn, nay được lớp váy nâng đỡ, đập thẳng vào mắt hắn. Nước da trắng trẻo, nhũ tiêm đỏ hồng mời gọi, thêm cả rãnh sâu hút mắt, hắn đã sớm nóng người, đem nhũ tiêm gặm lấy, đùa giỡn cắn nhẹ.


Phong Nhã Vân kiềm chế cố không rên rỉ thành tiếng. Khoái cảm từng đợt sóng mãnh liệt tràn tới, ưỡn cong người, đem bầu ngực hướng hắn hoàn toàn dâng hiến.


Cô không hiểu, không thể hiểu từ khi nào mình lại chủ động như vậy.


Trương Đông Vũ thích thú gầm nhẹ, cũng không màng đem hai tay cô khóa chặt nữa, một tay đỡ lấy eo cô, tay còn lại hảo hảo chơi đùa cùng bầu ngực sáng bóng như ngọc, bên còn lại dùng lưỡi vân vê. Phong Nhã Vân không chịu được, hạ thể sớm đã ướt đẫm, ướt cả cái quần lót cô cực kỳ yêu thích.


Cô biết, nếu không cản hắn, hắn chắc chắn sẽ đem cô ăn ngay lập tức, nhưng cả người vô lực, không cách nào thoát khỏi.


Phong Nhã Vân bất mãn nhìn hắn chơi đùa ngực mình, miệng mấp máy: "Có... Người..."


Hắn nhếch mép cười, đem cả thân hình cô xoay đi che chở, vùi mặt vào ngực cô lần cuối, luyến tiếc đẩy ra.


Aizzz, độ đàn hồi thật tốt! Cho dù hắn chơi đùa thế nào thì cũng không ảnh hưởng. Hắn nghĩ, hắn có thể chơi cùng hai cái bánh bao đó cả ngày cũng không chán a!


"Vân?"


Phong Nhã Vân giật mình. Á chết mất, cô còn chưa kéo lại váy!!!


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bello, ta đã trở lại đây :)))


Xin lỗi các nàng vì đã ngủm mất bấy lâu nay không cập nhật truyện :)))


Để nhận lỗi vì đã ngóp lâu vậy, ta sẽ dồn lực viết và đăng liên tục trong một vài ngày tới, rồi ta sẽ lại ngủm, nhưng mà yên tâm, lần tới này sẽ không ngùm lâu đâu, vẫn sẽ có truyện cho chị em đọc :)))))


Mai có chap nhé :)))