Nếu Biết Alpha Có Thể Mang Thai Sớm Hơn

Chương 7



Đã lâu rồi anh mới thấy lại bộ dạng ủy khuất, nước mắt như muốn trào ra mà không dám khóc của bạn trai bé nhỏ này.

Tân Tranh nghịch ngợm giữ im lặng, lặng lẽ quan sát Kinh Miểu bên cạnh cúi đầu ngày càng thấp, tấm lưng vốn căng thẳng dần dần thả lỏng như mất hết sức lực. Mười ngón tay đan vào nhau, vô thức siết chặt đến trắng bệch, như thể không thể kiềm chế nỗi buồn dâng trào trong lòng, nhưng lại cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi xuống.

Kinh Miểu quả thật dễ rơi nước mắt, nhưng không có nghĩa cậu thích làm một cậu trai yếu đuối hay khóc, đặc biệt là trước mặt người mình thích. Tân Tranh sớm đã nhận ra, hầu hết thời gian Kinh Miểu rơi nước mắt chỉ là phản ứng sinh lý thuần túy. Có lẽ do tuyến lệ của cậu công tử nhỏ này bẩm sinh nhạy cảm và quý phái, chỉ cần bị gió đêm thổi qua cũng sẽ vô thức rưng rưng. Thêm vào đó là đôi mắt to long lanh ngập tràn tình cảm, nên lúc nào cũng như đẫm lệ vậy. Với vẻ ngoài yếu đuối và mảnh mai này, bản thân Kinh Miểu thực ra rất phiền não. Dù được nuông chiều đến mức bướng bỉnh và tùy hứng, nhưng trong xương tủy vẫn luôn có sự kiêu hãnh lạnh lùng và tự chủ của một công tử quý tộc. Đôi khi cậu thậm chí còn âm thầm nắm chặt tay đến mức móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay chảy máu, chỉ để không rơi nước mắt trước mặt Tân Tranh.

Đặc biệt là kể từ khi Tân Tranh bắt đầu bận rộn với các triệu chứng mang thai, không biết Kinh Miểu đã dùng phương pháp gì để âm thầm rèn luyện bản thân, ngày càng trở nên lạnh lùng và nội tâm hơn. Gần đây thậm chí còn có phần không biểu lộ cảm xúc buồn vui. Khi Kinh Miểu không cười, vốn đã toát ra một khí chất quý tộc lạnh lùng và kiêu sa. Khuôn mặt trắng sáng càng làm nổi bật đôi mắt đen láy sáng ngời. Đôi khi chỉ cần khẽ nhướn mắt liếc nhìn với vẻ mặt vô cảm, dù chỉ là ánh mắt thoáng qua, Tân Tranh cũng cảm thấy rùng mình bởi cái nhìn lạnh lẽo như được ngâm trong nước đá ấy. Nói sao nhỉ, cậu bé hay khóc này khi không khóc lại trông có vẻ đúng khí chất Alpha hơn. Đặc biệt là hiện giờ Kinh Miểu còn có xu hướng bảo vệ anh quá mức, mỗi ngày đều bám sát không rời nửa bước, lạnh lùng trừng mắt với bất kỳ ai nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ, không tiếc phóng pheromone lạnh lẽo nặng nề, mùi hương cay nồng lạnh buốt toát ra sự mạnh mẽ không thể chối cãi chỉ thuộc về Alpha.

Tân Tranh cảm thấy vừa bất ngờ vừa kiêu hãnh trước sự đối xử này, nhưng cũng thật sự không quen cho lắm - anh đâu phải món đồ sứ mong manh dễ vỡ chỉ cần nhìn một cái là vỡ tan, bị bảo vệ quá mức khiến anh có cảm giác mình bị ép buộc trở nên yếu đuối và lúng túng. Mặc dù bạn trai nhỏ lạnh lùng trông rất Alpha rất đẹp trai, nhưng anh vẫn thích cậu bé hay khóc vừa ấm ức vừa cứng đầu hơn: khuôn mặt tái nhợt, môi cắn chặt, gương mặt thiếu sắc máu chỉ còn đôi mắt ửng đỏ đẹp đến nao lòng, mi mắt dài và dày cụp xuống, che đi ánh nước long lanh trong mắt, hàng mi còn run rẩy dữ dội như cố gắng giữ lại những giọt lệ, tựa như đôi cánh bướm mỏng manh có thể vỡ tan trong gió lớn, mang vẻ đẹp mong manh khiến người ta không khỏi thương yêu, từng giọt từng giọt đều khiến lòng anh ngứa ngáy khó chịu... Ai mà không thích kiểu người đẹp vừa kiêu hãnh vừa xinh xắn, vừa cứng đầu vừa dễ vỡ này rơi nước mắt chứ? Ai mà không muốn ôm đứa trẻ cứng đầu đến đau lòng này vào lòng và an ủi thật tốt, để cậu bé xinh đẹp đang cố nén nước mắt được khóc một trận thật thoải mái chứ? Dù cho chín phần mười là cậu bé yếu ớt mảnh mai ấy sẽ vừa khóc vừa đè anh xuống, vừa dùng thứ vũ khí khủng khiếp giữa hai chân hành hạ anh vừa khóc dữ dội hơn... Nhưng nhìn thấy khuôn mặt vừa yêu kiều vừa xinh đẹp ấm ức rơi lệ như vậy, ai có thể nói ra lời từ chối chứ?

Anh thực sự yêu chết dáng vẻ khi khóc của Kinh Miểu, đến mức dù biết rõ cuối cùng người xui xẻo chắc chắn là mình, dù biết rõ trêu chọc cậu bạn trai ngây thơ như vậy hơi quá đáng, nhưng nghĩ đến việc Kinh Miểu đã lâu không khóc trước mặt anh như vậy, anh vẫn không kìm được thú vui xấu xa của mình.

