Thẩm Tri Ý không đáp, thậm chí còn chẳng thèm liếc Lệ Cảnh Minh lấy một cái.
“Thẩm Tri Ý, lúc trước chẳng phải cô luôn muốn cùng tôi đi đến nơi công cộng sao?” “Đó là lúc trước thôi”.
Thẩm Tri Ý của ngày xưa rất yêu Lệ Cảnh Minh, kết hôn với anh chẳng khác gì bắt được vàng, chỉ mong có thể cùng anh ra ngoài khoe khoang với người khác.
Câu nói lúc trước của Thẩm Tri Ý khiến Lệ Cảnh Minh nổi giận, không ngờ một lúc sau anh đột nhiên mỉm cười dịu dàng: “Tuần sau có buổi đấu giá, cô đi cùng tôi”.
Không phải đang thương lượng mà chỉ thông báo thôi, thái độ cương quyết như đang ra lệnh, anh muốn dùng hành động để ép cô vào khuôn khổ.
Lệ Cảnh Minh luôn đứng trên cao, trong mắt anh ta, khi đối xử với người như Thẩm Tri Ý nên dùng thái độ mềm rắn phù hợp, tát một cái xong lại cho một cái kẹo, nếu thực sự cứng mềm không chịu thì đánh thôi, dù sao khi bị đau con người thường nhớ lâu hơn.
Thẩm Tri Ý liếc mắt nhìn Lệ Cảnh Minh, cô có thể thấy rõ sự độc ác trong mắt anh.
Sau khi xuống xe, Lệ Cảnh Minh siết tay Thẩm Tri Ý, môi nở nụ cười thích hợp, kết hợp với ánh nắng hôm nay khá đẹp nên cả người anh trông dịu dàng hơn nhiều, bớt đi vài phần ác độc của ngày thường, trông gần gũi bình dị hơn.
Thẩm Tri Ý giãy ra vài lần sau đó liền mặc kệ anh, chỉ là cô không biết trong mắt người khác hành động của hai người chẳng khác gì đôi vợ chồng, một người nổi giận, một người dỗ.
Thẩm Tri Ý không thể giấu nổi tâm tình của mình, Lệ Cảnh Minh biết rõ cô không cho phép mình đi vào chắc chắn là đang giấu anh chuyện gì đó.
Viện trưởng nghe thấy tiếng đỗ xe vội vàng đi ra xem, nhìn thấy Thẩm Tri Ý liền gọi các bé trong cô nhi viện ra.
“Đây là bánh gato chị mua cho các em, các em cầm lấy chia nhau ăn nha”, cô mua nhiều, bình quân mỗi người một cái, có thể ăn no.
Mấy đứa bé khá xấu hổ không dám nhận lấy, cuối cùng viện trưởng vẫn là người cầm mấy phần.
Viện trưởng nhìn người đàn ông bên cạnh Thẩm Tri Ý, thấy hai người cầm nhiều túi thế này còn nắm tay nhau, liền biết quan hệ giữa hai người không đơn giản.
“Cô Thẩm, anh đây là…”, viện trưởng hỏi dò.
Lệ Cảnh Minh mỉm cười dịu dàng, đứng bên cạnh cô trông như một người chồng yêu vợ: “Tôi là chồng cô ấy”.
“Xin chào, chào mừng cậu đến”.
Lệ Cảnh Minh nhìn người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, cảm thấy hài lòng, lúc đầu anh cứ tưởng viện trưởng là một người đàn ông trẻ tuổi.
Như vậy không có uy hiếp, dù sao một người phụ nữ với một lũ trẻ thì có chuyện gì chứ.
Thẩm Tri Ý ngồi xổm xuống phát bánh gato, vừa đưa bánh vừa nhìn xung quanh, cô không nhìn thấy bóng dáng Bạch Thu đâu.
Lệ Cảnh Minh mặc dù kiềm chế bớt khí thế tàn độc trên người mình, nhưng trên người anh vẫn mang theo sự cao quý và uy hiếp khiến người ta không dám lại gần, anh đứng trước đám trẻ này khiến người ta cảm giác như hạc đứng giữa bầy gà.
Viện trưởng nhiều lần liếc mắt nhìn Lệ Cảnh Minh, lần nào nhìn cũng phát hiện ra anh đang nhìn Thẩm Tri Ý.
Xem ra người ngoài luôn đồn thổi vớ vẩn, người ta bảo Lệ Cảnh Minh không yêu Thẩm Tri Ý, tình cảm giữa hai người bất hòa, hôm nay nhìn thấy vậy là biết không phải.
