Hoả thi số lượng nhiều, tu sĩ Kim gia không thể địch lại, bên kia kêu la liên tục, đội hình bị tấn công chia năm xẻ bảy, thỉnh thoảng có người bốc cháy toàn thân, thét lên chói tai nhào ra khỏi đám người, sau một hồi lăn lộn hoá thành một cái xác cháy đen, càng có người trực tiếp bị hoả thi lao vào, còn chưa kịp kêu, đã biến thành một bãi máu thịt bầy nhầy trong sự bao bọc ôm ấp của ngọn lửa hừng hực, vô cùng thảm thiết, không có người rảnh tay cứu giúp, mọi người còn chưa lo nổi cho thân mình, chỉ đành ứng phó tình hình trước mắt, sứt đầu mẻ trán, tuyệt vọng tìm đường sống.
Bất đắc dĩ, Nguỵ Vô Tiện chỉ có thể chia một phần hung thi tiến đến chi viện, phần còn lại đánh với Tiết Dương và hoả thi bên này, chia ra hai phần như thế, không khỏi được này mất kia, khổ sở chống chọi một hồi, dần dần rơi vào thế hạ phong.
Tiết Dương làm như cảm thấy rất buồn cười: "Đường đường Di Lăng Lão Tổ, thế mà vì cứu mấy tên chó điên suốt ngày chạy theo cắn mình, khiến cho mình gặp hoạ.
Hậu bối bất tài ta đây cả gan khuyên tiền bối một câu, giả vờ làm anh hùng, còn không bằng thật lòng thật dạ làm tiểu nhân cho sướng".
Nguỵ Vô Tiện hơi mỉm cười: "Ai nói với ngươi ta sắp gặp hoạ?"
Tiết Dương ngẩn ra, cảnh giác nhìn khắp xung quanh, dưới đường núi, một đường dài xám xịt giống như cuộn trào từ phía chân trời, đang dần dần thu lại trước cửa động Phục Ma, dưới chân rung động rất nhỏ đến mức không thể nhận ra, nhưng dần dần cảm nhận rõ ràng hơn.
Lan Lăng Kim thị bên kia, ban đầu bị giết đến rơi rụng tan tác, cố sức kéo dài hơi tàn, xung quanh đột ngột lảo đảo nghiêng ngả, tẩu thi tập tễnh ào lên núi, bộ dạng hơi ngốc, còn vì chen chúc nhau mà ngươi xô ta ta đẩy ngươi, nhưng tốt xấu cũng là lực lượng chiến đấu, hơn nữa lại là lực lượng có số lượng khả quan, lập tức vui mừng khôn xiết.
Khu vực gần Phục Ma động được hoạch định là khu vực an toàn, hàng ngày yêu ma quỷ quái bị Ôn Ninh diệt sạch sẽ, một vòng xung quanh lại bị Nguỵ Vô Tiện lập trận pháp cảnh giới rất mạnh, cho nên nãy giờ hắn thổi sáo, mãi không có hưởng ứng, nhưng tiếng sáo vút cao, vang vọng khắp núi rừng, đám tẩu thi cả ngày ở trên Loạn Tán Cương, ít có người sống, giữa bọn chúng là ngươi không cắn ta thì ta cắn ngươi, hiếm khi nghe thấy triệu hoán, lập tức vô cùng chú ý, mất một ít thời gian và cẳng chân cánh tay để vượt qua tầng tầng lớp lớp trở ngại, dù sao đã tới được rồi, khí thế của những giọt nước nhỏ từ các nơi tích tụ lại thành đại dương, bao quanh bên ngoài các hoả thi, thế mà lại bày ra một trận thế bao vây, nghiễm nhiên bọ ngựa bắt ve, đàn quạ đầy trời ở phía sau chim sẻ!
Khoé miệng Tiết Dương hơi run rẩy, Nguỵ Vô Tiện nói: "Chủ nhân của ngươi ở trên Bách Phượng Sơn thắng một trận chiến, là đầu óc nóng lên nhất thời tính sai, vẫn là tự tin quá mức, dám kêu ngươi tới Loạn Tán Cương sinh sự, không nhớ rõ đây là địa bàn của ai sao?"