Vì vậy, khi Kinh Miểu nắm tay anh ấp úng mời anh "có thể về nhà với em một chuyến không", dù trong lòng Tân Tranh lập tức trả lời "Không vấn đề gì, có gì đâu chứ", nhưng trên mặt vẫn giả vờ tỏ ra do dự khó xử, im lặng nhìn Kinh Miểu đang cho rằng sự im lặng của anh là từ chối, ánh sáng trong mắt vốn đầy mong đợi nhưng lại sợ bị từ chối, thận trọng từng chút một dần dần tắt đi, nỗi ấm ức tích tụ mấy tháng không rơi nước mắt bùng phát trong chốc lát, nước mắt sắp vỡ òa qua lớp đê chắn kiên cường lạnh lùng kia.

Đúng lúc này Tân Tranh ôm Kinh Miểu vào lòng, cọ sát vào vành tai nhạy cảm đang nóng bừng của bạn trai nhỏ, cố ý dùng giọng thấp trầm ẩm ướt để trêu chọc: "Ý em là mời anh về nhà gặp bố mẹ phải không? Aizz, anh thực sự hơi ngại, dù sao chúng ta cũng đã làm hết những việc cần làm rồi, chỉ thiếu mỗi danh phận thôi mà..."

Dù đang buồn bã, Kinh Miểu cũng nghe ra được, lời nói của Tân Tranh rõ ràng là đang hỏi ngược lại cậu "đã làm hết những việc cần làm rồi, còn gì để sợ nữa", người đàn ông lạc quan đến mức ngay cả việc mình mang thai cũng có thể bình thản chấp nhận này làm sao có thể xấu hổ chỉ vì gặp bố mẹ chứ, vừa rồi không nói gì mà treo cậu lên rõ ràng chỉ là... đang trêu đùa cậu thôi! Đáng tiếc là vừa nãy cậu còn thật lòng suy nghĩ cho Tân Tranh nửa ngày, một mặt cố nén nỗi thất vọng "anh ấy vẫn không muốn chấp nhận mình", một mặt lại cố gắng tự thuyết phục bản thân "đừng ích kỷ đừng ích kỷ, một người bạn trai tốt nhất định phải học cách tôn trọng ý muốn của đối phương", trong lòng đấu tranh rất lâu, đau khổ đến mức gần như muốn khóc, kết quả là Tân Tranh chỉ muốn xem cậu khóc! Trên đời sao lại có người đàn ông xấu xa như vậy chứ!

Cảm thấy tình cảm nhạy cảm của mình bị người đàn ông xấu xa này lừa gạt, Kinh Miểu mạnh mẽ đẩy Tân Tranh ra, dùng sức mạnh quá đà đột nhiên không kìm được nước mắt nữa, trong chớp mắt đã làm ướt đẫm đôi má đỏ bừng vì tức giận. Mấy tháng qua ngày đêm tự kiềm chế "không được nổi giận không được rơi nước mắt", khi lệnh cấm vừa bị phá vỡ, cậu đột nhiên cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, đành phó mặc cho bản thân co rúm lại, thả lỏng để nước mắt tuôn trào, xúc động suy nghĩ lung tung: lúc thì trong lòng tức giận nghĩ "tối nay mình sẽ không nói giúp anh ấy đâu, cứ để đám họ hàng khó chịu của nhà mình làm khó anh ấy một trận mới được", chẳng mấy chốc lại do dự nghĩ "nhưng hiện giờ cơ thể anh ấy không khỏe như vậy, chắc chắn không chịu nổi áp lực đâu, nếu thực sự bị chọc tức đến mức đau đớn không chịu nổi thì sao", một lúc sau lại ấm ức nghĩ "sao bây giờ anh ấy lại trở nên xấu xa như vậy, lừa mình xong không xin lỗi không nói, đến giờ cũng không đến an ủi mình", nhưng rồi lại lập tức nghĩ "mình đâu phải con gái yếu đuối cần người dỗ dành, sao không thể độ lượng hơn một chút chứ, trước đây mình còn quá đáng hơn thế mà anh ấy vẫn tha thứ cho mình, bây giờ chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà..."

Để nhanh chóng trở thành một Alpha trưởng thành đáng tin cậy và lạnh lùng, Kinh Miểu đã cấm bản thân khóc lóc hay nổi nóng, và cũng đã lâu rồi cậu không để mình suy nghĩ lung tung một cách thuần cảm xúc như thế này. Cậu biết mình có tâm tư quanh co phức tạp, cứ nghĩ mãi sẽ tự đưa mình vào ngõ cụt không lối thoát, nên mỗi lần có suy nghĩ vẩn vơ là cậu lập tức ngắt ngang, bắt bản thân phải lấy lại lý trí. Hình ảnh bản thân lạnh lùng mạnh mẽ như vậy khiến cậu rất hài lòng, cảm thấy rất thành công... nhưng khi đè nén bản tính quá mức, cũng có cảm giác ngột ngạt khó tả.

Cho đến khi khóc hết nước mắt một cách điên cuồng, cậu chợt thấy hơi thở trở nên nhẹ nhõm hơn, dường như khối đá nặng nề đè nén cậu ngày đêm trong cơ thể đã bị nước mắt cuốn trôi, thế giới được nước mắt gột rửa này lạnh lẽo, tươi mới và đầy cảm xúc, khiến cậu bỗng cảm thấy muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, dường như cũng chẳng có gì đáng xấu hổ. Hơn nữa... dù sao cũng đâu phải lần đầu mất mặt trước Tân Tranh.

