Nếu Có Duyên Sống Lại

Chương 22: 22





Tiểu Bàn đã lủi lên từ sớm, An Lai vội cầm hai hộp điểm tâm Viên Thanh Cử mang theo đưa cho Tiểu Bàn: “Này, đây là dùng hai loại lá cây cậu không biết làm ra đó.”
“Không phải chứ, chị ba?” Tiểu Bàn hoảng sợ, đợi đến khi nhìn thấy hai món tinh xảo trong hộp thì ngẩng đầu lên với An Lai, cảm khái mười phần: “Chị ba, chị thật quá giỏi.” Nói rồi lại ôm hộp ồn ào chạy vào: “Ông nội, con không thiếu đồ ăn nữa rồi, ông mau xem, chị ba dùng mấy thứ kia làm ra món rất ngon.”
Viên Thanh Cử nhìn mà lắc đầu liên tục, lau xong cho An Lai thì lau lung tung cho mình một lượt.

Nãy giờ cô gái tên Lam Sinh vẫn luôn đứng đó.

Người giúp việc lấy giầy ra cho hai người, An Lai vừa mới thay giầy thì chợt nghe thấy Lam Sinh hỏi: “Đây là An tiểu thư phải không?”
Tuy là hỏi An Lai nhưng lại nhìn Viên Thanh Cử.

An Lai thấy Viên Thanh Cử vẫn đang lau nước, không biết có nghe hay không, cô đành phải cười nhẹ: “Chào cô, tôi là An Lai.”
Cô gái kia vươn tay phải: “Tôi là Ngọc Lam Sinh.

Đã sớm nghe nói đàn anh cưới được một cô vợ vô cùng xinh đẹp, hôm nay mới chính thức gặp mặt.”
An Lai bắt tay với cô ta: “Quá khen, Ngọc tiểu thư mới đúng là xinh đẹp.”
Ngọc Lam Sinh nhìn sang Viên Thanh Cử, cười ngại ngùng.
Viên Thanh Cử đang thay giầy, ghế bên cạnh không ngồi mà lại vịn vai An Lai, có người ngoài ở đây, An Lai cũng chỉ có thể để mặc anh.

Nhưng mà sau khi thay xong anh vẫn không buông tay ra mà ôm An Lai, nói với Ngọc Lam Sinh: “Lam Sinh, An Lai không còn là tiểu thư nhà họ An nữa.

Sau này em có thể gọi chị ba giống bọn Tiểu Bàn, cũng có thể gọi là Tam phu nhân như người ngoài.” Lời nói thấm thía, khẩn thiết.
Sắc mặt Ngọc Lam Sinh hơi biến đổi, Viên Thanh Cử không hề phát hiện kéo An Lai đi vào trong: “Anh đưa em đi gặp ông nội.”
Ngọc Lam Sinh bước nhanh đi theo, điều chỉnh tốt nét mặt, “Đàn anh nói phải, là em lỡ lời.”
An Lai thấy cô ấy lớn hơn mình rất nhiều, ít nhất cũng phải hai lăm hai sáu, để cô ấy gọi chị dâu thì mình có chút khó xử, An Lai nói: “Gọi tôi An Lai là được rồi.” Viên Thanh Cử im lặng siết nhẹ tay cô một cái.
Ngọc Lam Sinh dịu dàng mỉm cười, cũng không từ chối.
An Lai thấy cứ thân thiết trước mặt trưởng bối như vậy thì không tốt lắm nên muốn vùng ra khỏi tay Viên Thanh Cử, nào biết bàn tay vô lại kia còn nhanh hơn, anh trêu ghẹo: “Thẹn thùng rồi hả?”

An Lai trừng anh.

Ngọc Lam Sinh bên cạnh nói: “Hai người các anh thật ân ái.”
Những lời này rất hợp tâm ý Viên Thanh Cử, “Mắt nhìn của Lam Sinh không tệ.”
Thấy Ngọc Lam Sinh nhìn sang, An Lai có chút ngượng ngùng.
Ông nội Viên Trọng hơn tám mươi tuổi, thân mình vẫn rất khỏe mạnh, cũng có lẽ là vì xuất thân quân nhân nên tràn đầy sinh lực.