Sắc mặt Tiết Dương hơi khó coi, nhưng có vẻ cũng không quá sốt ruột, y vừa thao tác vừa quan sát, chẳng bao lâu, nhìn ra chỗ vi diệu của tình hình, tỏ ra lười biếng nói: "Nguỵ tiền bối mới là tự tin quá mức đó, tẩu thi cho dù nhiều, cũng có thể làm được gì?"
Lời này của Tiết Dương không phải là giả, hoả thi đối đầu tẩu thi, có thể nói là một địch mười, tẩu thi cho dù hung mãnh, nhưng trên tay không có vũ khí sắc bén, chỉ có thể cậy mạnh nhào vào, lôi kéo, nếu là người sống đối mặt sẽ tơi tả, như chém dưa xắt rau, nhưng lợi hại đến đâu, cũng chỉ là thịt rắn chắc hơn một chút, xương cứng hơn một chút, đối mặt với loại hoả thi giống vậy, người ta chẳng những rắn chắc giống như ngươi, lại còn không thể chạm vào, vừa chạm vào đã bị cháy khét đen.
Tẩu thi tuy không đau không kêu, nhưng cũng là thân thể, trong nháy mắt đã bị thiêu đốt thành một đống bầy nhầy ghê tởm, muốn có phần thắng, chỉ có thể dùng chiến thuật biển tẩu thi, mười mấy con cùng nhào lên một con hoả thi, đè kín mít, bẻ rời chân tay nó ra, mới có thể thắng, toàn bộ quá trình gian nan vô cùng, trả giá nặng nề.
Để đối phó mấy chục hoả thi kia của Tiết Dương, trên mặt đất là la liệt xác chết cháy đen, mùi hôi thối bốc lên, chỗ nào cũng có những khối thịt cháy âm ỉ khiến người ta khó có thể hạ bước chân.
Muốn đánh tan hoàn toàn tuyến phòng ngự của Tiết Dương, thứ cần thiết là một lưỡi dao sắc bén có thể chém đứt người hoả thi.
Nguỵ Vô Tiện cũng không quay đầu lại mà kêu lớn: "Lam Trạm, ngươi thế nào rồi?!"
Tuy tốn chút thời gian, mấy hoả thi gặp phải Lam Vong Cơ đã biến thành những khối nhỏ vụn lạnh lẽo, cứng ngắc trên mặt đất.
Hoả thi Tống Lam là khó giải quyết nhất, lúc này cũng đã bị chém đứt một nửa tứ chi, khói trắng bốc lên từ mặt cắt của phần tay chân đứt lìa do Tị Trần lia qua, kiếm phong cuốn lên mấy luồng khí lạnh thấu xương, khói đặc cuồn cuộn vì thế loãng ra, ngay cả hoả thi cũng không kềm được mà run rẩy lên.
Lam Vong Cơ đáp lại: "Lập tức, tới ngay!"
Vào khoảnh khắc nói ra chữ "ngay", thân hình của Tống Lam bị chém làm hai một cách gọn gàng lưu loát, trong con ngươi đã khô cạn máu huyết, một tia sáng nhẹ nhàng loé lên trong nháy mắt, như là vào tích tắc tan tành mây khói, hồn phách bị nhốt trong đó cuối cùng đã được giải phóng, siêu thoát.
Ánh mắt Lam Vong Cơ buồn bã: "Đắc tội".
Lúc y đến sóng vai bên cạnh, Nguỵ Vô Tiện không cần nói nhiều lời, Trần Tình nâng lên môi, tiếng sáo một lần nữa vút cao.
Sắc mặt Tiết Dương thực sự nghiêm túc lên.
Nhưng vào lúc này, một âm thanh trong trẻo rõ ràng, xuyên qua đám đông người và tẩu thi chen chúc, sương khói xám xịt dày đặc truyền đến ----
"A Tiện ---!"
Tiếng sáo vỡ ra, sau đó, đột nhiên im bặt.
Nguỵ Vô Tiện nhìn lại theo tiếng gọi, bừng tỉnh đi tới vài bước, "Sư tỷ....?"
Tiết Dương ở đối diện tuy khó hiểu, nhưng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi thoát khỏi sức ép từng bước một ngay trước đó.