Tân Tranh vẫn để mặc cậu xả cảm xúc, giờ mới tiến lại gần, cẩn thận gạt tay Kinh Miểu đang che khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến lem luốc, tỉ mỉ lau sạch nước mắt cho cậu, rồi mới ôm Kinh Miểu vào lòng ấm áp của mình, dịu dàng an ủi: "Xin lỗi em nhé bé cưng, tại anh không tốt, đùa quá trớn làm tổn thương tình cảm của em... Nhưng gần đây em có phải đang ép bản thân quá mức không? Muốn khóc thì cứ khóc đi, không vui cũng không cần phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, kìm nén sẽ hại sức khỏe... Bây giờ đã đỡ hơn chưa? Nếu vẫn chưa hả dạ thì cứ việc trút giận lên anh cũng được mà?"

Trái tim Kinh Miểu chợt mềm nhũn, cổ họng lại chua xót như sắp rơi lệ, nhưng khi ngước nhìn lên thấy gương mặt anh tuấn quyến rũ của người đàn ông đối diện đang cười rạng rỡ, còn nháy mắt ám chỉ với cậu, lập tức mặt cậu đỏ bừng nhớ lại chuyện lần trước bị Tân Tranh quyến rũ lăn lộn cả đêm trên giường, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận nghĩ thầm lúc này mà vẫn không đứng đắn, nhưng hành động lại khá thành thật khi áp sát lại, thô bạo cắn đôi môi Tân Tranh mềm mại ấm áp, lí nhí nói: "Tạm ghi nợ đã... tối nay sẽ tính sổ với anh."

Mặc dù ban ngày trêu chọc Kinh Miểu thì nói năng đường hoàng, nhưng khi Tân Tranh ngồi lên chiếc xe hơi riêng đắt tiền mà anh thậm chí còn không nhận ra nhãn hiệu, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Dù Kinh Miểu rất hiếm khi nhắc đến chuyện gia đình, nhưng gia tộc đứng sau cậu công tử quá nổi tiếng, chỉ cần lộ ra một chút chuyện nhỏ cũng đủ để người ta bàn tán cả ngày trên phố, huống chi là... nghi vấn về việc cậu Kinh rõ ràng đã phân hóa thành Alpha, vậy mà đến giờ vẫn chưa có nửa lời đồn đại về chuyện tình cảm? Do họ Kinh giữ kín thông tin về hôn nhân của cậu con trai quá kỹ, đến nay vẫn không để những kẻ tò mò tìm ra manh mối, nên tin đồn ngày càng thêm thắt, từ chuyện cậu con trai đã bí mật kết hôn với con gái của một nhân vật quyền lực không thể nhắc tên, đến việc cậu ta sinh ra đã ghét Omega và sợ hôn nhân, rồi đến cậu ta thực ra là Omega còn thân phận Alpha chỉ là giả vờ... Càng đồn càng ly kỳ, nhưng Tân Tranh nghĩ kỹ: còn gì có thể... ly kỳ hơn sự thật "cậu con trai giới tính A, khuynh hướng A, lại còn làm cho bạn trai Alpha bí mật của mình mang thai" chứ? Trùng hợp thay, tên bạn trai xui xẻo đó lại chính là "tiểu đệ" đây, thực tế quả thật quá ma mãnh.

Khụ khụ, nói lại chuyện chính, anh biết sớm muộn gì mình cũng phải đối mặt với cha mẹ Kinh Miểu, dù sao thì con dâu có xấu xí đến đâu cũng phải gặp bố mẹ chồng, cho dù Kinh Miểu có trái đạo lý mà tìm một người chồng Alpha thì cũng phải gặp bố mẹ chồng... huống hồ năm đó Kinh Miểu đã thể hiện thái độ cứng rắn chưa từng có khi công khai với gia đình rằng "Người con thích là một Alpha, cả đời này con sẽ không kết hôn với ai khác", sau đó cậu đường hoàng chuyển ra khỏi nhà chính mà không mang theo bất kỳ hành lý nào, còn rất có khí phách khi gửi trả thẻ ngân hàng và không bao giờ xin gia đình một xu, có phần giống kiểu con gái nhà giàu và chàng thư sinh nghèo trốn đi với nhau đầy sôi nổi. Tuy nhiên, đối mặt với hành động nổi loạn như vậy, nhà họ Kinh lại chỉ bình tĩnh chấp nhận sự thật, không phái người đến ném cho Tân Tranh một hộp tiền và nói "Đây là 5 triệu, hãy rời xa cậu ấy đi", cũng không lén lút thuê người chặt anh ra ném xuống biển, thậm chí số lần gọi điện cho Kinh Miểu cũng ít ỏi, thái độ thoải mái đến mức chỉ thiếu câu "Con đang trải qua tuổi dậy thì muộn mà, không có cách nào đâu, cứ để mặc nó đi". Tân Tranh mới hiểu được tính tình kiêu căng được nuông chiều của Kinh Miểu là do đâu mà ra, nhưng mặt khác, anh cũng thật sự biết ơn đối với cặp cha mẹ cởi mở như vậy của Kinh Miểu. Đối phương có thể nói là có ơn với anh, vì vậy, dù anh cũng cảm thấy mình với tư cách là bạn trai bí mật không thể ra mặt của Kinh Miểu, không tiền không thế, lại còn là một Alpha đang mang thai, nhiều thân phận chồng chất thực sự khiến ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy có phần khó xử, nhưng khi Kinh Miểu rõ ràng là không chịu nổi áp lực từ gia đình mà đưa ra lời mời, anh vẫn đồng ý đến gặp cặp vợ chồng xa lạ kia.