Ông không để Tiểu Bàn đỡ, nhìn thấy An Lai, Tiểu Bàn lủi tới tri thông tin tức: “Ông nội nghe thấy chị ba tới nên muốn xuống lầu.”
Ông nội Viên giậm mạnh chân một cái, trừng hai mắt: “Lắm miệng.” Tiểu Bàn khẽ run rẩy, bước lên lấy lòng dìu ông ngồi xuống.
Viên Thanh Cử tiến lên: “Ông nội, cháu đưa cháu dâu tới gặp ông.”
Nào biết ông nội Viên lại cáu kỉnh, không cảm kích mà còn trừng mắt hổ: “Lão già ta còn chưa mù đâu.”
An Lai không hề dự liệu được tính tình ông nội lại kém như vậy, vẫn còn đứng yên ngơ ngác, Viên Thanh Cử kéo kéo cô, “Mau gọi ông nội.”
An Lai hồi hồn, nhu thuận học theo: “Ông nội.”
Lúc này ông cũng không làm khó nữa, ngược lại còn mặt mày hớn hở: “Ngoan, mau tới chỗ ông nội.”
“A?” An Lai có chút phản ứng không kịp, Viên Thanh Cử đẩy lưng một cái cô mới kiên trì bước lên.
Chị dâu cả Triển Hoa đi ra từ phòng bếp: “Mấy em đến rồi à? Chị còn sợ mưa không qua được chứ.”
“Đi sớm, trời vừa mưa là tụi em đến cửa nhà rồi.”
Triển Hoa nhìn nhìn Viên Thanh Cử: “Sao còn mặc quần áo ướt vậy, mau đi thay đi, đừng để cảm mạo.” Cô lại hỏi An Lai: “Em có bị ướt không?”
An Lai lắc đầu, có chút ngượng ngùng: “Mưa tạt lên người anh ấy hết rồi.”
Triển Hoa trêu tức nhìn thoáng qua Viên Thanh Cử, lại giục anh đi thay quần áo.
“Em ngồi với ông nội một chút, anh đi rồi về ngay.” Viên Thanh Cử dặn dò An Lai, ông nội Viên nhìn không vừa ý: “Ông còn có thể bắt nạt cô vợ của chú được sao.”
Viên Thanh Cử bất đắc dĩ, đành phải đi vài bước, đến chỗ ông lão nhìn không tới thì nháy mắt với An Lai mấy cái.
Triển Hoa buồn cười nhìn đôi vợ chồng trẻ, còn nói: “Được rồi, mấy em ở với ông, chị vào bếp xem thức ăn đã xong chưa.”
Ngọc Lam Sinh thấy Viên Thanh Cử đi rồi thì cũng nói: “Chị cả, em đi giúp chị.”
Triển Hoa và Ngọc Lam Sinh cùng vào bếp, Tiểu Bàn cũng không biết chạy đi đâu rồi.


An Lai ở một mình với ông nội Viên nên đứng ngồi không yên.

Đột nhiên cô nghe ông nói: “Nha đầu, con cũng làm chuyện xấu gì rồi hả?”
“Sao cơ?” An Lai không biết vì sao lại bị “hưng sư vấn tội”, còn hỏi một cách khó hiểu như thế.
Ông nội Viên chống hai tay lên quải trượng, làm như thật nói: “Tiểu Ngũ Tiểu Lục mỗi lần gặp rắc rối trở về, đứng trước mặt ta đều là bộ dáng như mông bị mọc đinh vậy đó.”
An Lai biết ông đang trêu ghẹo mình, thân mình cũng thả lỏng hơn, có chút ngượng ngùng cười: “Ông nội!”
“Thế này mới đúng, ta cũng không phải bom, con sợ cái gì!” Ông nói chậm dần: “Vết thương trên đầu đã khỏi hẳn chưa?”
Ông rất hòa ái dễ gần, An Lai cũng không còn khẩn trương như vừa nãy nữa, ngoan ngoãn đáp: “Đã tốt rồi ông.”
“Vẫn chưa nhớ được chuyện trước kia à?”
An Lai lắc đầu.

