Anh vươn tay sờ má Thẩm Tri Ý, nhếch môi nói: “Chờ đến khi sức khoẻ cô tốt hơn, tôi sẽ cho cô mang thai lần nữa”. Sắc mặt Thẩm Tri Ý rất vàng vọt.
Sau một đợt run rẩy ngắn ngủi, đầu óc cô đã tỉnh táo hơn một chút.
Cô nói: “Được thôi”. Lệ Cảnh Minh ngây ra.
Sao Thẩm Tri Ý lại biết điều như vậy chứ? Quả nhiên, đôi mắt của Thẩm Tri Ý thoắt cái đã trở nên sâu thẳm, ánh mắt u ám như loài rắn độc.
Cô nhếch môi: “Mang thai một đứa chết một đứa, mang thai hai đứa chết cả hai!” “Cô!”, Anh giơ tay lên.
Thẩm Tri Ý nhìn thẳng vào anh một cách không hề sợ hãi, giọng khiêu khích. “Anh đánh đi.
Tốt nhất là đánh vào bụng tôi ấy!” “Thẩm Tri Ý, cô nghĩ tôi không làm gì được cô thật ư? Tôi mà muốn cô sinh con thì vẫn có cách đấy.
Cô thích hành hạ như vậy, thế thì tôi đánh gãy hai chân cô, khoá cô vào giường.
Đến lúc đó, cô còn chẳng nhúc nhích được, chỉ có thể giương mắt nhìn bụng to ra, nhìn con cô từng đứa từng đứa một chào đời!” Lệ Cảnh Minh luôn nói với cô một cách rất thẳng thắn và kinh tởm, rằng cô chỉ là một thứ đồ chơi, ngay cả thú cưng còn chẳng bằng.
Bây giờ anh vẫn còn giữ cô lại chẳng qua vì bụng cô có tử cung, có thể sinh con mà thôi. Anh sờ lên chiếc cằm nhọn của cô: “Sợ rồi sao?” Cô bỗng cảm thấy rất lạnh, lạnh đến mức ngạt thở.
Ánh mắt của Thẩm Tri Ý chuyển sang Hạ Minh Nguyệt đang đứng dựa vào cửa. “Để tôi sinh con cho anh, vậy Hạ Minh Nguyệt thì sao? Anh không quan tâm đến cảm nhận của tôi, chẳng lẽ cũng không nghĩ cho cô ta sao?”, Thẩm Tri Ý không tin một kẻ lòng dạ hẹp hòi như Hạ Minh Nguyệt có thể chịu đựng việc cô sinh con cho Lệ Cảnh Minh. “Cô tưởng Minh Nguyệt là người so đo từng tí như cô à? Huống chi, đứa con mà cô sinh ra chắc chắn sẽ giao cho Minh Nguyệt chăm sóc.
Bốn năm trước Minh Nguyệt gặp tai nạn giao thông nên không thể sinh con nữa.
Cô ấy không sinh con được, nên chỉ đành tìm một người sinh được thôi”, Lệ Cảnh Minh nói bằng giọng dĩ nhiên, như thể chuyện vốn dĩ phải thế. Hạ Minh Nguyệt thấy hai người họ đã chuyển sang nói về mình, bèn mỉm cười: “Tôi không để bụng đâu.
Thẩm Tri Ý, tôi chắc chắn sẽ đối xử với đứa con mà cô sinh ra như con ruột, tuyệt đối không để nó chịu thiệt.
Tôi thích trẻ con lắm, nếu cô có thể sinh thêm mấy đứa thì càng tốt”. Lệ Cảnh Minh cảm nhận được cơ thể của Thẩm Tri Ý đã cứng đờ.
Anh vờ như không thấy sắc mặt tái nhợt của cô, hùa theo Hạ Minh Nguyệt: “Được đấy, vậy thì phải để cô sinh đến khi không sinh nổi nữa thì thôi”. Trái tim của Thẩm Tri Ý đã đau đến mức không còn cảm giác.
Ánh mắt cô lạnh lẽo, lòng chết lặng khi nghe hai người kia nói chuyện. Lệ Cảnh Minh và Hạ Minh Nguyệt chẳng hề để tâm đến cảm giác của Thẩm Tri Ý.
Cả hai trông như đang bàn luận về một con vật nên sinh mấy đứa con, chứ không phải đang nói về một con người.
Lệ Cảnh Minh đã tước đoạt quyền làm người của cô, ngay cả lòng tự trọng cũng cướp mất. Tiếng ù ù bên tai cô bỗng chốc trở nên rất chói tai, tựa như có một cây kim đâm xuyên qua tai cô, xuôi theo dòng máu đi đến tận trái tim vậy.
Thẩm Tri Ý đột nhiên bịt hai tai lại, vẻ mặt đau đớn, nằm ập xuống giường rồi rên rỉ đầy khổ sở. Cô đang run cầm cập trong chăn, bụng đau như dao cắt, cảm giác buồn nôn quặn lên từng cơn trong dạ dày, rất đau….
Chẳng ai ngờ được sự cố bất ngờ này.
Nhìn thấy bộ dạng ấy của cô, Lệ Cảnh Minh hơi hoảng hốt.
Khi anh đẩy nhẹ vai Thẩm Tri Ý mới phát hiện mồ hôi lạnh trên người cô đã khiến đồ bệnh nhân ướt đẫm. “Cô sao vậy?” Hạ Minh Nguyệt vờ lo lắng nói: “Cảnh Minh à, đi gọi bác sĩ khám cho Thẩm Tri Ý đi.