Sư tỷ sao lại ở đây?!
Nguỵ Vô Tiện tinh thần hơi hỗn loạn, không còn tâm trí chiến đấu, ngoảnh mặt về phía bóng dáng đang chạy vội một cách nặng nề trên đường núi, "Sư tỷ ---! Sư tỷ, là người sao?!"
Lam Vong Cơ theo sát sau đó, cổ tay xoay một cái, Tị Trần chém bay một con hoả thi từ sau lưng Nguỵ Vô Tiện nhào tới.
***
Giang Yếm Ly sau khi được giải cứu, nghe được những tin tức linh tinh vụn vặt về Nguỵ Vô Tiện từ miệng của tu sĩ Kim gia, nàng thấy người nào chụp người đó, cho đến khi miễn cưỡng chắp nối được toàn bộ câu chuyện.
Vô cùng hoảng hốt kinh ngạc, nghe nói Kim Quang Thiện dẫn một đám tu sĩ đã xuất phát đi Loạn Tán Cương để bao vây tiêu diệt, lo lắng ông ta gây bất lợi cho Nguỵ Vô Tiện, nên bàn bạc với Kim Tử Hiên, hai người ngự kiếm không ngừng nghỉ tới Di Lăng.
Chạy tới ngọn núi, chỉ thấy khói lửa cuồn cuộn, một đám hỗn chiến, nàng lo lắng cho sự an nguy của Nguỵ Vô Tiện, không hề nghĩ gì xông lên tiền tuyến, nơi có những bóng người đang chiến đấu, kêu tên hắn khàn cả giọng.
Trong đám người hiện lên một khuôn mặt xa lạ, nhưng lại khiến Giang Yếm Ly hoang mang, người này vừa gọi "Sư tỷ" vừa đẩy dạt ra tất cả người và quỷ xung quanh mình, liều mạng muốn chen đến bên cạnh nàng, chính là cái người buổi sáng hôm nay, cố gắng đáp lại lời nàng, nhưng ấp úng cả nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Vành mắt Giang Yếm Ly nóng lên, giọng nói run rẩy: "A Tiện...?"
Mũi Nguỵ Vô Tiện cay xè, cũng rơi lệ theo, hắn giơ hai tay ra, tựa như muốn cách tầng tầng lớp lớp chướng ngại vật mà ôm nàng vào lòng, "Là ta...! Ta là a Tiện, sư tỷ, ta đã trở về..."
Hai mắt nhoè lệ, bỗng nhiên nhìn thấy mấy bóng người tái nhợt, đang cấp tốc đến gần Giang Yếm Ly.
"Không ---!!!" Đồng tử Nguỵ Vô Tiện co lại, phát ra một tiếng thét lớn, Trần Tình bị hắn run rẩy đưa lên môi, hơi thở hỗn loạn mới vừa thổi ra một âm thanh, thì một con hoả thi đã bay đến trước mặt nàng.
Giang Yếm Ly giơ tay che kín mặt, nhưng hoả thi dừng lại trước mặt nàng, cái cổ quẹo qua một cách hết sức buồn cười, không phải muốn giả vờ đáng yêu gì, mà là bị Tuế Hoa chém gần đứt lìa, từ chỗ chém ấy chảy ra dung nham nóng bỏng.
Kim Tử Hiên mang Giang Yếm Ly bảo vệ ở sau người, nhưng mà nhát chém này đối với hoả thi mà nói hoàn toàn không đủ, chỉ cần còn dính một chút thôi, là chúng nó cho dẫu gần đứt lìa vẫn có thể nối liền lại một lần nữa.
Chỉ thấy con hỏa thi này đưa một tay nâng đầu lên trên vai, nhẹ nhàng ụp sang bên kia một cái, chất lỏng dinh dính nhanh chóng xoá mất vết chém, ngay cả vết sẹo cũng không hề có, cái đầu kia được gắn lại rõ ràng là không đúng vị trí, lệch sang một bên, hai tròng mắt đỏ thẫm bất đắc dĩ, chỉ có thể điều chỉnh tầm mắt, liếc nghiêng sang bên kia để bù đắp, vặn vẹo và quỷ dị, khiến người ta sởn tóc gáy.
