“Bệnh nhân tâm thần thì sang viện tâm thần đi, kẻo lại làm người khác bị thương”. “Đúng rồi đấy, ở đó có thiết bị y tế chuyên nghiệp điều trị bệnh tâm thần cũng thuận tiện hơn”. Hoá ra đám người tụm năm tụm bảy ở đây vì muốn Thẩm Tri Ý chuyển đi.
Sắc mặt của Lệ Cảnh Minh càng lúc càng kém.
Đôi đồng tử như chim ưng đầy u ám khiến người ta nhìn mà phát sợ.
Đám bệnh nhân và thân nhân vốn đang hung hãn vây quanh anh, thấy vậy cũng dè dặt lui về sau. “Chuyển hay không, không đến lượt các người chen mồm vào!”, vẻ mặt của Lệ Cảnh Minh rất lạnh lùng.
Với tài chính của Lệ thị, nếu họ dám chọc anh nổi cáu, anh sẽ mua luôn cả cái bệnh viện này.
Đến lúc ấy xem ai mới là kẻ phải cút. Toàn thân Lệ Cảnh Minh toát ra sự lạnh lẽo.
Đám người trước mặt anh đều ăn mềm sợ cứng, mới bị nói vài câu đã sợ sệt bất an cúi gằm mặt, sau đó thì tản đi hệt như chạy trốn. Tô Miễu nhìn theo bóng lưng họ, đoạn cất lời: “Nếu tình trạng của Thẩm Tri Ý không có chuyển biến tốt thì chắc chắn sẽ phải chuyển cô ấy đến toà kế bên”. Lệ Cảnh Minh trừng mắt nhìn cô ấy. “Anh trợn mắt với tôi cũng vô dụng.
Họ nói đúng.
Thiết bị y tế và thuốc men ở bên đó đều thuận tiện hơn nhiều, cũng phù hợp với tình trạng của cô ấy.
Tôi hy vọng anh có tâm lý chuẩn bị, đừng hại cô ấy nữa”, Tô Miễu ngoảnh đầu lạnh nhạt nói. Lệ Cảnh Minh cầm thuốc vào phòng bệnh.
Tình trạng bây giờ của Thẩm Tri Ý đã khá hơn một chút, nhưng cũng chỉ là không còn điên cuồng gào thét như trước nữa mà thôi. Y tá đang ngồi bên giường đút cháo cho cô.
Cũng giống như hôm qua, ngoại trừ há miệng nuốt cháo, cô không còn hành động cũng như vẻ mặt nào khác. Trái tim Lệ Cảnh Minh run lên.
Anh thả chậm cước bộ, nhẹ nhàng đi đến gần.
Khi đến mép giường, anh nhìn thấy bát cháo trong tay y tá, bèn cất giọng hỏi: “Đây là gì vậy?” “Bữa sáng, mỗi ngày bệnh viện đều có người đưa cháo đến, đây là cháo thịt rau diếp cá”. Rau diếp cá ư, Lệ Cảnh Minh vừa nghe đã biến sắc, quai hàm căng chặt: “Cô ấy không thích ăn diếp cá”. Thẩm Tri Ý không thích ăn những món có mùi lạ, ví dụ như đậu phụ thối, sầu riêng, bún ốc, và rau diếp cá.
Cô sẽ không ăn mấy món này. Chúng đều là những món ngon trong mắt người khác, còn cô nếm thử một tí thôi đã không chịu được rồi.
Mỗi một người đều có sự kén chọn trong ăn uống, so với Lệ Cảnh Minh thì cô đã là dễ ăn lắm rồi. Y tá “hơ” một tiếng, ngơ ngác đáp: “Tôi không rõ, hôm qua tôi cũng mua món này, cô ấy đã ăn hơn nửa bát mà”. Cô y tá một tay bưng bát cháo, tay kia cầm thìa múc cháo đang đưa ra lơ lửng.
Nghe Lệ Cảnh Minh nói vậy, y tá cũng chẳng biết nên đặt cháo xuống hay không. “Đừng đút nữa, lát nữa tôi sẽ gọi đồ ăn ngoài”. Y tá nhắc nhở: “Cô ấy phải kiêng cữ, có một số món không thể ăn nhé”. Trên tường phòng bệnh có dán thực đơn, Lệ Cảnh Minh lướt mắt đọc một chút đã biết nên đặt món gì cho Thẩm Tri Ý rồi. Thức ăn được giao đến rất nhanh.
Học theo cô y tá, Lệ Cảnh Minh cầm bát, thử nhiệt độ rồi mới cẩn thận đút vào miệng Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý cụp mắt, đôi mắt trống rỗng vừa giống như đang nhìn vừa giống như không nhìn thấy gì.
Mỗi lần đút, Lệ Cảnh Minh đều phải dùng thìa xúp cọ nhẹ vào môi Thẩm Tri Ý, cô mới há miệng ra. Y tá chăm sóc cho Thẩm Tri Ý biết Lệ Cảnh Minh là người đàn ông kém nhạy bén, nên không yên tâm giao cô cho anh.
Cô y tá cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào từng hành động của Lệ Cảnh Minh, đến khi đút được kha khá rồi mới lên tiếng ngăn lại: “Đủ rồi, dạ dày của cô ấy không tiêu hoá thêm được đâu”. Lệ Cảnh Minh đã ghi nhớ khẩu phần ăn một bữa của Thẩm Tri Ý hiện tại. Sau khi uống thuốc mà bác sĩ đã kê, Thẩm Tri Ý khá hơn trước thấy rõ, gương mặt lúc trước còn cứng đờ nay đã xuất hiện nụ cười. Mỗi ngày bác sĩ tâm lý đều đến khám lại cho Thẩm Tri Ý.
Lệ Cảnh Minh cứ nghĩ Thẩm Tri Ý không còn la hét như trước thì có nghĩa là cô khoẻ lại rồi, nhưng không phải vậy. Bất kể đối phương là ai, Thẩm Tri Ý đều kháng cự, không chỉ kháng cự tiếp xúc cơ thể mà kháng cự cả tiếp xúc trong tâm lý.
Ngoài mặt thì thấy cô đã khoẻ hơn, còn nở nụ cười, nhưng đêm nào cô cũng gặp ác mộng. Cô mơ thấy người bố đã nhảy lầu tử vong, còn mơ thấy đứa con chưa thành hình. Về lâu về dài, nếu Thẩm Tri Ý cứ vô tri vô giác thế này thì sớm muộn gì cũng sụp đổ. Hoặc có thể nói rằng, bây giờ cô đã sụp đổ rồi…