Nếu Lệ Cảnh Minh không yêu Thẩm Tri Ý, anh sẽ luôn nhìn cô chằm chằm sao? Viện trưởng âm thầm lắc đầu, Bạch Thu nhìn thấy cảnh này chắc sẽ buồn lắm, dẫu sao thằng ngốc kia mất hồn mất vía đợi chờ Thẩm Tri Ý hơn một tháng rồi.
Còn có mấy đứa trẻ con đang chơi trong sân không qua đây, chỗ bánh còn lại lúc ăn cơm sẽ phát sau.
“Cậu Lệ, hai người đã ăn cơm chưa?” Chưa đến mười giờ, chắc bà đang hỏi về bữa sáng, Lệ Cảnh Minh lạnh lùng đáp: “Chúng tôi ăn rồi”.
“Chẳng bao lâu nữa sẽ đến giờ ăn trưa, tôi đi chuẩn bị cơm, hôm nay cậu và cô Thẩm ở lại đây ăn nhé”.
Lệ Cảnh Minh nhíu mày, anh không quen giao lưu với đám trẻ, thậm chí hơi ghét trẻ con, nhưng nghĩ kỹ lại nếu như là đứa bé do Thẩm Tri Ý sinh ra, anh sẽ không ghét.
Lệ Cảnh Minh muốn mở miệng từ chối, nhưng nhìn thấy Thẩm Tri Ý cúi người nghe đám trẻ nói chuyện, liền không nói từ chối nữa.
“Tí nữa hẵng nói”.
Như vậy là đồng ý rồi nhỉ? Đây là lần đầu viện trưởng tiếp xúc với Lệ Cảnh Minh, bà hiểu rõ tâm tình của đám trẻ nhưng không thể nhìn thấu được người đàn ông này đang nghĩ gì.
Chuyện cơm nước mỗi ngày đều do Bạch Thu xử lý, mỗi tháng viện trưởng sẽ phát tiền lương cho anh ta.
Lệ Cảnh Minh vừa nghĩ đến việc nơi này không có người đàn ông nào khác, kết quả vừa vào đại sảnh liền nhìn thấy Bạch Thu mặc tạp dề.
Anh nhíu mày, ánh mắt mang theo vài phần cảnh giác, anh luôn cảm thấy Thẩm Tri Ý có quan hệ với người này, cứ cảm thấy nguy hiểm.
Trong đám đông, Bạch Thu luôn nhìn về phía Thẩm Tri Ý, ánh mắt của anh ta như ngọn đuốc, Lệ Cảnh Minh cảm thấy rất khó chịu, tâm tình thoải mái ban nãy cũng trở nên nóng nảy.
Từ trước đến nay anh luôn bình tĩnh, mà hôm nay lại như bị cái gì cắn vào tim, trở nên không thể khống chế được tâm trạng của mình.
Bạch Thu nhìn thấy Thẩm Tri Ý vô cùng vui vẻ đi qua đó, miệng gọi: “Ý Ý”.
Nghe được cách xưng hô này, Lệ Cảnh Minh nhíu mày, gọi thân mật như vậy, anh còn chưa từng gọi Thẩm Tri Ý là “Ý Ý” lần nào đâu.
Thẩm Tri Ý nhìn thấy Bạch Thu chạy về phía cô, một tháng không gặp cảm giác Bạch Thu gầy hơn nhiều, có điều tinh thần rất phấn chấn, tóc dài hơn trước, khi chạy trông rất giống một chú Golden Retriever, nụ cười trên mặt ấm áp, đôi mắt đào hoa xinh đẹp phát sáng như sao trên trời.
“Cuối cùng cô cũng đến rồi”.
Thẩm Tri Ý thấy lạnh sống lưng, như có gai đâm vào lưng, không cần quay đầu cũng biết Lệ Cảnh Minh đang nhìn cô.
Thẩm Tri Ý gật đầu, sau đó đưa cho anh ta một chiếc túi đựng bánh gato.
Ánh mắt của Lệ Cảnh Minh chuyển từ sau lưng cô sang chiếc bánh trên tay cô, còn đưa cho anh ta bánh sao.
“Người đàn ông đó là ai?”, anh lạnh lùng hỏi.
Viện trưởng cảm thấy có lẽ anh đã hiểu nhầm gì đó nên vội vàng giải thích: “Đó là Bạch Thu, cũng là trẻ mồ côi, lớn lên ở cô nhi viện từ nhỏ, lúc nhỏ khi được đưa vào đây đầu bị thương, trí khôn chỉ bằng đứa trẻ tám tuổi, bây giờ đã hai mươi bảy rồi, có điều không đủ trí thông minh để ra ngoài sống tự lập nên ở lại cô nhi viện nấu cơm”.