Lúc tiếng sáo lại vang lên một lần nữa, đã quá muộn.
Mấy cỗ hoả thi đã nhanh chóng dứt khoát tiến công, thân hình nóng rực đánh đấm loạn xạ trong đám đông, không có ai dám tuỳ tiện ngăn cản, dễ như trở bàn tay đã bao vây lấy Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly đơn độc trên đường núi.
Bàn tay lửa của Tiết Dương hơi nhúc nhích trong ánh sáng đỏ biến ảo khó lường, những hoả thi bao vây mọi người nghe lệnh từ từ lui về phía sau, cúi đầu đứng sang một bên, các tu sĩ cạn kiệt sức lực chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, đều là đang bảo vệ chính mình, tuy biết rằng tình thế không ổn, nhưng hiếm hoi có được khoảng trống để thở, cầu còn không được, tâm trạng vô cùng phức tạp mà dừng kiếm lại.
Kim Quang Thiện thấy con trai con dâu rơi trong tay người, trên gương mặt lấm tấm mồ hôi và khói bụi lộ ra vẻ suy sụp, thở dài một hơi.
Kim Tử Hiên rõ ràng còn chưa hiểu rõ tình huống, một bên nắm chặt tay Giang Yếm Ly, một bên gọi to về phía Kim Quang Thiện: "Phụ thân! Nguỵ Vô Tiện hắn vô tội, người chớ có hại hắn! Ta và a Ly đều tin tưởng hắn!"
Kim Quang Thiện bị Kim Quang Dao coi như khỉ mà đùa bỡn, tuy rằng dừng cương trước bờ vực hợp tác cùng Nguỵ Vô Tiện, xem như hoà nhau một trận, không đến mức toàn quân bị tiêu diệt, nhưng vẫn là hao binh tổn tướng, con đường phía trước còn chưa biết, trong lòng phiền não đan xen cùng phẫn nộ, vừa nghe thấy lời này, nhớ tới mọi việc đều do người của mình sắp đặt nên, sắc mặt càng kém, không nói tiếng nào, ngay cả con ruột cũng không muốn trả lời.
Vạn lần không ngờ con tin tự mình dâng tới cửa, Tiết Dương quả thực vừa mừng vừa sợ, nghe thấy Kim Tử Hiên ngây ngốc kêu lên câu này, mới biết được ý định ban đầu của hắn là tới cứu người, quả thực càng vui vẻ hơn: "Cảm động vô cùng sâu sắc nha, hoá ra là tới cứu người.
Cái này kêu là tới sớm không bằng tới đúng lúc, đâm vào đầu mũi đao, thật sự là đáng ăn mừng".
Nguỵ Vô Tiện suýt chút nữa muốn đấm vào mặt y một cái, bị Lam Vong Cơ bên cạnh kéo lại, tinh thần bình tĩnh, kêu: "Tiết Dương, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?!"
Ánh mắt Tiết Dương dừng lại ở bàn tay Lam Vong Cơ đang nắm chặt cổ tay Nguỵ Vô Tiện một khắc cũng không rời, trong mắt thoáng hiện lên một tia âm lãnh, tiếp theo lại bị ý cười che lấp: "Hàm Quang Quân đối với Nguỵ tiền bối thật sự là quan tâm săn sóc nha, trên Bách Phượng Sơn không tiếc thân bại danh liệt, xả thân vì nhau, tình lang có tình có nghĩa lại thân thủ bất phàm như thế, đi đâu mà tìm chứ..."
Nguỵ Vô Tiện lo lắng y lại sắp nói ra câu gì đó khó nghe, khiến Lam Vong Cơ nghe xong không thoải mái, nên giận dữ nói: "Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!"
Tiết Dương nhướng mày nói: "Nguỵ tiền bối gấp gáp gì chứ, ta cũng sẽ không làm gì y, cùng lắm...!là kêu y tự phong bế linh mạch thôi".
Nguỵ Vô Tiện vừa kinh hoàng vừa giận dữ: "Ngươi!!!"
