Sau khi Hạ Minh Nguyệt vào ở lại trong biệt thự, Thẩm Tri Ý bắt đầu đi ứng tuyển tìm việc làm, kỳ lạ là mười mấy công ty cô xin vào trên mạng lại chẳng có chỗ nào hồi âm.
Cô không khỏi hoài nghi liệu có phải hệ thống có vấn đề gì rồi hay không, Thẩm Tri Ý thức dậy sớm làm bữa sáng rồi thay một bộ đồ công sở.
Lệ Cảnh Minh xuống tầng ăn sáng thấy cô đã ăn mặc đâu ra đó thì hỏi: “Cô định ra ngoài à?” Thẩm Tri Ý cúi đầu ăn cháo, đáp lời: “Ra ngoài phỏng vấn”.
Mấy ngày không nhắc tới, Lệ Cảnh Minh suýt thì quên mất ý định muốn đi tìm việc của Thẩm Tri Ý, có điều không phải anh đã bảo Triệu Tiền giải quyết rồi à? Sao vẫn có người gọi Thẩm Tri Ý đi phỏng vấn thế?
Thẩm Tri Ý liếc nhìn thời gian, vội vàng ăn nốt bát cháo rồi đi ra ngoài, Lệ Cảnh Minh liếc mắt nhìn cô rời đi, sau đó gọi điện thoại cho Triệu Tiền bảo hắn theo dõi thật chặt Thẩm Tri Ý, không để cô tìm được việc làm.
Triệu Tiền cảm thấy hoài nghi về hành vi này của Lệ Cảnh Minh, với tư cách là một kẻ ngoài cuộc, hắn cũng hết sức bài xích hành vi này.
Thẩm Tri Ý là một người trưởng thành đã hai mươi tư tuổi, nếu như cứ nhốt cô ở trong nhà không cho ra ngoài, về lâu dài sẽ làm hỏng hết năng lực làm công dân xã hội của cô.
Lệ Cảnh Minh muốn để cho Thẩm Tri Ý làm người phụ nữ của gia đình, nhưng cũng phải xem xem người ta có bằng lòng hay không đã chứ.
Thẩm Tri Ý đã tiếp quản nhà họ Thẩm ngay từ khi mười tám tuổi, bên ngoài là hình tượng nữ ưu tú, người giống như vậy tuyệt đối sẽ không cam tâm làm một con chim hoàng yến nhốt trong lồng.
Lệ Cảnh Minh cũng hiểu đạo lý này, nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp và dáng người gầy yếu của Thẩm Tri Ý, mất đi nhà họ Thẩm, cô ra ngoài còn có thể làm được gì? Chỉ tưởng tượng ra cảnh Thẩm Tri Ý đi làm thêm bên ngoài là anh lại cảm thấy bực dọc, anh không cho phép, cũng không thể nhẫn nhịn cho Thẩm Tri Ý ra ngoài tiếp xúc với những tên đàn ông khác, để cho người khác dòm ngó tới.
Lệ Cảnh Minh giờ đã bắt đầu ý thức được Thẩm Tri Ý đối xử với mình rất khác, giống như mua một bức tranh, ban đầu chỉ là mua về trang trí ngắm nghía đơn thuần, nhưng sau đó lại phát hiện ra bức tranh này là đồ cổ nên muốn cất giấu đi vì sợ người khác trộm mất.
Anh bá đạo như vậy, nhưng lại quên mất Thẩm Tri Ý là người chứ không phải một vật đã chết, cũng không phải bức tranh để cho anh ngắm nghía.
Thẩm Tri Ý ra ngoài tìm việc, nhìn thấy công ty phù hợp với mình đang tuyển người, cô lập tức nộp sơ yếu lí lịch, nhưng lần nào cũng chưa tới lượt cô phỏng vấn thì đối phương đã nói kết thúc.
Một hai lần còn có thể chấp nhận, nhưng hết lần này tới lần khác vấp phải trắc trở, dù cho cô có ngốc thì cũng sẽ phát hiện ra điểm khác thường.
Không tìm được công việc khiến cho cơ thể trở nên mệt mỏi, nửa tháng trời ra ngoài tìm việc dưới cái nắng, làn da đã trở nên sạm đi, thi thoảng cô lại buồn nôn.
Thẩm Tri Ý ban đầu đoán rằng mình bị cảm nắng, cộng thêm việc bản thân cô đã mắc bệnh đau dạ dày, buồn nôn cũng là chuyện hết sức bình thường nên cũng không có bận tâm gì nhiều.
Vốn dĩ cô cho rằng trở về nghỉ ngơi một chút là sẽ tốt hơn, nhưng không ngờ vừa vào phòng bếp nấu cơm ngửi thấy mùi dầu mỡ lại càng buồn nôn hơn.
Cô thật sự không có tâm trạng nấu cơm nên giao cho thím Vương, ngoài miệng thím Vương không nói gì nhưng sắc mặt lại đầy vẻ bất mãn.
Cuối cùng cơm tối lại do Hạ Minh Nguyệt và thím Vương cùng nhau làm.
Cá hấp và thịt kho tàu, ngoài ra còn có thêm một phần rau và canh gà.
Lệ Cảnh Minh tan làm trở về nhìn khắp một lượt vẫn không thấy Thẩm Tri Ý đâu, ánh mắt không khỏi trở nên u ám: “Cô ấy đâu?” Hạ Minh Nguyệt đi tới khoác lấy cánh tay anh đầy thân mật, nói: “Hình như hôm nay Thẩm Tri Ý không được khoẻ lắm, bữa tối là do em nấu”.
Lệ Cảnh Minh liếc nhìn mặt bàn, cũng toàn là những món ăn thơm ngon đẹp mắt, nhưng anh lại chẳng có chút khẩu vị nào.
Hạ Minh Nguyệt không hề phát giác ra suy nghĩ trong lòng Lệ Cảnh Minh, còn vui vẻ cầm đũa nhét vào trong tay Lệ Cảnh Minh: “Cảnh Minh, đã lâu lắm rồi anh không ăn đồ em nấu, anh nếm thử xem tay nghề của em có tiến bộ không nhé?” Lệ Cảnh Minh liếc nhìn mấy món trên bàn, không biết nên gắp món nào, ngón tay siết chặt lại, cuối cùng lại buông đũa xuống: “Em ăn trước đi, anh lên tầng xem cô ấy thế nào”.
Nụ cười trên mặt Hạ Minh Nguyệt không còn giữ nổi nữa, cô ta mím môi, vẫn chưa kịp lên tiếng thì Lệ Cảnh Minh đã vội vàng đứng dậy đi lên tầng.