Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!

Chương 141: 141




Sau khi Hạ Minh Nguyệt nhìn thấy tin tức có liên quan tới Lệ Cảnh Minh và Thẩm Tri Ý trên mạng thì lập tức nổi điên trong nhà.

Cô ta ném hết bình hoa và đồ trang trí xuống đất, còn cho thím Vương một cái tát.
Hai mắt cô ta đỏ ngầu, gương mặt trang điểm tỉ mỉ thường ngày bị nước mắt làm cho lem luốc, bết thành một mảng, tóc tai rối bời giống như một kẻ điên.
“Cô Hạ…”, thím Vương ôm má, ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi, bà ta không ngờ một người thường ngày bình tĩnh như vậy lại trở nên gắt gỏng tới thế.
“Cút!”, Hạ Minh Nguyệt gào lên.
Sau khi thím Vương rời đi, cả người Hạ Minh Nguyệt xụi lơ trên mặt đất, cô ta nhặt điện thoại lên, tin tức trên mạng đều nói về chủ đề “Lệ Cảnh Minh Thẩm Tri Ý ân ái tình cảm”.
Bọn họ ân ái tình cảm, vậy thì cô ta là cái gì?
Rõ ràng người quen biết với Lệ Cảnh Minh sớm nhất là cô ta, người vẫn luôn ở bên cạnh anh cũng là cô ta!
Những lời tán thưởng Lệ Cảnh Minh thâm tình giống như sấm sét đánh thẳng vào trái tim cô ta, nổ vang ầm ầm, đau tới tận xương tuỷ.
Cô ta không khỏi nhìn lại những tháng năm mà cô ta ở bên cạnh Lệ Cảnh Minh, từng phân đoạn cứ thế loé lên trong đầu cô ta.
Điện thoại đột nhiên rung lên, Hạ Minh Nguyệt hoàn hồn lại, cô ta vô thức hy vọng là Lệ Cảnh Minh gọi tới giải thích, thế nhưng lúc cô ta liếc nhìn số điện thoại trên màn hình thì lại là người mà cô ta không hy vọng nhất.
Tống Lâm.
Cô ta siết chặt điện thoại, bắt đầu đấu tranh tư tưởng, lúc chuông điện thoại sắp ngưng lại thì cô ta mới nhận máy.

Đầu dây bên kia lập tức truyền tới giọng nói chế nhạo của gã đàn ông: “Anh còn cho rằng em không nghe điện thoại của anh nữa cơ”.
“Nếu như tôi không nghe thì anh sẽ thế nào?”
Tống Lâm ngưng lại, cười nói: “Vậy thì anh sẽ gọi hết lần này tới lần khác”.
Hạ Minh Nguyệt hít sâu vào một hơi: “Anh đang uy hiếp tôi ư?”Đọc nhanh tại Truyenapp.Online
“Minh Nguyệt, anh yêu em như thế thì làm gì dám uy hiếp em, anh nhớ em rồi, chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ nhé”.
Hạ Minh Nguyệt không nói gì, đầu dây bên kia lại tự mình lên tiếng: “Rời đi bốn năm rồi mà khách sạn này vẫn giống như khi trước, Minh Nguyệt sáu giờ tối nay anh phải gặp được em”.
Hạ Minh Nguyệt nghiến chặt răng, mãi một lúc sau mới thốt ra được một chữ từ trong cổ họng: “Được”.
Đối phương hài lòng cúp máy.
Hạ Minh Nguyệt siết chặt điện thoại đứng dậy, lên tầng thay đồ, chỉnh trang lại lớp trang điểm trên mặt, thế nhưng dù cô ta có che thế nào thì sắc đỏ nơi khoé mắt vẫn chẳng thể giấu đi được.
Hạ Minh Nguyệt hết sức tức tối, nghĩ tới việc lúc này hai người Thẩm Tri Ý và Lệ Cảnh Minh đang tình cảm không thôi, mà cô ta lại phải đi ứng phó với gã đàn ông đáng ghê tởm Tống Lâm kia.
Cách biệt quá lớn khiến cho biểu cảm của cô ta càng thêm méo mó, cô ta siết chặt cái lược cuốn trong tay, răng lược ghim vào lòng bàn tay, những vết hằn màu đỏ chi chít hiện lên, nhưng cô ta lại chẳng thấy đau đớn dù chỉ là một chút.
Thẩm Tri Ý, tôi muốn cô chết! Muốn cô chết! Muốn cô chết!
Thím Vương đang chuẩn bị cơm tối dưới tầng, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh thì quay đầu lại nhìn, Hạ Minh Nguyệt đeo kính râm, tay cầm túi xách như thể muốn ra ngoài.
“Cô Hạ, cô lại muốn ra ngoài sao?”

