Này, Không Phải Em Bị Câm Sao?

Chương 31



Phong lão gia nhấp ngụm trà, mái tóc lơ phơ màu bạc khẽ bay, lão đưa tay vuốt lại, chẳng mấy chốc lại tóc đã vào nếp cũ.


"Thanh Di, cha mẹ của ngươi vốn không có vấn đề gì chứ?" Lão thấp giọng hỏi.


Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, khóe môi mím lại thành một đường cong nhỏ, khóe mắt rung rung.


"Phía Đông Nam đại lục hiện đang có khu đất vịnh Ngân Long đang lọt vào tầm ngắm chính phủ, việc này, ngươi biết chứ?" Phong lão gia ý nhị cười.


Đông, Tây, Nam, Bắc đại lục đều do tay tứ đại gia tộc nắm quyền, nhưng vẫn chịu sự kiểm soát của chính phủ đến từ trung tâm đại lục. Thế lực của chính phủ cực kỳ to lớn, ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống sinh hoạt của người dân đại lục.


Khu đất vịnh Ngân Long hiện đang là một bài toán khó cho các gia tộc hiện đang sở hữu nó, khi chính phủ đã mon men nhìn tới.


Vịnh Ngân Long nằm ở Đông Nam đại lục, vốn là mảnh đất hồi môn làm lễ vật cho mối liên hôn của hai nhà Phong gia và Tư Mã gia. Tọa lạc tại ví trí thiên long sơn mạch, non nước hùng vỹ, ý tứ các ông lớn trong các đại gia tộc quá rõ ràng, họ muốn dành mảnh đất này cho con cái về sau, từ đây phát triển nên một khu nghỉ dưỡng cao cấp chưa từng có trên đại lục.


Rất nhiều kẻ vẫn đang nhòm ngó tới mảnh đất hái ra vàng này. Phong Nhã Vân suy tính, lợi nhuận thu được sau khi hoàn thành khu nghỉ dưỡng, giá trị không dưới mười hai con số.


Cô đau đầu, không phải sẽ là cô cùng hắn lo liệu hòn đá nóng phỏng tay này chứ.


"Vân, cháu cùng Thanh Di từ bây giờ sẽ phụ trách hoàn toàn khu đất, thủ tục ta đã chuẩn bị xong hết. Nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ, ít nhất năm năm nữa phải lập tức hoàn thành." Phong lão gia nhấp một ngụm trà, ý tứ nhìn vào cả hai người, "Hôn lễ của hai đứa, cũng phải tổ chức ngay lúc đó."


Tư Mã Thanh Di ôn hòa cười một cái, ánh mắt sáng ngời chầm chậm đối diện Phong lão gia, sau cùng cúi đầu rời khỏi.


Đợi cho tới khi bên ngoài tĩnh lặng, Phong lão gia xoay người, nói với Phong Nhã Vân: "Hắn không phải dạng dễ đối phó, cháu nên cẩn thận một chút!"


Phong Nhã Vân gật gật đầu, cũng nhanh chóng lui ra.


Một lúc sau, có giọng nói vang lên trong phòng, nhưng không gian vẫn là chỉ có một mình Phong lão gia: "Lão gia, người định để tiểu thư trực tiếp tham gia vào kế hoạch lần này sao?"


Yên lặng một lúc, "Nếu con bé không làm được, thì cứ chuẩn bị đầy đủ, chúng ta tự sang đó đón nó về!"


Từ sau khi chấm dứt bữa tiệc, tập đoàn Khải Hoàn cùng danh tiếng Phong Nhã Vân được hiện diện trên vô số thông tin quần chúng, kéo theo cả mối hôn sự giữa Phong gia và Tư Mã gia. Vịnh Ngân Long không hề được đề cập đến, tuy nhiên đến cuối cùng không biết ai đã làm lộ ra, làm đây nên không ít sóng gió.


Phong Nhã Vân cực lực dùng nhân lực áp chế phong tỏa tin tức, nhưng lại không lộ mặt, ai cũng cho rằng Phong Gia Đằng nhúng tay, ánh mắt nhìn lão đều sáng rực cả lên.


Lão nhún nhún vai, lão hoàn toàn vô tội.


"Đó có phải thư ký Louis?" Một vài giọng nói thì thầm, nhưng trong đại sảnh rộng lớn thì vẫn có chút âm lượng vang vọng lại.


"Suỵt, nhỏ tiếng thôi! Chúng ta không được phép nói chuyện riêng đâu đấy!"