Tiết Dương vô cùng nhàm chán cạo cạo ngón tay cái, nhướng một bên lông mày: "Nguỵ tiền bối, sư tỷ yêu quý của ngươi còn trong tay ta, nếu muốn nàng còn nguyên vẹn ấy hả, thì kêu tình lang của ngươi ngoan ngoãn làm theo, bất quá y yêu ngươi như vậy, chắc không cần ta nhiều lời nhỉ?"
Nguỵ Vô Tiện áy náy liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, Lam Vong Cơ bóp nhẹ lên cánh tay hắn, làm như kêu hắn đừng lo lắng, ngay sau đó phong bế linh mạch của mình.
Tiết Dương hài lòng mỉm cười, nói với xung quanh: "Những người còn lại, đừng giở trò, tự mình động thủ, đều tự phong bế linh mạch hết, nếu để ta phát hiện ai đó không nghe lời, thì mạng của tông chủ và tông chủ phu nhân tương lai của các ngươi sẽ tính lên đầu các ngươi!"
Mọi người lật đật gấp gáp, tuy biết thế này là đi vào con đường tìm chết, nhưng ai cũng không muốn gánh tội danh này, đều nhanh chóng làm.
Kim Quang Thiện hít sâu một hơi, cố nén tức giận, cũng điểm hai cái thật mạnh lên người mình.
Kim Tử Huân vừa làm, đôi mắt lại trước sau liếc xéo sang Nguỵ Vô Tiện bên kia.
Mắt thấy toàn bộ người trên đỉnh núi vì mình mà rơi vào thế bị động, Kim Tử Hiên phẫn uất nghiến răng, Giang Yếm Ly chảy nước mắt nhỏ giọng nói: "A Tiện, thực xin lỗi..."
Đến lúc này, Tiết Dương có thể nói là giành chiến thắng toàn diện, ra lệnh giết sạch tại chỗ cũng chỉ là việc phẩy tay, nhưng tựa hồ như y không dễ dàng thoả mãn như vậy, tia quỷ quyệt trong mắt đảo mấy vòng, cuối cùng vẫn là rơi xuống người Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, ý tưởng gian xảo lại nổi lên, khoé miệng nhếch một chút, ái muội nói: "Tối hôm đó ta đi tìm Nguỵ tiền bối, muốn mượn Âm Hổ phù của ngươi xem một chút, ai ngờ còn chưa xem được mấy, đã bị ngươi đuổi đi, hiện giờ, ta muốn thưởng thức lại kiệt tác của ngài, không biết có nể mặt ta cho ta ngắm nghía một chút không?"
Lời này nói ra với vẻ giả tạo, trên thực tế chính là kêu hắn giao ra Âm Hổ phù, sắc mặt Nguỵ Vô Tiện biến đổi, tay trái mò tìm trong ngực áo, nắm chặt túi khoả linh nang.
Ánh mắt Lam Vong Cơ nghiêm lại, cầm tay Nguỵ Vô Tiện một lần nữa, trong mắt đầy vẻ lo lắng không giấu được, "Nguỵ Anh, nếu hắn muốn tiếp tục thiêu huỷ Âm Hổ phù...!Nếu ngươi giao ra, chỉ sợ sẽ giống như đêm đó..."
Nguỵ Vô Tiện hiển nhiên cũng đang suy nghĩ đến điều này, vuốt ve Âm Hổ phù ở trong tay một hồi, nói: "Yên tâm, ta không sao".
Tiết Dương cười toe toét, đón lấy hai khối kim loại nhỏ được Nguỵ Vô Tiện ném lên không trung, thưởng thức một trận, tấm tắc khen ngợi, "Tác phẩm thiên tài...!Đáng tiếc, ngũ hành có nói, hoả, khắc, kim".
Ba chữ cuối cùng này y dùng giọng điệu gần như mê hoặc mà nói ra từng chữ một, mang theo một chút suy ngẫm làm ra vẻ huyền bí, trong mắt là một tia sung sướng khoái trá kiểu điên rồ, nhưng ý tứ lại rõ ràng: các nguyên tố trong ngũ hành tương sinh tương khắc, cũng ám chỉ Tiết Dương hắn, hoàn toàn áp chế được Di Lăng Lão Tổ kêu mưa gọi gió, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi trong lời đồn, khép lại vật tối thượng trong lòng bàn tay..