“Ừ, buổi tối không về”, Hạ Minh Nguyệt thay giày cao gót, nghĩ ngợi rồi lại lên tiếng: “Nhớ giữ cái miệng bà cho chặt, đừng để cho Lệ Cảnh Minh biết tôi ra ngoài”.
Thím Vương cảm nhận được rất rõ sát khí lạnh lùng phát ra từ sau lớp kính râm kia, bà ta lập tức gật đầu.

Sau khi thấy Hạ Minh Nguyệt ngồi lên xe rời đi, bà ta xoa bên má vẫn còn đang đau rồi lắc đầu.

Hạ Minh Nguyệt đến nơi hẹn đúng giờ: “chỗ cũ” mà Tống Lâm nhắc tới chính là chỗ bọn họ thường xuyên hẹn hò bốn năm trước.
Những nơi giống như quán bar, nam nữ quan hệ không đơn thuần, uống rượu xong làm mấy chuyện phóng túng là hết sức thường tình.

Cô ta và Tống Lâm cũng phát sinh chuyện ngoài ý muốn này.
Từ đó người đàn ông này cứ bám lấy cô ta không buông, nói gì mà yêu cô ta, ánh mắt Hạ Minh Nguyệt lộ ra vẻ khinh thường, nếu như trên người cô ta không có tiền thì hắn sẽ yêu cô ta sao?
Hạ Minh Nguyệt nhìn số phòng trong tin nhắn điện thoại, đi thang máy lên tầng năm, kiểm tra lại số phòng một lần nữa mới gõ cửa.
Mấy giây sau, tay nắm cửa vang lên một tiếng “cạch” từ bên trong.
Tống Lâm vừa mới tắm xong, chỉ quấn một cái khăn tắm, tựa lên trên cửa phòng tắm, nhiệt huyết bừng bừng, Hạ Minh Nguyệt có thể ngửi thấy mùi của dầu gội.
Tướng mạo của Tống Lâm không tệ, mái tóc màu vàng, tai trái bấm lỗ xỏ khuyên, trên khoé miệng lộ ra một nụ cười xấu xa.


Nếu dùng hai từ để hình dung về gương mặt này thì chính là “lưu manh”.
Cả người từ trên xuống dưới đều là vẻ không chân chính, người như vậy rõ ràng là một trời một vực khi so sánh với Lệ Cảnh Minh.
Tống Lâm chính là vực, căn bản không có khả năng để so bì.
“Muốn tắm không?”
“Không tắm”, Hạ Minh Nguyệt không hề nể mặt hắn, lạnh lùng bước vào: “Anh gọi tôi tới để làm gì?”
Tống Lâm liếm môi dưới, ôm chặt lấy Hạ Minh Nguyệt từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô ta.
“Gọi em tới bên giường, em nói xem là để làm gì?”
Hơi thở nặng nề của đàn ông phả lên trên cổ cô ta, rất nhột, gương mặt vốn đang rất ương ngạnh có phần buông lỏng, Hạ Minh Nguyệt cắn cắn môi, cơ thể phản ứng nhanh hơn đầu óc.
Nghĩ tới màn mây mưa trên giường cùng với Tống Lâm khi trước, dục vọng của cô ta lại bắt đầu nhen nhóm.
Tống Lâm ôm Hạ Minh Nguyệt, rõ ràng cảm nhận được sự khác thường của cô ta, nụ cười trên miệng ngày càng sâu hơn, hắn bế thốc Hạ Minh Nguyệt lên rồi ném xuống giường.
“Cục cưng à, nhớ em chết mất thôi”.
Hạ Minh Nguyệt không vùng vẫy, nếu như cô ta tới thì cũng đã chuẩn bị xong cho phương diện này, nhưng khoảnh khắc bị Tống Lâm hôn, cô ta vẫn cảm thấy buồn nôn.
Trong lòng cô ta mang theo đủ loại cảm xúc, có chán ghét có hận thù, hận Lệ Cảnh Minh tại sao lại đối xử tốt với Thẩm Tri Ý như vậy.
Dưới sự thù hận này, trong lòng cô ta dần trở nên quặn thắt, cô ta ôm lấy cổ của Tống Lâm chủ động đáp lại, muốn dùng phương thức này để báo thù Lệ Cảnh Minh.
Không phải từ đầu chí cuối anh đều không chịu động vào cô ta hay sao? Vậy thì cô ta sẽ ngủ với người đàn ông khác, Hạ Minh Nguyệt cô ta cũng chẳng phải không có ai yêu.