Người kia hừ một tiếng, cuối cùng vẫn ngậm ngùi áp nhỏ giọng, kề vai người kia hỏi han: "Cũng không phải là có tổng tài, trông anh ta sợ là còn bận hơn cả chủ tịch kia!"


"Khiếp, người gì ham việc thế!" Người nọ bĩu môi.


"Trông anh ta cũng đẹp mắt đấy chứ?"
"Có tổng thư ký mà đẹp vậy tôi cũng muốn làm tổng tài." Tiếng cô gái huýt khẽ.


"Nực cười, cô cho rằng ghế tổng tài cô có thể ngồi được sao? Thực tập không biết xong chưa đây."


"Có làm tổng tài cũng vô dụng thôi. Cô nhìn xem, công ty chủ chốt của tập đoàn không có tổng tài vẫn làm việc vô cùng hiệu quả, vậy thì để cô ta lên làm tổng tài cũng đâu có chuyện gì to tát. Biết đâu được, công phu trên giường cao quá thì có thể trèo lên làm Chủ tịch phu nhân được đấy!" Tiếng cười chế giễu vang lên, ban đầu thưa thớt nhưng dần lan rộng ra. Cô gái kia hận không thể lập tức tát chết bọn này, cô chỉ là thuận miệng, đâu cần làm khó dễ nhau đến vậy.


Đám người này là thực tập sinh được những nhân viên cấp dưới tuyển vào. Do không phải chính tay Louis chọn, nên đám người này liền không biết thân phận. Ghế tổng tài vẫn còn đang bỏ trống. Louis thì bận tối mặt, sắc mặt suốt ngày hầm hầm, ai gặp cũng không tiếp, nhân viên cấp dưới cũng chỉ có thể tự mình hành động.


"Phong tổng!" Louis đẩy cửa bước vào, nhìn đến cô gái xinh đẹp mơ màng trước mặt, sắc mặt không đổi liền một mạch báo cáo tình hình công ty.


Phong Nhã Vân lắng tai nghe, ngón tay gõ nhịp nhịp lên bàn đều đặn. Đợi đến khi Louis nói xong, mới chậm rãi chỉ tay vào màn hình, không biểu cảm nói: "Giữ lại cô ấy!"


Louis bước tới vài bước, nhìn vào cô gái nhỏ người lặng lẽ làm việc trong đám người vẫn còn bình luận sôi nổi về hắn và tổng tài, nhíu mày.


Không màng thế sự, hành sự gọn gàng ngăn nắp, lại có hiệu suất cao, đây chính là mẫu người tổng tài muốn tuyển. Louis cúi người, nhìn lấy xấp giấy tờ trên bàn cô lần cuối, rồi sải chân bước ra ngoài.


Dám ở công ty nhiều chuyện về tổng tài nhà hắn, đám người này, chết chắc rồi!


Đám nhân viên cấp dưới ngơ ngác, phía trên có chỉ thị, lập tức tăng ca, nhưng bọn họ chỉ tăng gấp 2 lần, đám người thực tập sinh phải hoàn thành công việc 2 tháng trong vòng một tuần, không thực hiện được lập tức tính là vi phạm hợp đồng, phải chịu bồi thường.


Đám nhân viên nuốt nước bọt, công việc nhiều như thế, có thức suốt đêm mới hoàn thành được, tổng thư ký thật là đáng sợ.


Louis cười khổ, đâu phải hắn, là tổng tài nhà hắn cơ mà!


Phong Nhã Vân lặng lẽ nhìn mấy con số ngổn ngang trước mặt, cả thân hình trở nên thâm trầm.


Có người muốn nhắm vào Khải Hoàn.


Không đúng, là nhắm vào Phong gia.


Từ sau khi Giang Vỹ Đình bị bại lộ, cô cùng Phong Nhã Vân không tới trường nữa, cắm rễ ở nhà.


À, ở nhà Phong Nhã Vân.


Phong Nhã Vân có chút chán ghét, dùng chân hất lấy cánh tay người còn đang ngáy khò khò trên ghế sô pha trong phòng, cánh tay chẳng mấy chốc lại tụt xuống. Làm như thế vài lần, Phong Nhã Vân hậm hực, đem chăn cuốn lấy Giang Vỹ Đình, quăng vào một xó.


Albaric có chút dở khóc dở cười, hắn vẫn đang đợi cô "dọn dẹp phòng ốc" xong xuôi. Cô bảo, nói hoa mỹ thì là nhà dơ, nói đúng thì là có cục rác khó ưa trong nhà.


Có ai ngờ cục rác đó lại là một cô gái không chứ.