Ông nội Viên thở dài, vỗ vỗ tay An Lai: “Đều là tạo hóa!”
“Con không hiểu ý ông lắm.”
Ông nội Viên nở nụ cười: “Con cháu đều có phúc của con cháu, lão già ông cũng không sống được mấy năm nữa, sẽ không can thiệp vào chuyện của mấy con.”
“Ông nội vẫn cường tráng khỏe mạnh mà!”
Ông nội Viên liếc mắt nhìn Viên Tiểu Bàn bên cạnh một cái, “Vậy phải trông cậy vào mấy tiểu tử con không làm ta tức giận mới được.”
Tiểu Bàn làm bộ mất hứng, lại gần: “Ông nội nói oan con rồi, gần đây con không gặp rắc rối gì cả.” Rồi lại lấy ra chiếc hộp thủy tinh của An Lai như hiến vật quý, “Ông nội xem, con không nói sai mà, đây đều là do chị ba làm.”
“A, không phải là đậu hủ chim ngói sao?” Ông nội Viên vừa nhìn liền nhận ra, có chút cảm khái nói: “Đã nhiều năm chưa được ăn lại rồi.”
An Lai vội nói: “Con đi trộn một chén cho ông nội ăn ngay nhé?”
Ông nội Viên gật đầu, vuốt râu nói: “Có cháu dâu đúng là tốt, nhưng hai đứa này đều kéo dài không chịu kết hôn, định ở giá cả đời hả?” Nói tới lại giận chó đánh mèo Viên Tiểu Bàn trước mắt, đánh gáy cậu ta một cái.
Tiểu Bàn oan ức ôm gáy: “Ông nội, con còn chưa đến hai mươi hai mà.

Chưa đủ tuổi kết hôn theo pháp luật đâu.”
Phòng bếp nhà chính nhà họ Viên thật ngoài dự đoán của An Lai, không vì cái gì khác mà khi cô đi vào, bên trong chỉ có chị dâu cả Triển Hoa, Ngọc Lam Sinh và một phụ nữ trung niên đang xào rau mà thôi.

Hỏi ra mới biết, người phụ nữ kia chính là thím Lâm chuyên nấu cơm cho gia đình, tuy rằng trong nhà nhiều người, nhưng bình thường cũng có Triển Hoa giúp đỡ nên không thiếu người.

An Lai xấu hổ, quả nhiên Viên Thanh Cử quá xa hoa lãng phí.

Phòng bếp có một đầu bếp chính, ba phụ bếp, còn có một sư phụ làm điểm tâm Bạch Án nữa.
Sắp đến giờ cơm, An Lai rốt cục gặp được hai nhân vật quan trọng khác trong nhà, anh cả Viên Hồng Uy và cháu gái nhỏ Viên Ái.

Lúc trước Viên Ái đi học đàn, anh cả vừa đón về nhà.
Viên Hồng Uy là một người đàn ông trung nhiên nho nhã, mang giầy Tây, ăn mặc tương đối chỉnh tề, đeo mắt kính.

Anh thấy An Lai thì cười chào một tiếng rồi đưa Viên Ái đi rửa mặt, không nóng không lạnh.

Nhưng An Lai cảm thấy như đã gặp anh ta ở đâu rồi.

Về phần Viên Ái, có người lớn ở đây, tuy không tình nguyện nhưng cô bé vẫn quy củ gọi một tiếng thím ba.
Triển Hoa gọi An Lai: “An Lai, sắp đến giờ cơm rồi, em đi gọi Tiểu Tam xuống đây đi.”
“À, được.” An Lai còn đang nghĩ xem đã gặp Viên Hồng Uy ở đâu, có chút mơ màng đi lên lầu.