Tống Lâm ôm lấy Hạ Minh Nguyệt, mắt nhắm hờ, hắn có thể cảm nhận được Hạ Minh Nguyệt có tâm sự.

Người phụ nữ này độc ác từ trong xương tuỷ, cô ta rất giỏi giả vờ, nhưng bốn năm trước hắn đã được chứng kiến thủ đoạn của cô ta và biết cô ta bận tâm tới thứ gì nhất.
“Tống Lâm, anh muốn có tiền không?”
Hạ Minh Nguyệt nằm sấp trên người hắn giống như một con rắn độc, nhìn mềm yếu như không xương, trên thực tế răng lại toàn là nọc độc, không cẩn thận chút thôi là sẽ chết trên người cô ta.
Tống Lâm lại không sợ, hắn nắm lấy cằm cô ta: “Muốn chứ, có ai mà không thích tiền”.
Hạ Minh Nguyệt bắt lấy cánh tay đang giữ lấy cằm mình của hắn, giọng nói mang theo vẻ mê hoặc: “Vậy thì anh giúp tôi giết một người”.
Tống Lâm nhướng mày, biểu cảm không hề bất ngờ: “Em muốn ai chết?”
“Thẩm Tri Ý”, Hạ Minh Nguyệt nói với sắc mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại lộ ra nỗi căm hận rất sâu sắc.

Cô ta muốn Thẩm Tri Ý chết, cô ta cố chấp cho rằng chỉ cần Thẩm Tri Ý chết thì tất cả đều sẽ khôi phục lại quỹ đạo ban đầu, Lệ Cảnh Minh là của cô ta, mãi mãi là như vậy.
“Xem ra vụ tai nạn xe mà em làm giả bốn năm trước đều tốn công vô ích rồi, vậy mà vẫn chẳng dìm được Thẩm Tri Ý xuống nước”, Hạ Minh Nguyệt là một người rất hiểm độc, trước nay làm gì cũng không từ mọi thủ đoạn, chỉ đáng tiếc là vụ tai nạn xe mà cô ta chuẩn bị tỉ mỉ đâu ra đó lại giúp Thẩm Tri Ý được gả cho Lệ Cảnh Minh.
Trong giọng điệu của Tống Lâm ngập tràn vẻ chế nhạo, Hạ Minh Nguyệt coi như không nghe thấy: “Chỉ cần anh giết Thẩm Tri Ý, Lệ Cảnh Minh sẽ cưới tôi, tới lúc đó anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ cho anh bấy nhiêu”.
Tống Lâm bật cười: “Mượn tay anh để giết người, đợi sau khi Lệ Cảnh Minh phát hiện ra Thẩm Tri Ý chết như thế nào thì anh cũng chỉ còn đường chết mà thôi, một mũi tên trúng hai đích, Hạ Minh Nguyệt em coi anh là kẻ ngốc hả?”