Em thấy cô ta đau lắm đấy”. Lệ Cảnh Minh không hề do dự, xoay người đi gọi bác sĩ. Anh đi khỏi, phòng chỉ còn Hạ Minh Nguyệt và Thẩm Tri Ý.
Hạ Minh Nguyệt chẳng còn vẻ lo lắng như ban nãy, đôi mắt u ám trừng trừng nhìn Thẩm Tri Ý: “Thẩm Tri Ý, cô vẫn ổn chứ?” “Cút!” Hạ Minh Nguyệt ngồi trên ghế, nhàn nhã nói với cô: “Tôi quan tâm cô như vậy, cô không cảm ơn một câu mà còn bảo tôi cút.
Thẩm Tri Ý à, cô thật là không có tình người”. Hai chữ “tình người” thốt ra từ miệng Hạ Minh Nguyệt đúng là trò cười thiên hạ.
Nếu cô ta hiểu thế nào là tình người, thì đã chẳng năm lần bảy lượt hãm hại cô.
Nếu cô ta hiểu thế nào là tình người, thì đã chẳng nói năng vớ vẩn với Lệ Cảnh Minh! Thẩm Tri Ý hít thở sâu mấy lần mới nén được lửa giận trong lòng, nhưng lồng ngực vẫn phập phồng lên xuống dữ dội.
Cô đè tay lên ngực, đôi mắt long sòng sọc nhìn Hạ Minh Nguyệt, u ám nói: “Hạ Minh Nguyệt, cô không sợ gặp quả báo sao?” “Gặp quả báo?”, Hạ Minh Nguyệt lặp lại ba từ này mà không nhịn được cười, “Ném cô xuống lầu là Cảnh Minh chứ nào phải tôi.
Sao tôi lại gặp quả báo chứ? Khi cô sảy thai, mất máu, sắp chết, tôi còn cứu cô kia mà? Quả báo ấy à… cô nhìn tình cảnh của chúng ta bây giờ đi, rốt cuộc ai mới giống kẻ gặp quả báo hơn?” Lời nói của Hạ Minh Nguyệt đã chọc trúng chỗ đau của Thẩm Tri Ý.
Cô cắn chặt đôi môi tái nhợt, phải rồi, kẻ đang gặp quả báo là cô. “Thẩm Tri Ý, cô ngoan ngoãn làm công cụ sinh con liên tục đi.
Cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc con của cô thật tốt, tuyệt đối không để nó gãy tay què chân đâu.
Tôi sẽ khiến nó sống tốt như cô vậy, sống không bằng chết”. Cô ta còn cố ý nhấn mạnh khi nói đến cụm “sống không bằng chết”.
Thẩm Tri Ý đờ đẫn cả người.
Nếu ánh mắt có thể giết người, cô đã chém cô ta thành trăm mảnh từ lâu rồi. Gương mặt đầy giận dữ, cô không quan tâm mu bàn tay mình còn có kim tiêm, gượng dậy bổ nhào về phía Hạ Minh Nguyệt.
Lúc này Thẩm Tri Ý đã điên rồi, nỗi hận thù đầy điên dại ngập tràn cõi lòng. Nhưng cô đã đánh giá sức khoẻ của mình quá cao.
Cơ thể cô vừa phẫu thuật nên còn rất yếu, yếu đến mức chỉ cần một cú đẩy đã ngã, huống chi là những hành động cần nhiều sức thế này.
Cô muốn lao về phía Hạ Minh Nguyệt, nhưng không thể gượng dậy mà còn ngã ập xuống. Ánh mắt Hạ Minh Nguyệt loé lên, chỉ lùi về sau một bước chứ không hoàn toàn tránh đi.
Khi cơ thể gầy yếu của Thẩm Tri Ý ngã về phía cô ta, cô ta cũng té xuống đất, sau đó hoảng hốt hét lên: “Cảnh Minh, cứu em với! Thẩm Tri Ý muốn giết em!” Đúng lúc này, một bóng người lao vào phòng.
Lệ Cảnh Minh hô lên: “Minh Nguyệt!” Thấy anh đến, Hạ Minh Nguyệt như nhìn thấy cứu tinh.
Cô ta co rúm người bò về phía Lệ Cảnh Minh, hoảng sợ nói: “Cảnh Minh, em đau quá, anh đừng rời khỏi em.
Thẩm Tri Ý điên rồi, cô ta muốn giết em!” Ngã từ trên giường xuống thì ngay cả người bình thường còn thấy đau, chứ đừng nói là người có đầy vết thương như Thẩm Tri Ý.
Nhưng hình như cô không cảm nhận được sự đau đớn ấy, chỉ biết nằm dưới đất, cắn răng nhìn anh đầy uất hận. Đôi mắt mang đầy thù hận ấy còn lạnh lùng hơn trước kia, tựa như tảng băng lạnh lẽo vậy. Lệ Cảnh Minh đỡ Hạ Minh Nguyệt dậy.
Anh vô cùng tức giận, vừa định ra tay, thì bác sĩ và y tá nghe được tiếng động đã chạy vào phòng. Nhìn thấy Thẩm Tri Ý ngã dưới đất, họ vội vã chạy đến đỡ cô ấy.
Lúc này Thẩm Tri Ý đã mềm nhũn hệt như sợi mì, không có chút hơi sức nào, chỉ có thể mượn lực của bác sĩ và y tá để trở lên giường.