An Lai mang một đôi giầy vải mềm, bước trên sàn gỗ không hề phát ra tiếng.

Chưa đến chỗ rẽ cô đã nghe tiếng gõ cửa, An Lai quay đầu thì thấy là Lam Ngọc Sinh, hình như bên trong đang hỏi gì đó.
Cô ấy nói: “Đàn anh, là em.

Cơm nấu xong rồi.”
An Lai lui một bước, im lặng xuống lầu.

Triển Hoa hỏi: “Sao em lại xuống một mình?”
An Lai nhận lấy đũa của Triển Hoa, xếp ra bàn: “Em gọi rồi, anh ấy sẽ xuống liền thôi.”
Quả nhiên đũa còn chưa xếp xong, Viên Thanh Cử và Ngọc Lam Sinh đã một trước một sau xuống đến nơi.


Viên Thanh Cử lập tức đi đến cạnh An Lai, tự nhiên khoác tay lên vai cô, “Sao vậy, em xuống bếp à?”
An Lai hạ thấp người tránh khỏi tay anh, “Có chị cả và Ngọc tiểu thư ở đây, em nào dám khoe khoang chứ.”
Lúc ăn cơm, trên bàn rất yên tĩnh, nhưng ăn được một nửa thì An Lai đột nhiên “ai da” một tiếng.

Viên Thanh Cử bên cạnh vội vàng buông đũa, lấy khăn giấy đưa đến miệng cô, “Lại cắn phải đầu lưỡi rồi, mau nhổ cơm ra.”
Mấy người còn lại nhìn họ chằm chằm, An Lai nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lắc đầu với Viên Thanh Cử, bất chấp ngượng ngùng nói: “Vừa rồi anh cả vào em đã thấy nhìn rất quen mắt, em nghĩ mãi không ra đã gặp ở đâu, hiện giờ đột nhiên nhớ tới, không phải anh là thị trưởng của Thanh Yển đó sao?”
Cả bàn im lặng giây lát, sau đó một trận cười to, phối hợp với ánh mắt… khinhh bỉ của bạn nhỏ Viên Ái.
Người nhà họ Viên đều biết chuyện An Lai mất trí nhớ, cũng không dcảm thấy cô thất lễ.

Viên Hồng Uy còn nửa đùa tự giễu: “Xem ra anh còn chưa đủ gần dân, em dâu lâu như vậy mới nhận ra.”
An Lai cười gượng, cúi đầu gẩy cơm trong bát, lần đầu tiên đến nhà chính lại mất mặt như vậy.

Ông nội Viên tự mình gắp măng sợi cho cô: “Nha đầu, ăn của con đi, mặc kệ bọn họ.

Bọn họ ai dám cười ta sẽ phạt người đó rửa chén.” Còn thúc giục Viên Thanh Cử: “Cháu ba à, con còn không chăm sóc vợ mình thì con bé sẽ ăn cơm trắng luôn đó.”
Viên Thanh Cử đáp lời.

An Lai ngẩng đầu nhìn Triển Hoa đang che miệng cười, không biết thì thầm câu gì với Viên Hồng Uy mà anh ta cũng cười nhìn thoáng qua bên này, bộ dạng vui mừng.
Tiểu Bàn chen vào đúng lúc: “Ông nội, anh cả cười kìa.”
“Được, vậy phạt thằng cả rửa chén.” Ông nội Viên đánh nhịp.
“Được ạ.” Viên Hồng Uy đáp.

Trên bàn cơm vui vẻ hòa thuận.
An Lai vốn tưởng ông nội Viên pha trò để hóa giải xấu hổ cho cô thôi, kết quả lại… Sau khi ăn xong, Viên Hồng Uy thật sự mang tạp dề đi vào phòng bếp.

Những người còn lại cũng không thấy có gì không đúng.

An Lai cảm thấy cường độ thần kinh của cô đã được rèn luyện một lần nữa..