Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 97: Chương 87





Trải qua lần tấn công này, Nguỵ Vô Tiện đã bình tĩnh lại, không còn bốc đồng chạy về hướng đỉnh núi đang tràn ngập hoả thi nữa.
Vạt áo nhẹ bay, hắn giơ tay lên thổi sáo, tiếng sáo lại một lần nữa tạo nên sương khói mờ mịt cả một vùng rừng núi rộng lớn, làn sóng hung thi, tranh nhau vượt lên trước tràn lên phía sườn núi một cách ầm ĩ huyên náo, nhanh chóng chiến đấu cùng với hoả thi.
Nguỵ Vô Tiện không nghỉ một hơi nào, tiếng nhạc thê lương dâng trào vút lên nốt cao nhất, bỗng nhiên, một tiếng thét chói tai của nữ nhân làm bầu khí ngưng trọng: "Tử Hiên! Cẩn thận!"
Tiếng sáo chợt gẫy ngang, Nguỵ Vô Tiện nhìn xung quanh, "Sư tỷ?! Sư tỷ, là người sao ---??...!Kim Tử Hiên, Kim Tử Hiên bị thương à??"
Lời còn chưa dứt, một bóng người mặc đồ trắng chợt nhoáng qua, lao về hướng giữa những bóng cây đung đưa quỷ mị, chính là Lam Vong Cơ.

Nguỵ Vô Tiện cắn chặt răng, sau đó dõi theo sát sao, lòng bàn tay hắn sớm đã thấm đẫm mồ hôi, xương ngón tay nắm chặt Trần Tình, cố hết sức đè nén cơn hoảng sợ bất an càng lúc càng tăng trong ngực, điều khiển hung thi bảo vệ quanh người Lam Vong Cơ, chuẩn bị theo y phá một con đường máu để lên núi.
Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, trên trời lấp loáng sáng lên các luồng kiếm quang, vô số bóng người đến như một cơn gió lốc, chắc là tu sĩ xung quanh thấy đỉnh núi này dần dần nổi lửa lên, nên tới để chi viện.

Nguỵ Vô Tiện đang định thở phào một hơi, thì một tiếng gào to như tiếng sét vang lên ở sau lưng hắn: "Đừng để cho hắn thổi sáo ---!!"
"Cái ---?"
Trong chốc lát, một đám tu sĩ đã bao vây xung quanh hắn, vô số mũi kiếm và mũi tên nhắm về phía hắn, cầm đầu chính là Kim Tử Huân, mắt y lộ ra vẻ hung ác, gương mặt mỉa mai tràn ngập oán khí, cao giọng quát: "Nguỵ Vô Tiện! Thức thời thì ngươi lập tức buông Trần Tình, ngưng điều khiển hoả thi, nếu không...!Hừ, cứ để xác lại đây đi!!"
Nguỵ Vô Tiện nổi giận nói: "Kim Tử Huân!! Ngươi điên rồi sao!! Ta là đang cứu người!!"
Một người trong đám đông cười lạnh nói: "Cứu người? Ngươi nghĩ chúng ta là người điếc hay người mù? Nửa canh giờ trước, tiếng sáo của ngươi vẫn luôn vang lên, không phải ngươi điều khiển những hoả thi tấn công thì còn là ai?!"

Nguỵ Vô Tiện gần như muốn phun ra một ngụm máu, hắn vỗ vỗ để đè xuống trái tim sắp nổ tung ra khỏi lồng ngực, trầm giọng nói: "Ta thấy các ngươi thật sự là mắt đui tim mù, ta điều khiển những tẩu thi này đánh nhau với hoả thi, mắt ngươi mọc trên đỉnh đầu, mới có thể không thấy phải không??"
Người nọ kéo căng dây cung trong tay, tiếp tục cười lạnh: "Ai biết đây là ngươi dùng thủ thuật gì để che mắt, bản lĩnh ngươi lớn như vậy, đương nhiên có thể trộn lẫn hai giai điệu trong tiếng sáo, một bên giả vờ dùng tẩu thi đuổi địch, một bên thao túng hoả thi tấn công mục tiêu thực sự của ngươi!"
Nếu lúc này không phải tình huống nguy cấp, Nguỵ Vô Tiện thực sự phải nể phục bọn họ vô cùng, đã dốc lòng chuẩn bị kế hoạch hại người cho hắn như thế, mới có thể ấn cho hắn đủ loại tội danh.