Chỉ là anh không ngờ rằng, bữa tiệc tối nay anh được mời tham dự hóa ra không phải là một bữa tiệc riêng tư. Không biết vợ chồng nhà họ Kinh quyền cao chức trọng đang nghĩ gì, lại tổ chức cho anh một bữa tiệc lớn dành cho tất cả họ hàng lớn nhỏ của nhà họ Kinh, quy mô to lớn như thể sắp tổ chức đám cưới, rõ ràng là có ý muốn công nhận mối quan hệ của anh và Kinh Miểu trước tất cả người thân. Sự việc đã đến mức này không chỉ đơn thuần là cởi mở nữa, mà là dùng cách thức táo bạo nhất để thử thách xem anh có thể được gia tộc này chấp nhận hay không, nếu được, sau này hai người họ hoàn toàn có thể đường hoàng chuyển về sống cùng, còn nếu không... có lẽ, ngay cả sự khoan dung mặc nhiên cho phép họ lén lút bên ngoài cũng sẽ bị thu hồi.

Nghĩ đến đây, Tân Tranh cảm thấy mái tóc được chuyên gia tạo mẫu chăm chút kỹ lưỡng của mình đã ướt đẫm mồ hôi. Hôm nay anh dùng áo khoác rộng để che đi vòng bụng đã hơi lộ ra, nhờ vai rộng chân dài mà tạo được khí chất của bộ vest, nhưng dù bề ngoài không nhìn ra dấu hiệu thì có ích gì chứ? Trong số những người có mặt hôm nay, có bao nhiêu người đã biết về sự yếu đuối và khó xử đằng sau bộ vest của anh? Mặc dù anh vốn có tính cách bình thản không sợ trời không sợ đất, nhưng khi bước xuống chiếc xe riêng được trang trí cầu kỳ, nhìn thấy ánh sáng lộng lẫy xa hoa từ biệt thự riêng như thể đến từ một thế giới xa lạ mà anh hoàn toàn không hiểu, ngay cả anh cũng không có 100% tự tin rằng mình có thể vượt qua cơn bão sắp ập đến này.

Đúng lúc này, Kinh Miểu rất tự nhiên đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy anh khẽ đặt tay lên hông anh, quay đầu về phía tài xế nói lời cảm ơn. Giữ nguyên tư thế không quá thân mật nhưng đầy chiếm hữu đó, cậu âm thầm dẫn anh đi vào hội trường. Tân Tranh hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn bạn trai nhỏ mà sáng nay còn nũng nịu trong vòng tay mình. Tối nay Kinh Miểu ăn mặc rất trang trọng, tóc mái được chải gọn gàng lộ ra vầng trán sáng bóng. Đôi lông mày mềm mại được tô đậm và sắc nét hơn. Làn da xanh xao thường ngày không còn quá nổi bật trong bóng đêm, mà mịn màng và tỏa sáng nhẹ nhàng như ngọc trai. Đôi mắt đen láy sâu thẳm như hắc ngọc long lanh ánh sáng, chẳng còn chút yếu đuối ươn ướt như thường ngày. Rõ ràng là một chàng trai trẻ tuấn tú và thanh thoát, khiến Tân Tranh không thể rời mắt dù chỉ một giây.

Cậu thiếu gia nhà họ Kinh trong bộ vest lịch lãm lạnh lùng và lịch sự gật đầu chào người tiếp tân ở cửa. Cậu nhẹ nhàng đưa tay che chắn trước người Tân Tranh, khéo léo ngăn chặn tất cả những người thân đến hỏi han với vẻ tò mò, ngạc nhiên và hả hê. Tân Tranh chỉ biết ngơ ngác nhìn những người lạ ăn mặc sang trọng, khí chất kiêu ngạo bị Kinh Miểu lịch sự nhưng xa cách đuổi đi. Mỗi lần có ai muốn nói chuyện với anh đều bị Kinh Miểu trả lời thay, những bàn tay định vỗ vai anh chưa kịp chạm tới đã bị Kinh Miểu chặn lại, không cho phép bất kỳ tiếp xúc thân thể nào bằng câu nói "Anh ấy không khỏe". Cuối cùng, tất cả những gì Tân Tranh phải làm chỉ là lơ đãng gật đầu, vừa đi vừa ngắm nhìn gương mặt lạnh lùng kiêu hãnh của cậu bạn trai khi cậu hơi chếch cằm lên.

Kinh Miểu tươi cười rẽ đám đông, ôm Tân Tranh vào chỗ ngồi. Giọng nói ngoan ngoãn lịch sự nhưng hành động lại rất cứng rắn. Đáy mắt cậu tối đen, rõ ràng không có chút ý cười nào, chỉ khi vô tình bắt gặp ánh mắt của Tân Tranh mới bỗng dịu dàng hẳn, linh động nháy mắt cười với anh, rồi lại keo kiệt thu lại cảm xúc, tiếp tục những lời xã giao quen thuộc. Tân Tranh đã quá quen với vẻ mặt Kinh Miểu khi giận dỗi, quay đi không thèm để ý đến ai rồi lặng lẽ rơi nước mắt, làm sao có thể ngờ được cậu thiếu gia lại có thể ứng phó với mọi người một cách kiên nhẫn và thành thạo như vậy, thậm chí còn có thể bảo vệ anh. Không biết từ nhỏ đến lớn cậu đã phải đối phó bao nhiêu lần như thế này, có lẽ lần này cũng vì bị thúc ép quá nên mới hỏi anh có muốn đến không... Bảo sao khi anh giả vờ từ chối, cậu thiếu gia lại gấp đến mức suýt khóc. Tân Tranh vừa xót xa vừa hối hận nhìn Kinh Miểu cố gắng giữ tinh thần nói cười vui vẻ. Bất ngờ, Kinh Miểu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh, chợt ngẩn người. Những lời xã giao bỗng dưng ngừng lại, một lúc sau mới chợt tỉnh, dưới gầm bàn bóp chặt tay Tân Tranh. Tân Tranh ngạc nhiên nhận ra lòng bàn tay cậu lạnh ngắt và ẩm ướt, đã sớm đẫm mồ hôi lạnh. Anh định mở miệng an ủi cậu bạn trai, nhưng Kinh Miểu đã nhanh hơn một bước, ghé lại gần, nhân lúc chỉnh lại khăn ăn cho anh, thì thầm: "Anh đừng nhìn em chằm chằm thế, em... sẽ không tập trung được."

