Nếu Có Kiếp Sau, Xin Đừng Gặp Gỡ!

Chương 90: Lệ Cảnh Minh Anh Thật Độc Ác




Trái tim Thẩm Trí Ý như rơi vào hầm băng, nỗi sợ trong lòng dường như biến thành mũi kim đâm vào lồng ngực.
Lúc này cô đã không còn quan tâm đến những thứ khác, mấp máy môi muốn nói cho Lệ Cảnh Minh biết chuyện cô mang thai: “Lệ Cảnh Minh, anh không thể đối xử với tôi như thế, tôi đã mang…”
Thế nhưng ánh mắt Lệ Cảnh Minh đã như phát điên, anh không cho Thẩm Tri Ý cơ hội nói hết câu đã thả Thẩm Tri Ý xuống từ trên tầng hai.
Cô trợn to mắt, con ngươi co rụt, chút tỉnh táo cuối cùng trong đầu căng ra.
Chỉ nghe một tiếng “Rầm”, Thẩm Tri Ý rơi trên bậc thang, sau đó cơ người không chịu nổi lăn xuống dưới, bụng đập liên tục vào bậc thang.

Thẩm Tri Ý kêu lên từng tiếng đau đớn, trời đất xoay chuyển, cuối cùng gáy cô đập mạnh vào mặt sàn lạnh lẽo, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía bóng dáng kiêu ngạo đứng trên tầng: Lệ Cảnh Minh, anh thật độc ác…
Ngay sau đó là cơn đau quặn thắt ở bụng, lục phủ ngũ tạng bên trong như lệch khỏi vị trí ban đầu.

Cả người Thẩm Tri Ý run rẩy từng cơn đau ập đến, từng tiếng rên rỉ đứt quãng vang lên, tay phải cô run rẩy đặt lên bụng, có thể cảm thấy được có thứ gì đó rất quan trọng đang dần mất đi.
Ban đầu cô định đi phá nhưng tại sao đến lúc thật sự đánh mấy cô lại buồn như thế?
Đây là con của cô, đứa con đầu lòng của cô… Thân dưới ướt đẫm, Thẩm Tri Ý mở to mắt, hai mắt vô thần, nước mắt không ngừng chảy ra, nhưng một lúc sau cả người cô đã ướt như ngẫm trong máu.
Lệ Cảnh Minh đứng trên tầng hai nhìn xuống dáng người bên dưới, hai tay siết chặt đang run rẩy.

Đầu óc anh bị cơn giận chiếm lấy cuối cùng cũng tỉnh táo sau khi nhìn thấy máu dưới nền nhà.
Tại sao Thẩm Tri Ý lại chảy nhiều máu đến thế? Hạ Minh Nguyệt lúc ngã xuống không nghiêm trọng như vậy.
Không kịp suy nghĩ gì, Lệ Cảnh Minh điên cuồng chạy xuống ôm lấy Thẩm Tri Ý, ngực bị nỗi sợ hãi lấn chiếm đến mức tay run lẩy bẩy.
Cơn đau dữ dội ở phần bụng khiến đè ép chút tỉnh táo cuối cùng của Thẩm Tri Ý.


Cô mềm nhũn tựa vào lòng anh, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần nhìn cằm anh.
“Lệ Cảnh Minh…”, Thẩm Tri Ý thốt ra tên của người đàn ông trong tiếng rên rỉ đau đớn, giọng nói run rẩy vô cùng bi thương.
Cô há miệng cắn chặt vào quần áo trước ngực Lệ Cảnh Minh, cổ họng phát ra tiếng ken két, nôn ra máu dính đầy màu đỏ lên cả ngực trái của anh.
Trên người người phụ nữ mà anh ôm trong lòng dính đầy máu, xung quanh đều là mùi máu tanh.
Đôi tay mềm nhũn Lệ Cảnh Minh ôm lấy của Thẩm Tri Ý.

Anh lảo đảo chạy đến nhà xe, hai tay run rẩy đặt Thẩm Tri Ý vào băng ghế sau, luống cuống thắt dây an toàn cho Thẩm Tri Ý.
“Thẩm Tri Ý đừng ngủ, tôi đưa cô đến bệnh viện”.
Thẩm Tri Ý không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, cô cảm thấy rất đau và lạnh, cô hốt hoảng nhìn đàn chim yến bay ngoài cửa sổ.
Tay Thẩm Tri Ý vẫn còn đặt trên bụng, muốn cảm nhận động tĩnh bên trong, nhưng cho dù cô cảm thấy thế nào, bên trong vẫn rất yên tĩnh.

Cô biết “hạt giống” trong bụng cô không còn nữa, “hạt giống” chưa kịp nảy mầm đã chết yểu như thế.
Lệ Cảnh Minh ngồi vào ghế lái, chân phải đạp mạnh vào chân ga.

Sau khi lái xe đi, anh vội vàng gọi cho cấp cứu.

Sau khi xác nhận xe cấp cứu sẽ đi tuyến đường đó, anh giẫm chân ga hết mức có thể, bấm còi suốt cả quãng đường, vượt đèn đỏ liên tục.
Lệ Cảnh Minh vừa nhìn đoạn đường phía trước vừa liếc nhìn Thẩm Tri Ý qua gương chiếu hậu, sắc mặt cô vốn đã trắng bệch, bây giờ lại càng trắng như tờ giấy.
Lệ Cảnh Minh cảm giác mình sắp phát điên mất thôi, mắt anh đỏ ngầu nghiến răng nổi giận nói: “Thẩm Tri Ý, rốt cuộc cô đã giấu tôi chuyện gì?”