Hắn nghiến răng cười lạnh một hồi, nói: "Được, vậy các ngươi nói thử xem, mục tiêu thực sự của ta là gì?"
Kim Tử Huân giơ mũi kiếm trong tay, lên giọng nói: "Bị bao vây tấn công trên đỉnh núi, đều là Lan Lăng Kim thị và mấy gia chủ có quan hệ tốt, ý đồ của ngươi quả thực rõ như ban ngày!"
Lúc này, một thân ảnh hơi run rẩy đẩy đám người đi ra, chính là Tào Tử Mạc mới vừa trải qua nỗi đau mất cha, chỉ thấy dưới mắt hắn sưng đỏ một vòng, trong tròng mắt tràn đầy tơ máu, sắc mặt nhợt nhạt, nghiến răng phát run nói: "Nguỵ Vô Tiện! Trả mạng phụ thân lại cho ta!"
"Ngươi?!" ngực Nguỵ Vô Tiện phập phồng một trận, đảo mắt quét qua một vòng, nhìn từng gương mặt tràn đầy căm phẫn, hung hăng hùng hổ.
Nhiều lời vô ích, những người này đã nhận định hắn là Hỗn thế Ma Vương giết người thành tính, chỉ vì cách làm của hắn khác với mọi người, chỉ vì hắn ở đầu ngọn sóng, trong lòng bọn họ, một chút hiềm nghi đó của Nguỵ Vô Tiện hắn thật sự được xem là bằng chứng như núi, cho dù hắn có mười cái miệng, trăm trái tim, vẫn không thể nào lung lay được lòng sợ hãi và nghi kỵ đã cắm rễ trong lòng bọn họ, một khi đã như vậy, hắn cần gì phải kiêng dè, thoả hiệp? Nhẫn nhục chịu đựng, nhẫn nhục gánh vác, có thể đổi được cái gì không??
"Nếu như thế, thì đừng trách ta xuống tay tàn nhẫn".
Đám tu sĩ vốn đối với hắn bảy phần kiêng kị, sớm sợ hắn thao túng hung thi phản kháng, chỉ là trong lòng còn có một tia may mắn, hy vọng hắn thấy người đông thế mạnh, có thể nhất thời nản lòng, bỏ sáo đầu hàng, những lời này của hắn còn chưa dứt, Trần Tình trong tay còn chưa nâng lên, sợi dây căng thẳng trong lòng mọi người rốt cuộc không buông xuống được, cơn mưa tên đua nhau bắn ra.
Lần này, Nguỵ Vô Tiện cũng cảm thấy bất ngờ, huýt sáo mạnh mẽ một tiếng, hai hung thi phía sau bay vèo lên phía trước, vô cùng nhanh chóng chắn trước người hắn, các mũi tên vừa cắm hết vào lớp thịt thối rữa, lại nghe thấy một tiếng huýt sáo khác, hai hung thi giang tay ưỡn ngực, bùng phát ác khí, cơn mưa tên bắn ra tung toé, bay ngược về phía vòng vây, tuy là tấn công bằng đuôi mũi tên, nhưng ào ào như gió, cào xước mấy vệt máu trên mặt mọi người! Có người xui xẻo, trúng giữa mắt, tức thì toét ra, máu chảy đầm đìa!
Khoé miệng Nguỵ Vô Tiện mang hàn ý: "Tự đào mồ chôn mình".
Giữa một trận đao quang kiếm ảnh, những bóng đen dày đặc thành khối giống như một tảng núi lở, đổ ụp xuống về phía mọi người, Nguỵ Vô Tiện thổi sáo, hờ hững lui về phía sau, những hung thi bên cạnh hắn đang chém giết với hoả thi tà khí ngút trời sớm đã xoay người, chẳng tốn chút sức lực mà lao vào các tu sĩ người phàm mắt thịt, trong nháy mắt người ngã ngựa đổ, luôn mồm la hét.
Giữa đám hung thi không ngừng dâng trào, một bóng người sắc bén tắm máu lao ra, từng bước ép sát về phía Nguỵ Vô Tiện.

Từ lúc bắt đầu, ánh mắt người này chưa bao giờ rời khỏi Nguỵ Vô Tiện, thân hình gầy yếu với khuôn mặt tiều tuỵ bị tác động bởi nỗi căm hận, trong nháy mắt, chính là gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, một thanh bảo kiếm thấm đẫm máu đen, chĩa vào ngực Nguỵ Vô Tiện, đâm thẳng đến!
Gương mặt nhợt nhạt hung dữ của Nguỵ Vô Tiện hiện lên một tia sát khí, khoé mắt hài lòng cong lên một chút, nhìn hai chân Tào Tử Mạc lơ lửng trong không trung, sau lưng y, là một con hung thi mặt không chút máu, con mắt trắng dã với đầy vết rạn màu đen trên người.