Tân Tranh nhìn cậu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng vành tai đã đỏ ửng như muốn nhỏ máu, lại một lần nữa nuốt trở lại câu "Em không cần phải bảo vệ anh như vậy" mà anh đã định nói không biết bao nhiêu lần trong đêm nay. Thôi vậy, vì tấm lòng của cậu bạn trai ngây thơ đã hết lòng bảo vệ anh, nhịn thêm một lúc nữa cũng được... Nói thật, trên đường đến đây anh cũng có chút tự ti và lo lắng, nhưng bị đối xử như một món đồ cá nhân, như người thân không có chút quyền chủ động nào, bị đẩy qua đẩy lại giữa Kinh Miểu và những người thân phiền phức đó cho đến giờ, anh chỉ toàn cảm thấy bực bội muốn buông xuôi: Anh đâu phải là Omega phải cầu xin Kinh Miểu cưới mới có thể sống được, đến đây một chuyến bất quá chỉ vì muốn giữ thể diện cho cậu bạn trai nhỏ và cha mẹ cậu ấy, thử xem có thể cải thiện mối quan hệ không thôi. Nếu thật sự không thể, anh quay đầu bắt cóc cậu thiếu gia trốn ra nước ngoài thì họ còn làm gì được anh? Anh đâu phải đến đây để đối phó với những người thân tự cho mình cao quý hơn người khác này, những "người lớn" này bề ngoài thì tỏ ra quan tâm đến chuyện hệ trọng của Kinh Miểu nhưng trong lòng rõ ràng chỉ muốn đến xem trò cười của cậu thiếu gia, tiện thể khinh bỉ anh - gã đàn ông hoang dã này một phen, anh ngay cả việc liếc mắt nhìn họ cũng thấy lười. Anh vốn không giỏi những thứ quanh co rắc rối này, miễn cưỡng ứng phó cũng rất bị động, nếu không phải Kinh Miểu vẫn sẵn lòng thay anh xã giao, Tân Tranh e rằng đã sớm thẳng thắn dùng một câu "không có gì để nói" để chặn họng rồi. Nhưng việc luôn được cậu thiếu gia bảo vệ cũng khiến anh không thoải mái, được chăm sóc chu đáo như vậy nói không cảm động là giả dối, nhưng dù cố ý hay vô tình, dường như tất cả mọi người trong bữa tiệc này đều coi anh là kẻ thô lỗ quyến rũ được cậu thiếu gia rồi cưới chạy bầu mới có cơ hội bước chân vào cửa này, là một tên Alpha kỳ quặc không có chút tôn nghiêm nào, sự thiên vị của Kinh Miểu với anh càng làm tăng thêm ảo tưởng này, là một nhân vật khiến người ta khinh thường nhưng lại không thể đụng đến - Tân Tranh bị họ nhìn đến nỗi lưng nổi gai ốc, gân xanh nổi lên. Anh không có sự bao dung vô hạn như đối với Kinh Miểu dành cho những người xa lạ, nếu không phải vì không muốn phá hỏng nỗ lực lịch sự ứng phó suốt một chặng đường của Kinh Miểu, anh đã sớm bỏ đi rồi.

Đúng lúc đó, anh nghe thấy một giọng nói uyển chuyển trầm ổn từ vị trí chủ tọa vọng đến: "Có vẻ như Miểu Miểu nhà chúng tôi thực sự rất thích cậu." Anh nghe tiếng liền ngẩng mắt lên, đây mới là lần đầu tiên anh đối diện với phu nhân họ Kinh: Kinh Miểu quả thực được khắc ra từ khuôn mẫu người đẹp của mẹ cậu ấy, đôi mắt to tròn long lanh ngấn nước mùa thu kia giống hệt nhau. Phu nhân họ Kinh cũng có gương mặt tinh xảo, đường nét nhẹ nhàng, chỉ có điều khí chất trưởng thành và thanh lịch hơn, đường nét khuôn mặt nữ tính cũng mềm mại hơn, không giống Kinh Miểu gầy đến nỗi đường nét xương xương sắc cạnh, trong mắt mang vẻ ngây thơ và ngang ngược của người được nuông chiều. Ánh mắt tươi cười của người phụ nữ dạo qua giữa anh và Kinh Miểu, mang ý trêu chọc đầy thiện ý, khiến tâm trạng tồi tệ của Tân Tranh tối nay lần đầu tiên có chút cải thiện. Sau đó anh mới từ từ tiêu hóa ý nghĩa câu nói vừa rồi... Khoan đã, tên thân mật của Kinh Miểu là gì nhỉ?!