Phòng Phong Nhã Vân không lớn, theo cô thấy thì là vậy, nhưng đối với người như hắn vẫn cảm thấy nơi này quá mức điên rồ. Nói là phòng, không chừng phải sửa lại, là cái nhà nhỏ trong cái nhà lớn của cô.


Nhà nhỏ là phòng cô, có phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm, phòng gập thể thao, chỉ trừ phòng bếp, còn lại tất tần tật đều có đủ tại thứ cô gọi là "phòng".


Còn cái gọi là nhà, cái gì cũng có, quy mô cũng lớn hơn phòng cô ít nhất 3 lần, chỉ có độc một cái phòng bếp và phòng ăn, tiện cho Phong Gia Đằng nấu nướng, cũng tiện cho cô không cố ý gây hỏa trong phòng, đem nhà đi đốt.


Albaric yên vị ngồi trên sô pha, nhìn đến Phong Nhã Vân lấy sữa cho hắn, đáy lòng không khỏi ấm áp.


Hắn không uống được trà hay cà phê, uống vào đầu óc liền mụ mị, tay chân cứng đờ, chỉ có thể uống sữa pha cùng kem béo. Điểm này, cô vẫn luôn nhớ.


Hắn là đàn ông, ngại để mọi người biết bản thân mình hảo ngọt, nên luôn cố ý che giấu, không ngờ chỉ sau vài lần gặp mặt đầu tiên, cô lại có thể để ý ghi nhớ, từ đó về sau luôn luôn tự mình chuẩn bị thức uống cho hắn.


Mấy lần hắn đến The Unique, cũng là cô tự mình thay cà phê bằng ca cao, rồi mới đưa cho hắn.


Albaric đặt giấy tờ lên bàn, nhìn đến những đường sọc đường ngang và những con số rối bời trên mặt giấy, hai đầu lông mày nhăn lại, sắc mặt cũng không còn thoải mái.


Nếu không phải cô phân tích cho hắn, sợ là lúc hắn nhận ra đống giấy tờ này có vấn đề, đã là chuyện đối phương thành công mất.


Hợp tác giữa Chevell cùng Khải Hoàn không nhiều, nhưng lần nào quy mô cũng lớn, hai lần đụng độ gần đây luôn có người nhúng tay vào, đem lợi nhuận chia ra cho hai bên thấp hơn 7%, cổ phần của người này cũng tăng lên, tuy là con số khá nhỏ, chỉ 0,06% cổ phần, nhưng qua mỗi lần giao dịch đều tăng lên và vẫn chưa có dấu hiệu ngừng thì cũng phải khiến người ta để ý. Tuy nhiên do chỉ mới có hai hợp đồng, Albaric cũng chưa chắc chắn, vậy sao cô có thể đưa ra kết luận ngay lúc đó?


Hắn nhìn cô, ánh nhìn càng lúc càng nóng.


"Nhìn em làm gì?" Phong Nhã Vân bực dọc liếc nhìn hồ sơ, "Chưa tra được thông tin người này, cổ phần trong tay hắn cũng đã đạt mức 0.4% rồi."


Giá cổ phiếu tập đoàn Khải Hoàn dạo gần đây không ngừng tăng lên, sau tin liên hôn giữa hai đại gia tộc liền đem giá trị cổ phiếu bùng nổ, chạm đến ngôi vị đầu bảng, vượt xa Hứa Văn.


Có cổ đông chậm rãi ngoi mình lên như thế này, chắc chắn cũng có mấy phần bản lĩnh.


Phong Nhã Vân nhếch miệng cười, hiện giờ cô đã nắm trong tay 6,8% cổ phần, trở thành cổ đông hùng mạnh nhất tập đoàn, sợ hãi, chỉ là nói dối.


Tuy nhiên vẫn phải nên lưu ý. Bây giờ chưa tra ra được thông tin cùng ý đồ của người này, Phong Nhã Vân không dám trực tiếp hành động. Nếu không cẩn thận, tự rơi mình xuống hố, lúc đó cũng không trách được ai.


Phong Nhã Vân ôn tồn nói qua cho Albaric một lần, các điều khoản hợp đồng đều nói sơ qua đem chỉnh sửa hết, lợi nhuận cũng chia chác lại, chuẩn bị hoàn hảo cho lần hợp tác tiếp theo. Không thể để hắn như ý, cũng không thể ngồi ngây ngốc tại đó làm bao cát cho người ta mưu đồ được.


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xìn chào cả nhà yêu của Kem, ta đã trở lại rồi đây :)))))