Hai tay Tào Tử Mạc cố gắng gỡ những khớp xương ngón tay đang bấu chặt vào cổ họng mình, hai chân đá loạn xạ, gương mặt phồng lên tím tái, dùng hết sức lực giãy giụa một lát, nhưng không cách nào thoát thân, trợn trắng mắt lên, động tác dần dần chậm lại.
"Nguỵ Anh!! Bình tĩnh!!"
Một thân ảnh màu trắng rơi xuống trước mặt hai người, đồng thời, luồng kiếm phong màu xanh lam chém một nhát, chặt đứt cổ tay hung thi, Tào Tử Mạc lập tức ngã xuống đất, ho khan một trận dữ dội, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất dơ bẩn.
"Lam Trạm!" Hai mắt Nguỵ Vô Tiện trừng lớn, không thể tin nổi, "Hắn muốn giết ta!"
"Hắn không thể giết được" Lam Vong Cơ nghiêng người tới trước, vịn vào bả vai hắn, "Nguỵ Anh, dừng đám hung thi lại!"
Nỗi hận trong lòng Nguỵ Vô Tiện, sát ý nồng đậm, hung dữ nói: "Lam Trạm, rốt cuộc là ngươi giúp phe kia?!"
Giữa những tiếng kêu gào la hét ở xung quanh, bỗng nhiên cũng có người nói: "Hàm Quang Quân!! Rốt cuộc là ngươi ở phe nào?! Ngươi thật sự muốn trơ mắt nhìn Di Lăng Lão Tổ giết sạch tất cả chúng ta sao?!!"
Những tu sĩ bị hung thi tàn sát đến chật vật khốn khổ, thấy Lam Vong Cơ đột nhiên tới, ra tay ngăn lại, đều vui mừng khôn xiết, "Hàm Quang Quân! Nhanh! Nhanh đâm chết tên ác tặc này cho chúng ta!!"
"Hàm Quang Quân, mau giết hắn!"

"Hàm Quang Quân, ngươi còn đang do dự cái gì?! Nếu ngươi che chở cho người này, trợ Trụ vi ngược, thì chính là kẻ địch của toàn bộ huyền môn!!"
Lam Vong Cơ mặc kệ đám đông kích động sôi trào ở phía sau, chỉ kiên định nhìn một mình Nguỵ Vô Tiện: "Nguỵ Anh, tin tưởng ta!"
Nguỵ Vô Tiện sốt ruột nói: "Nhưng mà, Lam Trạm, bọn họ không cho ta cứu sư tỷ!"
Lam Vong Cơ nói: "Giao cho ta".
Vẻ nặng nề giữa mày Nguỵ Vô Tiện hơi giãn ra, thấp giọng nói: "....!Ngươi định như thế nào?"
Đang lúc này, trong rừng lại hạ xuống một thân ảnh màu trắng nữa.
"Vong Cơ, Nguỵ công tử, đây là có chuyện gì?" Lam Hi Thần thấy người Lan Lăng Kim thị nằm la liệt đầy đất, lại thấy vẻ hung thần như ma quỷ trên mặt Nguỵ Vô Tiện, không khỏi kinh hãi.
"Nguỵ công tử! Lan Lăng Kim thị ta ở Cùng Kỳ Đạo chặn ngươi, chỉ vì chuyện Kim Tử Huân chịu ác trớ mà đòi một sự giải thích, nếu trong đó thật sự có hiểu lầm, không ngại bình tĩnh nói chuyện, mời mọi người cùng phán xét, hiện giờ ngươi ghi hận thù cũ, làm bị thương bốn người Kim thị ta, thật sự là quá đáng!"
Vài lời ít ỏi này, đường hoàng lướt qua nguyên nhân chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo, lại ngay vào lúc tình thế giằng co này buông lời phán định rành rọt, trực tiếp ấn thêm một tội danh mới lên đầu hắn, năng lực tới mức này, Nguỵ Vô Tiện chưa cần nhìn, đã biết là ai, lập tức cười lạnh nói: "Liễm Phương Tôn, lời này của ngươi thật sự là buồn cười, Lan Lăng Kim thị các ngươi có thể đòi hỏi công bằng, Nguỵ Vô Tiện ta thì không thể đòi hỏi công bằng hay sao?!"
Lực lượng mới bổ sung đông đảo ở phía sau Kim Quang Dao, phóng hết tầm mắt mà nhìn, tập hợp những người tài giỏi của tất cả giáo phái thế gia, rõ ràng có chuẩn bị mà đến, những người này nhìn thấy các tu sĩ Kim thị lăn lộn chật vật trên mặt đất, đều vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, nghe thấy lời nói của Kim Quang Dao, chỉ nghĩ Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc đã xé rách mặt, chủ động tấn công, nhất thời rút kiếm kéo cung, lại hùng hổ bao vây hắn.
Kim Quang Dao thở dài một hơi, khẩn thiết nói: "Nguỵ công tử, nhân lúc thương vong chưa nặng, dừng cương ở bờ vực, cũng không muộn! Xin lập tức buông Trần Tình, ngừng sự tấn công của hoả thi và tẩu thi, bách gia đương nhiên sẽ cho ngươi một cơ hội hối cải".
Nguỵ Vô Tiện liếc nhìn qua, lười tranh cãi mồm mép với Kim Quang Dao, Trần Tình lướt qua trước ngực, đưa lên môi, đang định thổi, thì bị Lam Vong Cơ giơ tay đè xuống, "Nguỵ Anh, khoan đã".
Nguỵ Vô Tiện nghiến răng nói: "Lam Trạm?!"
"Nơi này giao cho ta, ngươi đi cứu Kim Tử Hiên và Giang cô nương".

