Nếu Còn Có Ngày Mai - Tiểu Vy

Chương 5: Muộn học




Ý Như vì mải sung sướng với niềm vui to bự mà không ngủ được , mãi đến hai giờ sáng mới chìm vào giấc mộng

Và tác hại thức khuya chính là đây  , mặc cho em đồng hồ báo thức reo đến hết pin mà cô vẫn ôm chăn ngủ như chết

Cho đến khi ...

_ Lương Ý Như , mau dậy cho tôi , giờ này mà còn ngủ hả , bữa sáng của tôi đâu ? Anh hùng hổ vào phòng , kéo chăn ra khỏi người cô , quát lớn giọng đầy tức giận . Không giận sao được , ai đời giúp việc mà ngủ muộn hơn cậu chủ . Đã thế đêm qua anh còn nghĩ có người giúp việc thì sáng nay sẽ có bữa sáng ngon lành , ai ngờ ... đau dạ dày vì vỡ mộng

Mặc cho có đám cháy đang bốc ngùn ngụt trong phòng , Ý Như vô tư ngang bướng kéo chăn lại , giọng lèo nhèo

_ Làm gì vậy , để yên tôi ngủ , đói tự đi mà nấu !!!!!

What !!! Cô ta dám nói với anh như vậy à , đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà

_ Bảy giờ rồi đấy , cô còn định ngủ đến bao giờ nữa hả ???

Quả nhiên , câu nói ấy rất có hiệu lực

Bằng chứng là Ý Như liền vụt dậy , bay vèo vào phòng tắm trong vòng nửa nốt nhạc

Vội vội vàng vàng làm vscm , lòng thầm than thở , chết cô rồi , đã bảy giờ chỉ còn hai mươi phút nữa vào lớp , vậy mà ...

Anh nhìn cánh cửa phòng đóng im lìm mà lắc đầu ngao ngán , chẳng hiểu mẹ tuyển người kiểu gì mà lại lựa phải con heo ham ngủ , cả bữa sáng không chuẩn bị cho anh , hại anh phải ăn mì gói đi học

Mặc kệ ai đó vội vã như con thoi , anh đi xuống nhà xách cặp đi học . Sắp đến giờ vào lớp , anh không muốn bị muộn học ngay từ ngày đầu tiên

Thay đồ xong xuôi , Ý Như mắt liếc nhìn đồng hồ , vội vã cầm cặp cô chạy nhanh xuống nhà . Khóa cổng , cô lại nhìn đồng hồ trên tay lần nữa , chỉ còn 15 phút nữa vào lớp

Cô không có xe , bắt xe bus lại không còn kịp

Huhuhu ... lại phải chạy thi maratông với thời gian rồi

Thầm cảm thán xong cũng là lúc cô vắt chân lên mà chạy

Chạy , chạy , chạy . Cô chạy hết tốc lực , mong rằng sẽ còn kịp . Ông trời ơi làm ơn hãy giúp cô , cô không muốn mới ngày thứ hai mà phải " làm việc công ích " đâu

Cũng tại cái tên Vương Nguyên kia , nếu không phải vì anh ta hại cô cả đêm không ngủ được thì đâu ra nông nỗi này

Chạy đến bở hơi tai , cuối cùng cũng thấy cái cổng trường cao lớn ở phía trước chưa được kéo kín

Như Ý mừng thầm trong bụng , vẫn còn 30 giây nữa , nhanh lên nào

Vèo , cô đã vượt được chướng ngại vật lớn nhất , chạy bay qua cổng trường trước khi bác bảo vệ kéo lại

Ô hô , cô làm được rồi , mệt lắm nhưng vẫn tặng cho bác bảo vệ nụ cười sáng láng . Yeah , giỏi quá

Phù , phù , phù ! Mệt quá , cô chống hai tay thở phì phò , tim đập mạnh hơn trống , hai gò má mới sáng sớm đã được tô điểm hai cánh hoa hồng đáng yêu

Sau màn chạy đua với thới gian kéo dài 14phút 28 giây , cô cạn kiệt sức lực , hai chân mềm nhũn chỉ muốn nằm xuống cho xong

Nhưng mà vẫn chưa thể được , vượt qua cánh cổng chỉ mới được một nửa , vẫn còn một cửa ải nữa , cửa ải này mới là quan trọng và đáng sợ nhất trong đời sinh viên

Ai , nghĩ thôi đã thấy rùng mình rồi

Đi thôi , mong rằng thầy chủ nhiệm chưa vào lớp

Cô lại vắt chân chạy part 2 , cắm đầu cắm cổ mà chạy , cũng may không gặp bất cứ chướng ngại vật nào trên đường

Vào đến lớp , cô lại mừng thầm khi bàn giáo viên vẫn còn trống . Sung sướng điên người

Chỉnh lại cặp sau lưng , cô đi vào lớp

Nhưng bỗng khựng lại ngay sau đó , ở chiếc bàn sau bàn cô ngồi , có một chàng trai anh tuấn đáng yêu đến điên đảo

Vâng , chính là Vương Nguyên , không thể nhầm vào đâu được

Sao anh ta lại ở đây nhỉ ? Không phải học cùng lớp với cô chứ ?

_ Em kia đi muộn còn không về chỗ , tính làm người mẫu luôn hả  !

Đang lơ lửng trên mây , giọng đanh thép của ông thầy vang lên làm cô sực tỉnh . Cả đám trong lớp bật cười khúc khích

Cô vội vàng quay lại nhìn thầy , cười một cái rõ tươi vô tội lấy lòng , sau đó nhanh chóng lủi xuống bàn với cái mặt không thể xấu hổ hơn

Thoáng thấy Vương Nguyên đang tủm tỉm cười , Ý Như lại sôi máu . Cười gì mà cười , không phải tại anh cô mới đi muộn , mới bị bẽ mặt sao

Hừ !!!

May mà thầy dễ tính tha cho cô về tội đi muộn chứ không lại phải đi dọn nhà vệ sinh rồi

_ Trật tự ! Thầy gõ thước , đợi lớp im lặng mới tiếp tục _ Như tôi đã nói , lớp ta còn thiếu một thành viên , hôm nay mới đến lớp , và thành viên này không đợi tôi nói xác em cũng biết là ai , phải không ?

_ Vâng ! Cả lớp hồ hởi đồng thanh  , chỉ trừ Ý Như

Đương nhiên là biết rồi , phần lớn lớp này không là Tiểu Thang Viên cũng là Tứ Diệp Thảo

_ Được rồi , Vương Nguyên ... em có điều gì muốn nói với cả lớp không ? Thầy lại hướng phía anh hỏi

Vương Nguyên đứng lên , nở nụ cười chói sáng khiến lũ nữ sinh ngất ngây , quay cu đơ

_ Chào các bạn , mình là Vương Nguyên , thành viên nhập học muộn nhất , sau này có gì mong các bạn giúp đỡ ! Và vẫn không quyên tặng thêm một nụ cười đáng giá ngàn vàng , cả lớp đều nhìn thấy , chỉ có mỗi một người đang hậm hực khó chịu ngồi bàn trên không thấy

Tiếc thật