Tân Tranh không nhịn được mỉm cười ranh mãnh nhìn về phía Kinh Miểu, bạn trai nhỏ đã sớm bị mẹ bất ngờ vạch trần quá khứ đen tối đến nỗi đỏ mặt tận cổ, cúi đầu chăm chú cắt thức ăn trong đĩa thành từng mảnh nhỏ. Không trách Kinh Miểu luôn khiến người ta có cảm giác như được nuôi lớn như một cô gái, hóa ra tên thân mật lại là Miểu Miểu... Đây chẳng phải là tên thân mật của con gái sao! Hồi nhỏ chắc thật sự bị coi như tiểu thư kiêu căng được nuông chiều mà lớn lên, nếu không sao lại cứ gặp chuyện là khóc lóc om sòm, dùng nước mắt để giải quyết vấn đề chứ? May là dù lớn lên như vậy nhưng nhận thức về giới tính tâm lý vẫn chưa có vấn đề... Tân Tranh càng nghĩ càng buồn cười, nếu không phải vì bầu không khí thực sự không phù hợp, anh thực muốn ghé sát tai Kinh Miểu trêu chọc "Miểu Miểu bé bỏng, sao em không nói sớm cho anh biết tên thân mật của em là gì?"

Bên kia, phu nhân họ Kinh im lặng không nói gì...

Bà Kinh nhìn người đàn ông đẹp trai với nụ cười thật dễ mến đang liếc mắt đưa tình với con trai mình. Bà ngạc nhiên nhận ra đứa con út vốn nổi tiếng khó chịu và hay giận dỗi với mọi người, giờ dù đang đỏ mặt ngượng ngùng nhưng cũng chỉ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh vài cái với vẻ trách móc. Khi người đàn ông nhíu mày, Kinh Miểu lập tức lại ghé sát vào, ánh mắt tràn ngập sự quan tâm và yêu thương. Bà hiểu rõ, Kinh Miểu với tư cách là con út trong gia đình từ nhỏ đến lớn chỉ được nuông chiều, đừng nói đến chuyện chăm sóc người khác, ngay cả cảm xúc của người khác cậu cũng chưa bao giờ để tâm.

Bà chưa bao giờ kỳ vọng đứa con trai út sinh ra với cái muỗng vàng trong miệng sẽ phân hóa thành Alpha, nên ngay cả khi nghe nói Kinh Miểu tìm được một đối tượng Alpha, bà cũng tự nhiên hiểu rằng cậu con trai yếu ớt vẫn thích tìm một người mạnh mẽ đáng tin cậy để nương tựa. Tuy nhiên, những diễn biến tiếp theo thực sự vượt quá sự mong đợi của bà. Bà không thể ngờ rằng mình sẽ nhận được tin từ bệnh viện tư nhân rằng đứa con trai út của mình lại khiến một Alpha mang thai, càng không ngờ sẽ thấy đứa con trai từng vì thỏa mãn mong muốn của bản thân mà chẳng quan tâm đến điều gì, giờ đây lại hết lòng chăm sóc một người khác. Chỉ trong một bữa ăn, bà đã chứng kiến đứa con trai mình vốn chưa từng đụng tay vào việc nhà bỗng thể hiện sự tận tâm chu đáo một cách kỳ diệu. Cậu chủ động đưa đĩa qua khi người đàn ông kia còn chưa kịp mở lời, thấy anh ta không quen dùng dao nĩa, cậu còn âm thầm nhắc nhở nhân viên phục vụ cắt sẵn thức ăn rồi mang lên. Lúc thì giúp xếp khăn ăn, lúc thì nhân lúc không ai để ý lén lau sạch khóe miệng cho anh ta, ánh mắt trần trụi đến mức như muốn cắn một cái... Aiz, người Alpha trẻ tuổi rõ ràng không cùng đẳng cấp xã hội với họ này, rốt cuộc có ma lực gì mà khiến con trai út của bà yêu thích đến vậy?

Bà Kinh thở dài, lên tiếng cắt ngang màn tình tứ lén lút của hai người trẻ, giọng dịu dàng nhưng không kém phần uy nghiêm hỏi Tân Tranh: "Anh biết lý do tôi mời anh đến đây hôm nay chứ?"

Người đàn ông đẹp trai với đường nét sắc sảo ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy sáng rực nhìn thẳng vào bà không chút e ngại, nhưng lạ thay lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu vì bị xúc phạm: trong đôi mắt ấy mang một vẻ linh động và thẳng thắn như loài thú hoang, tính cách tự do phóng khoáng này sao có thể bận tâm đến những nghi thức thừa thãi? Anh nhìn thẳng vào bà với nụ cười nhẹ chính là nghi lễ chân thành nhất.

Tân Tranh khẽ gỡ tay Kinh Miểu đang cố giữ chặt dưới gầm bàn để ngăn anh nói linh tinh, nhìn thẳng vào vị phu nhân đức cao vọng trọng với nụ cười rạng rỡ, trả lời thẳng thắn rõ ràng:

"Tôi biết chứ. Bà muốn thử xem tôi có xứng đáng với Kinh Miểu không phải không? Biểu hiện của tôi là như vậy đấy, còn câu trả lời... không phải là chuyện tôi có thể quyết định được, đúng không?"

Đây là lần đầu tiên anh lên tiếng trong bữa tối hôm nay, từng chữ từng câu đều rõ ràng dứt khoát, cả phòng đều im lặng sau câu nói táo bạo mang tính xúc phạm này. Nhiều người chỉ ấn tượng về Tân Tranh như một người đàn ông im lặng đứng sau lưng Kinh Miểu, tuy đẹp trai cao lớn hơn lời đồn không ít nhưng nhìn cũng chỉ là một Alpha trẻ tuổi bình thường, ai cũng không ngờ rằng người con rể Alpha phá cách này của nhà họ Kinh lại táo bạo đến vậy, như thể anh ta đang đối mặt không phải là vị nữ gia chủ Alpha đương nhiệm của nhà họ Kinh, không phải là người lớn mà sau này anh phải luôn nhìn sắc mặt để sống, mà chỉ là một đối tác bình đẳng trong cuộc đàm phán.