Lam Vong Cơ hơi siết đầu vai hắn một chút, giống như muốn hắn an tâm, ngay sau đó xoay mặt về phía mọi người, Tị Trần chĩa xéo xuống mặt đất, lưỡi kiếm lật lên, ánh mắt lạnh lẽo, khí tràng thay đổi, giọng nói điềm tĩnh nhưng không cho phép nghi ngờ cất lên: "Các ngươi ai muốn đả thương hắn, cản trở hắn, trước hết hãy bước qua ải này của ta".
"Vong Cơ!"
"Hàm Quang Quân!!"
"Hàm Quang Quân là muốn ngang nhiên đối địch với tất cả thế gia huyền môn hay sao?!!"
Thấy Lam Vong Cơ hoàn toàn phản chiến, cả đám người liền bùng nổ ngay tại chỗ, người thì khuyên nhủ, kẻ thì lạnh giọng tức giận mắng mỏ, còn có người hoang mang rối loạn vội vàng cầu cứu Lam Hi Thần, hết đợt này đến đợt khác.
Đang lúc hỗn loạn, một bóng người suy sụp gục trên mặt đất đã lâu đột nhiên vùng dậy, một luồng kiếm lạnh lùng sáng chói đâm về phía Nguỵ Vô Tiện!
Nguỵ Vô Tiện chưa kịp phản ứng, nhoáng một cái, thân hình Lam Vong Cơ đã che chắn trước mặt hắn, nhẹ nhấc gót chân, đá thân hình đen thui đó một cước lăn trên mặt đất.

Người nọ lăn lông lốc trên mặt đất, oa oa kêu đau, chính là Tào Tử Mạc chưa chịu từ bỏ.

Mọi người hoảng hốt, mới vừa rồi trong lòng còn hy vọng, đến lúc này xem như đã hoàn toàn thấy rõ lập trường của Lam Vong Cơ, đang định giơ kiếm kháng nghị, bỗng nhiên đỉnh đầu chợt lạnh, kiếm quang màu xanh lướt qua một vòng, tiếng loảng xoảng va chạm nhau liên tiếp, một đám lưỡi kiếm bị tước khỏi tay chủ nhân, xoay tròn một trận, rơi lộp độp xuống mặt đất!
Nguỵ Vô Tiện biết Lam Vong Cơ sợ hắn ra tay tàn nhẫn, sát thương các tu sĩ này, dẫn đến bách gia đòi chém giết, sẽ không có cách nào trở mình, cho nên dứt khoát tự mình động thủ, hy vọng có tính uy hiếp, đối phương không dám hành động hồ đồ, cho dù có thất thủ, thì cũng là do Lam Vong Cơ y làm, một mình y gánh chịu mọi tội lỗi.

Bảo vệ hắn ở phía sau hết mực chu toàn như thế, thái độ quả quyết cùng tiến cùng lui với hắn như thế, Nguỵ Vô Tiện chợt thấy vành mắt nóng lên, liếc nhìn một cái cuối cùng về phía bóng dáng của người nọ, rồi xoay người chạy lên sườn núi.

