“Cho cô ra ngoài làm việc cũng được thôi”, Lệ Cảnh Minh thả lỏng nói: “Nhưng cô phải chuẩn bị bữa sáng và bữa tối, cứ làm theo khẩu vị trước đây của tôi”. Thẩm Tri Ý biết Lệ Cảnh Minh chắc chắn sẽ có yêu cầu quá đáng gì đó: “Tôi không đồng ý thì sao?” “Vậy thì cô đừng hòng ra ngoài!”, Lệ Cảnh Minh biết rõ Thẩm Tri Ý đang muốn làm phản, muốn thuần phục cô không phải chuyện ngày một ngày hai. “Cô biết tôi làm được mà!” Từ một góc độ nào đó, một người luôn coi thường pháp luật như Lệ Cảnh Minh thật sự có thể làm được việc này.
Trừ khi… anh phá sản như cô, nhưng khả năng này vô cùng nhỏ. “Anh bảo Hạ Minh Nguyệt nấu cho anh ăn chẳng phải tốt hơn sao? Tôi thấy mấy món lần trước cô ta làm rất hợp khẩu vị của anh, sao anh không bảo cô ta nấu cho?”
Lệ Cảnh Minh bình tĩnh nói: “Ăn chán rồi muốn đổi khẩu vị.
Cô nấu cho tử tế đi, nếu giống như lần trước, tôi chắc chắn sẽ nhốt cô đến chết!” Cô vốn đã sắp chết rồi, nếu thật sự bị nhốt lại chắc chắn cô sẽ càng điên hơn. Thẩm Tri Ý chế nhạo: “Anh kén chọn thật đấy!” “Có nấu không?”, Lệ Cảnh Minh cao giọng hỏi. “Nấu!”, chỉ cần được ra ngoài, một ngày nấu hai bữa ăn có đáng gì đâu.
Hơn nữa, Lệ Cảnh Minh có thể ăn chán đồ ăn do Hạ Minh Nguyệt nấu thì có lẽ cũng chẳng ăn được mấy bữa ở chỗ cô. Lúc này, Thẩm Tri Ý vẫn hy vọng, chỉ cần cô còn sống thì cô sẽ luôn hướng về mặt trời. Đến Bán Thành, Lệ Cảnh Minh lái vào bãi đậu xe rồi bế Thẩm Tri Ý xuống xe. Thẩm Tri Ý vừa vào đã nhìn thấy vằn thắn trên mặt đất trong phòng khách, không cần nghĩ cũng biết là do Lệ Cảnh Minh làm ra. Đầu gối cô bị thương, không thể cử động mạnh được, người như Lệ Cảnh Minh chắc chắn không biết dọn dẹp, còn cả đống thủy tinh và máu trong phòng ngủ chắc cũng chưa có ai lau dọn. Thẩm Tri Ý khập khiễng đi lấy điện thoại, định gọi cho nhân viên vệ sinh dưới lầu.
Đang nhấn số thì Lệ Cảnh Minh đã thay xong quần áo, đi ra hỏi: “Cô gọi cho ai thế?” Ánh mắt như đang nhìn chằm chằm vào con mèo ăn vụng, Thẩm Tri Ý chán ghét ánh mắt đó, cô giải thích: “Nhà bẩn quá, tìm người đến dọn dẹp”.
“Tôi thuê người giúp việc rồi, lát nữa sẽ tới”. Thẩm Tri Ý nghe xong liền cúp máy. Cô ngồi trên sô pha một lúc, ngơ ngẩn nhìn cuốn sách, đến bốn giờ chiều, người giúp việc mà Lệ Cảnh Minh gọi mới đến. Đó là một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, Thẩm Tri Ý quan sát đánh giá người vừa bước vào nhà, nhìn cũng có vẻ biết phép tắc, nhưng ánh mắt của bà ta… không biết có phải cô cảm nhận sai hay không, cô luôn cảm thấy người giúp việc này nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm. “Chào tổng giám đốc Lệ, chào cô Thẩm!”Đọc nhanh tại TruyenApp.online Lệ Cảnh Minh gật đầu: “Thím Vương, sau này thím sẽ ở phòng người giúp việc dưới lầu một, nhà bẩn chỗ nào thì dọn dẹp chỗ đó, mỗi ngày chỉ cần nấu bữa trưa là được”. Thím Vương đã làm giúp việc nhiều năm, công việc cũng quen tay rồi, chỉ là hơi ngạc nhiên khi nghe không cần nấu bữa sáng và bữa tối. “Vậy bữa sáng và bữa tối ai nấu?” “Sẽ có người nấu, thím ở bên làm phụ bếp là được”, Lệ Cảnh Minh vừa nói vừa nhìn Thẩm Tri Ý, trong lòng thím Vương tự khắc hiểu ra. Bà ta gật đầu rồi cười tỏ ý đã hiểu. Thím Vương kéo hành lý của mình vào phòng người giúp việc, thu dọn một lát rồi ra ngoài dọn dẹp, từ lầu trên xuống dưới, cũng may là biệt thự này không quá rộng, nếu không một mình dọn dẹp cũng rất vất vả. “Tôi muốn lên lầu”, Thẩm Tri Ý nhìn Lệ Cảnh Minh, nhấc đầu gối quấn băng gạc, hàm ý rất rõ ràng. “Cô thật không biết ý tứ”, Lệ Cảnh Minh nói vậy nhưng vẫn nghiêng người bế Thẩm Tri Ý. Lệ Cảnh Minh có bờ vai rộng, eo rắn chắc, chân dài, dựa vào lòng anh rất có cảm giác an toàn. Thẩm Tri Ý lên lầu lập tức tìm điện thoại, bắt đầu tìm công việc.
Dù không còn thân phận tổng giám đốc của Thẩm Thị, cô vẫn có thể dễ dàng tìm được công việc với trình độ học vấn cao.
Bây giờ cô muốn làm việc cũng chỉ là để giết thời gian.
Chỉ cần môi trường làm việc thoải mái, tiền lương hay phúc lợi thì đó cô đều không quá quan tâm.
Cô soạn một bản sơ yếu lý lịch rồi nộp cho vài công ty. Lệ Cảnh Minh ở bên cạnh nhìn tên mấy công ty đó rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Triệu Tiền, ở Thành Đô này, không công ty nào được phép nhận Thẩm Tri Ý vào làm việc. Thẩm Tri Ý không hề hay biết cô vừa nộp sơ yếu lý lịch đã bị Lệ Cảnh Minh bán đứng. Sau khi nộp sơ yếu lý lịch xong, Thẩm Tri Ý liếc nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rồi. “Nấu cơm đi”. Thẩm Tri ý giật mình quay lại, thấy Lệ Cảnh Minh ngồi trên sô pha, hai tay chống lên tay vịn, tay áo kéo cao để lộ cơ bắp cường tráng.
Rõ ràng là anh đã ngồi ở đây từ lâu, còn cô bận rộn với việc viết sơ yếu lý lịch của mình nên không nhận ra trong phòng còn có một người nữa. “Sao anh còn ở đây? Anh không đến bệnh viện thăm Hạ Minh Nguyệt sao?”, giọng của Thẩm Tri Ý đầy vẻ chán ghét.