Lệ Cảnh Minh không biết hiện tại cơ thể hay trái tim mình lạnh hơn.
Rõ ràng bây giờ là mùa hạ, là mùa có nhiệt độ cao nhất trong năm.
Vậy mà anh toát đầy mồ hôi lạnh, cả người như rơi vào hầm băng. Vừa vào phòng, Tô Miễu đã hỏi thẳng: “Tình trạng sao rồi?” Bác sĩ đang cầm dao khá bất ngờ khi thấy cô ấy: “Bác sĩ Tô, sao cô lại vào đây thế?” “Tôi là bác sĩ điều trị chính của cô ấy.
Bệnh nhân mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối”. Tô Miễu vừa dứt lời, gương mặt của toàn bộ nhân viên y tế trong phòng đều cứng đờ, thậm chí còn tái đi. Thẩm Tri Ý mơ hồ thấy có ai đó mở cửa phòng, rõ ràng không lạnh nhưng cô lại rùng mình.
Cô nghe thấy giọng người này rất quen thuộc.
Khi đối phương đến gần, cô mới nhận ra đó là Tô Miễu. Hàng mi ướt đẫm run rẩy rung rinh, đôi môi khô rang hé mở, chờ Tô Miễu đi đến trước mặt, cô mới yếu ớt cất lời: “Tô…“ Một màn sương hiện ra trong mặt nạ dưỡng khí.
Cô thực sự rất yếu, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng Tô Miễu hiểu ý cô. “Vất vả cho cô rồi”, Tô Miễu biết Thẩm Tri Ý rất sợ đau, nếu sớm biết sẽ xảy ra sự cố này, cô ấy đã làm phẫu thuật cho đối phương vào lần trước rồi. Tô Miễu cởi quần áo cô ra và bắt đầu cầm máu.
Cô ấy nhíu mày, phát hiện ngoài việc sảy thai thì Thẩm Tri Ý còn bị chấn thương rất nhiều. Chẳng lẽ vì bạo lực gia đình nên mới sảy thai ngoài ý muốn? Dù gặp bất kỳ chuyện gì, gương mặt Tô Miễu vẫn luôn bình tĩnh.
Cô ấy sở hữu sự điềm tĩnh già dặn hơn tuổi, nhưng nhìn thấy tình trạng này của Thẩm Tri Ý, trong lòng lại nổi lên lửa giận. Trên đời này, Tô Miễu kinh tởm nhất là hạng đàn ông bạo hành gia đình. Tô Miễu gạt đi những suy nghĩ rối loạn trong đầu, chuyên tâm vào phẫu thuật.
Thời gian qua đi, trên trán cô ấy bắt đầu rịn mồ hôi. Y tá đứng bên cạnh đang lau mồ hôi cho cô ấy.
Tô Miễu trầm giọng nói: “Bảo người bên ngoài ký vào giấy báo bệnh nguy hiểm, tình trạng sảy thai của bệnh nhân rất nguy kịch, mất nhiều máu, nhóm máu AB Rh-.
Ngân hàng máu có không?”
Nhóm máu này rất hiếm.
Trước khi vào đây, Tô Miễu khá điềm tĩnh, nhưng khi thấy máu của Thẩm Tri Ý vẫn không cầm được, cô ấy bắt đầu hơi hoảng. Nếu là người bình thường thì không sao, nhưng Thẩm Tri Ý lại thuộc nhóm máu hiếm. “Bệnh viện chúng ta không có máu AB Rh-, hôm qua tôi vừa kiểm tra ngân hàng máu”, y tá bên cạnh lo lắng nói.
Nếu không có máu, vậy Thẩm Tri Ý có thể sẽ mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong. Tô Miễu cắn môi: “Gọi điện hỏi bệnh viện khác, nhanh!” Hai y tá chạy ra từ phòng cấp cứu, một người gọi điện tìm máu, một người đưa giấy báo bệnh nguy hiểm cho Lệ Cảnh Minh ký. Người ta thường nói, khi con người sắp chết sẽ nhìn thấy những ký ức ngày xưa xuất hiện trước mắt mình, từng người từng người lướt qua tâm trí Thẩm Tri Ý. Phía dưới, máu cứ không ngừng chảy ra.
Máu chảy dọc từ chân đến bàn phẫu thuật tạo thành một vệt đỏ đầy gai mắt. … Lệ Cảnh Minh không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
Trong lòng anh luôn thấy hơi bất an.
Anh lại nhìn lên đồng hồ phía trên, đã mười lăm phút trôi qua rồi. Đúng lúc này, hai y tá chạy ra, trong đó có một người cầm một tờ giấy trên tay. Thị lực của anh rất tốt, nhìn rõ dòng đầu tiên trên tờ giấy là mấy chữ “Giấy báo bệnh nguy hiểm”. “Cô ấy sao rồi? Có giữ được đứa trẻ không?” Y tá vừa sốt ruột vừa bực bội, đã là lúc nào rồi mà còn quan tâm đến đứa trẻ. Thế là y tá ném tờ giấy trong tay cho Lệ Cảnh Minh: “Ký tên, không giữ được đứa trẻ, bây giờ vợ anh cũng sắp không giữ được rồi!” Tim Lệ Cảnh Minh đập điên cuồng, máu trong người lập tức nguội lạnh.
Anh cố kìm lại sự run rẩy, trầm giọng hỏi: “Cô có ý gì?” Y tá hít một hơi sâu, nén lại lửa giận, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Bây giờ bệnh nhân mất máu quá nhiều.
Nhóm máu của cô ấy rất đặc biệt, bệnh viện chúng tôi không có máu dự trữ…” Tình trạng mất máu nhiều đã rất nan giải rồi, khoan nói đến việc Thẩm Tri Ý còn thuộc nhóm máu hiếm. Đầu Lệ Cảnh Minh như nổ tung.
Anh biết tình trạng nghiêm trọng đến mức nào, bây giờ người có nhóm máu phù hợp với Thẩm Tri Ý chỉ có Hạ Minh Nguyệt. Lệ Cảnh Minh bỗng nhớ đến hơn một tháng trước, Thẩm Tri Ý khi nằm viện đã khàn giọng hỏi anh. “Tôi và Hạ Minh Nguyệt có cùng nhóm máu.
Nếu một ngày nào đó tôi thật sự mất máu quá nhiều và có thể tử vong, anh có để cô ta hiến máu cho tôi một lần không?” Anh chưa từng nghĩ đến giả thiết này, càng không nghĩ đến ngày nào đó mình sẽ bảo Hạ Minh Nguyệt mạo hiểm hiến máu cho Thẩm Tri Ý một lần. Y tá không biết Lệ Cảnh Minh lại ngây ngẩn cái gì, đẩy tờ giấy báo bệnh trong tay vào người anh, giục anh mau ký vào. Lệ Cảnh Minh nhìn tờ giấy báo bệnh nguy hiểm trước ngực mình, tim đập như trống bỏi.
Anh không kịp nghĩ nhiều nữa, lấy điện thoại ra gọi ngay cho Hạ Minh Nguyệt. “Minh Nguyệt, bây giờ anh cần máu của em…”