Trên đường Nguỵ Vô Tiện đi tới, những người chặn hắn lại, đều bị Tị Trần cỡi gió bay đến đánh tan, kiếm phong tránh những chỗ yếu hại, chỉ làm mấy người này trầy xước té ngã, chứ không lấy mạng họ.
Lúc quỷ sáo vang lên lần nữa, tẩu thi khắp vùng núi phát ra tiếng gầm gừ loạt xoạt, lao về phía các hoả thi trên sườn núi với khí thế không thể ngăn chặn.
***
Mọi người trên đỉnh núi khốn khổ chống đỡ thật lâu, sớm đã ngã xuống hơn phân nửa, chỉ còn lại vài người có thể chiến đấu.
Một khắc trước, Kim Tử Hiên bị bàn tay lửa của hoả thi gây thương tích, xương sườn bỏng rát, lảo đảo vài bước, nửa quỳ nửa té xuống bên cạnh, vài người Kim thị chiến đấu đẫm máu lập tức xông tới trước, bảo vệ hắn ở phía sau.

Giang Yếm Ly được các tu sĩ và gia quyến của các thế gia khác bảo vệ ở tận cuối cùng nhịn không được kêu thét lên, đem Kim Lăng đang ôm trong lòng nhét vào tay vú em, tiến lên xem xét vết thương cho Kim Tử Hiên.
Chẳng bao lâu, vài thân ảnh chiến đấu phía trước lại ngã xuống, trên người còn bốc cháy, phát ra tiếng thét mắng và kêu gào vô cùng thê thảm, té xuống dưới chân núi.

Thấy tình cảnh như vậy, Kim Tử Hiên đẩy mạnh Giang Yếm Ly ra phía sau, chống kiếm đứng lên, lại nhảy ra trước trận tuyến.
Nhóm người này với sự dẫn đầu của Lan Lăng Kim thị, cộng thêm mấy gia tộc làm khách dưới trướng, vốn có hơn trăm người, đều là ngự kiếm thoát đi sau khi khán đài bị cháy, bọn họ bay qua mấy đỉnh núi, nhiều lần ngự kiếm chạy trốn, không biết tại sao, luôn có hoả thi truy tìm được tung tích bọn họ, một khắc cũng không ngừng đuổi giết.

Bất kể chạy trốn đến chỗ nào, cũng bị đánh lén, tấn công nhiều lần, tu sĩ chẳng hiểu vì sao mà thương vong, cuối cùng, mọi người dứt khoát không ngự kiếm nữa, đập nồi dìm thuyền, xoay người nghênh chiến.
Nhưng những hoả thi này vô dùng đáng sợ, từng lớp từng lớp tu sĩ ngã xuống.

Lúc gần như đã tuyệt vọng, chợt thấy một người phá tan vòng vây, phía sau là làn sóng tẩu thi mênh mông, với khí thế dời non lấp bể, đánh lũ hoả thi ngả nghiêng la liệt, không khỏi kêu to mừng rỡ.
Tẩu thi tuy khí thế như chẻ tre, nhưng chung quy cũng không bằng thế lực của hoả thi, lúc này mở ra một đường máu, hoàn toàn là dựa vào ưu thế số lượng, người nọ quát: "Đi mau! Nơi này để ta áp chế!"
Trong đám lửa cháy hừng hực trên núi, một người lẻ loi ở lại trên sườn núi, trời đất tối sầm, tiếng sáo dồn dập, hơi nóng quyện với gió núi, lúc nhanh lúc chậm, lúc trầm lúc bổng, cuốn lên từng đợt từng đợt quần áo loang lổ và tóc tai của hắn.
Giữa dòng người dắt díu nhau chạy trốn xuống dưới, Giang Yếm Ly được Kim Tử Hiên dìu đi xuống con đường gồ ghề, nghe thấy tiếng rít gào của đám tẩu thi và tiếng sáo hô ứng nhịp nhàng, giống như đến từ địa ngục hung hiểm, chợt rung động, "...!A Tiện?"
Bỗng nhiên quay đầu, đối diện với ánh mắt của người nọ, lại thấy trong làn khói cuồn cuộn dày đặc, một gương mặt anh tuấn nhưng xa lạ.
Tiếng sáo hơi khựng lại.
Đám người đi xuống trong cơn hoảng sợ, giống như dòng nước chảy xiết, nháy mắt cuốn nàng về phía trước, tầm mắt lệch đi, trái tim nàng chìm xuống, chút mong đợi hơi sáng lên trong mắt lại ảm đạm xuống..