Kinh Miểu mặt tái nhợt, dưới gầm bàn bóp chặt đùi Tân Tranh, vẻ mặt khó coi như thể người gây họa không phải là Tân Tranh mà chính là bản thân cậu. Sự ung dung tự tại cậu duy trì cả buổi tối trong chớp mắt đã tan biến, gần như ngay lập tức mắt cậu đỏ hoe, ánh mắt đau khổ lo lắng liên tục nhìn qua lại giữa Tân Tranh và người mẹ cao quý của mình, mang theo một vẻ gì đó gần như van xin - cũng không biết là muốn cầu xin mẹ tha thứ hay cầu xin Tân Tranh im lặng, hay đơn giản chỉ cầu xin một vị thần vô hình nào đó cứu vãn tình huống này, đừng để cậu rơi vào tình thế khó xử như vậy.

Bản thân bà Kinh có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng không quá tức giận, chỉ hơi cụp mắt xuống với vẻ thú vị, hỏi tiếp với giọng không thể đoán được cảm xúc: "Vậy nếu tôi nói... anh không xứng đáng thì sao?"

Trước khi Kinh Miểu kịp lao tới bịt miệng Tân Tranh để ngăn anh gây họa, Tân Tranh đã không chút do dự ngẩng đầu lên, thẳng thắn nhìn vào mắt bà Kinh và trả lời:

"Tôi tất nhiên sẽ tôn trọng ý kiến của bà. Nhưng tôi cũng không phải đến đây để cầu xin bà đồng ý cho tôi và Kinh Miểu ở bên nhau - tôi là một Alpha, không cần phải cầu xin cậu ấy chịu trách nhiệm với tôi, càng không ham muốn gia thế địa vị của cậu ấy. Chúng tôi ở bên nhau là tự nguyện, chỉ cần hai chúng tôi tình nguyện là đủ rồi. Nếu bà có thể ủng hộ chúng tôi, tôi sẽ suốt đời biết ơn bà, còn nếu bà không đồng ý -"

Tân Tranh nở một nụ cười rạng rỡ, chiếc răng nanh lấp lánh mang theo chút vị hoang dã, là kiểu cười xấu xa có phần nguy hiểm nhưng không khiến người ta ghét. Anh từ tốn trả lời:

"Vậy bà có thể thử xem, khi nào mới bắt được tôi - gã đàn ông hoang dã đã bỏ trốn cùng con trai bà."

Không biết ai đó hít một hơi lạnh, một cảm giác kinh ngạc gần như sợ hãi lập tức lan tỏa trong đại sảnh im lặng như tờ. Sự thật rằng kẻ ngoại nhân không quyền không thế, tiếng tăm xấu xa kia lại dám công khai đe dọa gia chủ của họ, khiến cho gia tộc bảo thủ vốn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa tôn ti từ bao đời nay rơi vào tình trạng hoàn toàn hỗn loạn và hoảng sợ. Ban đầu hành động bỏ trốn vì Alpha của Kinh Miểu đã đủ gây chấn động rồi, ai ngờ bản thân gã Alpha dụ dỗ cậu ấm nhà họ bỏ trốn còn phóng túng vô pháp vô thiên hơn - gia chủ sẽ xử lý hắn ta thế nào đây? Giam hắn xuống tầng hầm bí mật để huấn luyện cho ngoan ngoãn? Hay là khiến hắn từ nay về sau không thể nói được nữa, không thể bước vào phòng tiệc chính của gia tộc? Hay đơn giản là khiến hắn biến mất khỏi cuộc đời cậu ấm luôn?

Ngoài dự đoán của mọi người, vị gia chủ đương nhiệm quyền cao chức trọng im lặng một lúc, sau đó bất ngờ bật cười sảng khoái, thể hiện một cảm xúc chân thực hiếm thấy, gần như mất bình tĩnh - vị gia chủ vốn luôn giữ thái độ điềm tĩnh dường như vừa nhìn thấy báu vật kỳ lạ chưa từng thấy trong đời, hứng thú chờ đợi xem đối phương còn có thể mang lại bao nhiêu bất ngờ mới mẻ nữa.

Bà thoải mái xua tay giải tán đám vệ sĩ đang trong trạng thái cảnh giác, nửa đùa nửa thật khích lệ nói với cậu con trai đang ngớ người ra:

"Alpha mà con thích quả thật có điểm đặc biệt, mẹ cũng bị thuyết phục rồi đấy... Nào, giờ con nói cho mẹ biết, con có muốn ở bên cạnh cậu ấy không?"

Lớp nước mắt mỏng manh còn đọng lại trong đôi mắt Kinh Miểu sau cơn xúc động mạnh vừa rồi vẫn chưa kịp tan đi. Lúc này, đôi mắt ngấn lệ mờ mịt của cậu trông thật đáng thương. Gương mặt cậu hiện lên vẻ bối rối như thể đang chìm đắm trong giấc mơ đẹp không dám tin là thật. Cậu cứ đứng đó ngơ ngác, cho đến khi Tân Tranh khẽ chạm vào mu bài tay, Kinh Miểu mới giật mình tỉnh lại. Cậu gật đầu lia lịa đầy phấn khích, khi ngẩng mặt lên thậm chí còn chưa kịp lộ vẻ vui mừng thì nước mắt đã lăn dài trên má.

Vào khoảnh khắc quyết định trọng đại nhất cuộc đời này, dòng nước mắt nóng hổi dường như hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của Kinh Miểu, tuôn trào không kiềm chế. Cậu vừa cố nén niềm vui sướng vừa khóc một cách ngơ ngác, trông giống như một đứa trẻ bỗng nhận ra giấc mơ đẹp trở thành hiện thực mà không biết phải làm gì, vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Kinh Miểu khóc quá nhiều đến nỗi phu nhân họ Kinh phải đợi Tân Tranh giúp cậu bình tĩnh lại và lau sạch nước mắt. Cuối cùng, khi cậu không còn bị nghẹn vì nước mắt nữa, bà mới tiếp tục nói nốt câu chuyện, vừa bất lực vừa buồn cười. Người hầu bên cạnh không biết lấy từ đâu ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo. Khi Kinh Miểu và Tân Tranh liếc nhìn vật nhỏ đó, họ đồng thời nảy ra linh cảm, trong tích tắc đã hiểu ngay đó là vật gì. Chỉ là họ không thể ngờ rằng, một vật quan trọng như vậy lại xuất phát từ tay người mà họ cho rằng khó có thể nhận được phúc lành nhất.

Vì vậy, khi nghe phu nhân họ Kinh cười nói: "Tuy cầu hôn vào lúc này không phù hợp với nghi lễ truyền thống của nhà ta, nhưng con dâu mà con tìm cho mẹ có vẻ cũng không phải người để tâm đến chuyện này... Dù các con không quan tâm, nhưng mẹ vẫn là người theo truyền thống, mong rằng trước khi đứa bé chào đời, con phải cho người ta một danh phận", cả hai đều lộ ra vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Nhưng chiếc hộp đã được đặt vào tay Kinh Miểu một cách không thể từ chối, toàn bộ khách mời đóng vai trò nhân chứng đã sẵn sàng, phu nhân họ Kinh cũng thể hiện sự khoan dung và chân thành của bậc làm cha mẹ một cách tận tụy. Trong bầu không khí im lặng, mọi người đang nín thở chờ đợi diễn biến tiếp theo như có một ma lực kỳ lạ, thúc đẩy Kinh Miểu - người chưa bao giờ nghĩ đến việc xác định mối quan hệ bằng cách cầu hôn công khai vừa lãng mạn vừa ngượng ngùng như thế này - hít sâu một hơi. Mặc dù mặt đỏ bừng, nước mắt rưng rưng, ngón tay cầm chiếc nhẫn bạc cũng run rẩy không ngừng, cậu vẫn quỳ một gối xuống như bị ma xui quỷ khiến, mở miệng một cách trang trọng trong bộ trang phục đặc biệt thanh lịch chỉnh tề hôm nay—

Không được, cậu thực sự căng thẳng đến nỗi hàm răng cũng run lên, phải cố gắng điều hòa hơi thở một lúc mới có thể kiềm chế được sự run rẩy trong giọng nói. Đúng lúc này, phu nhân họ Kinh như sợ con trai mình chưa đủ căng thẳng, cố tình chậm rãi xen vào: "Con có suy nghĩ kỹ chưa, thuần hóa một người đàn ông táo bạo như vậy không hề dễ dàng đâu, nếu con sợ thì bây giờ hối hận vẫn còn kịp—"

"Tân Tranh, anh có muốn trở thành bạn đời suốt cuộc đời của em không?"

Câu nói của bà chưa kịp nói hết, Kinh Miểu đã cắt ngang như thể sợ nói muộn một giây sẽ không kịp vậy, bất ngờ nói ra một cách rõ ràng và trôi chảy, khiến Tân Tranh cũng phải ngẩn người một lúc mới phản ứng kịp. Anh nhìn bạn trai nhỏ đột nhiên vội vàng lo lắng muốn cầu hôn mình, có chút buồn cười rồi cố tình đùa: "Thời khắc hiếm có như vậy, em không nói vài lời ngọt ngào để dỗ anh sao? Em không sợ anh thấy em không thành tâm mà không đồng ý à?"

Kinh Miểu vốn dĩ là bị ma xui quỷ khiến, đột nhiên máu nóng dâng trào mới vượt qua được sự ngượng ngùng để mở miệng cầu hôn. Lúc này, cơn điên rồ bất chấp đó đã tan biến, chỉ nghĩ lại những lời mình vừa nói thôi đã xấu hổ đến mức muốn bốc hơi khỏi thế gian này ngay lập tức. Đầu óc trống rỗng, làm sao còn nói được lời tình tứ nào nữa, vành mắt lập tức lại đỏ lên, giọng nói hơi nghẹn ngào, ấp úng nói nhỏ: "Em sẽ chứng minh bằng hành động... Chắc chắn, chắc chắn sẽ làm anh hạnh phúc!"

Tân Tranh không nhịn được cười thành tiếng, cảm thấy bạn trai nhỏ của mình - được rồi, giờ nên gọi là vị hôn phu - thật sự đáng yêu vô cùng. Anh lập tức đáp lại một câu "Anh đồng ý" rõ ràng đầy tiếng cười, thuận theo động tác Kinh Miểu đeo nhẫn cho anh và kéo anh đứng dậy. Trước sự chứng kiến của mọi người, anh không hề ngượng ngùng cúi đầu trao cho vị hôn phu một nụ hôn ướt át quấn quýt - ban đầu Kinh Miểu còn có vẻ nửa đẩy nửa kéo ngượng ngùng, nhưng càng hôn về sau càng như muốn hút cạn lưỡi Tân Tranh, đòi hỏi vô độ. Tân Tranh sợ hai người cứ hôn như vậy sẽ có phản ứng ngay tại chỗ, cuối cùng lại chủ động xin tha, chủ động kết thúc nụ hôn này. Chỉ là nhân lúc đám đông hỗn loạn, anh ghé sát tai Kinh Miểu thì thầm đầy quyến rũ: "Anh đồng ý thì đồng ý thôi, nhưng muốn thuần hóa anh thì em còn kém xa lắm—"

Kinh Miểu nghiêng đầu, híp mắt cười với anh, đầu ngón tay lướt qua vết răng còn sót lại trên môi Tân Tranh: "Em đã nói là tối nay sẽ tính nợ với anh mà, lúc đó anh sẽ biết em có làm được hay không."