Nếu Còn Có Ngày Mai - Tiểu Vy

Chương 81



Nhờ khuôn mặt hết sức điển trai , cuốn hút . Vương Nguyên không gặp trở ngại gì khi hỏi cô tiếp tân trong bệnh viện lấy địa chỉ của Ý Như

Có điều , biết địa chỉ là một đằng , tìm được nhà cô ở mới là khó . Khi mà nơi đây là làng quê , có rất nhiều nhà , lại không có số nhà cụ thể

Anh lại không biết tên người đàn ông đi cùng cô , tệ hơn nữa là chẳng ai biết về cô cả

Anh chẳng còn cách nào đành phải đi hỏi từng nhà , cơ mà hỏi ai cũng chỉ nhận được cái lắc đầu từ họ

Mãi tới xế chiều , anh hỏi một ông cụ đi đường , mới được ông tốt bụng chỉ đường

Ông cụ ấy là hàng xóm nhà Vũ Bằng , hay qua nhà anh chơi , có gặp cô vài lần

Tìm được ngôi nhà hai tầng bằng gỗ quý đẹp duy nhất như ông cụ kia tả , anh bấm chuông một hồi mới thấy một người phụ nữ trung niên dáng dấp thanh tao ra mở cổng

Nhìn thấy cậu trai trẻ vô cùng điển trai , lại có chút nhễ nhại mệt mỏi đứng trước cổng . Mẹ Lưu lấy làm kinh ngạc , cậu trai này bà hình như đã thấy đâu rồi thì phải , có chút quen quen , nhưng nhất thời nghĩ không ra

Bà lên tiếng hỏi

_ Cậu tìm ai ?

_ Cháu là bạn trai của Ý Như , cháu tới tìm cô ấy , cô cho cháu gặp cô ấy được không ?

Cứ nghĩ giới thiệu rõ ràng như vậy , sẽ được bà ưu ái mà giúp đỡ . Ai ngờ bà ấy đanh mặt lại rồi cất giọng đuổi người

_ Ở đây không có ai tên Ý Như cả , cậu tìm nhầm chỗ rồi , đi chỗ khác tìm đi !

Rồi bà ấy đóng sầm cổng lại , dứt khoát quay người vào trong nhà , mặc kệ anh gọi thế nào bà ấy cũng không ngoảnh lại

Đùa chắc , để cậu ta gặp Ý Như ? bà đâu có ngu . Bà ban đầu khá kinh ngạc , nhưng tới từng này tuổi , từng trải nhiều nên phản ứng nhanh nhạy hơn

Cậu ta là bạn trai của cô đấy , là bạn trai có nghĩa là người cô yêu , là kẻ làm cô ưu sầu lặng lẽ khóc bao nhiêu đêm đó

Cô giấu kĩ nhưng bà vẫn biết mà , bà vậy chứ hay để ý cô lắm , mỗi khi cô thơ thẩn bà đều biết . Chỉ là , bà không ngờ , người đàn ông Ý Như yêu thắm thiết lại đẹp trai đến thế , cơ mà người gầy quá , trai tráng gì đâu mà xanh xao gầy còm như que tăm . Phải như con trai bà ý , vừa đẹp trai vừa cường tráng phong độ , thế mới hợp với Ý Như chứ

Công sức bà vun đắp con trai với Ý Như bấy lâu , giờ mới nảy một chút mầm , để cô gặp lại bạn trai , cho cậu ta cướp mất vợ con trai của bà đi à ?

Cơ mà sao cậu ta lại biết đến đây nhỉ ? Là ai chỉ đường vậy chứ ?

Mà thôi , chuyện đó giờ đâu còn quan trọng . Quan trọng là giờ phải làm sao để Ý Như không biết cậu ta tới

Vương Nguyên bị ngăn cách bởi cánh cổng sắt , nhăn mày khó hiểu , sao bà ấy lại thay đổi thái độ nhanh vậy chứ , so với lật sách còn nhanh hơn ?

Phản ứng kia nói Ý Như không ở đây , có thằng ngốc mới tin

Mặc kệ người trong ngôi nhà kia không có ý tiếp đón , anh tiếp tục gân cổ hét to

_ Ý NHƯ , ANH BIẾT EM Ở TRONG ĐÓ , RA ĐÂY GẶP ANH ĐI ... Ý NHƯ , Ý NHƯ ....

Anh hô gọi tên cô không ngừng , đừng nói cả nhà Vũ Bằng đều nghe thấy . Mà ngay cả mấy nhà gần đấy cũng nghe rõ mồn một , chó sủa ầm ĩ cả một vùng

Mẹ Lưu nghe mà nóng ruột , cậu ta cứ hô hét thế này , kiểu gì Ý Như cũng nghe thấy mất thôi

Bà điên đầu muốn chạy ra suỵt chó đuổi anh , lại bị Vũ Bằng giữ lại , anh bình thản nói

_ Kệ cậu ta đi mẹ !

Cái tên Vương Nguyên kia cũng bám dai thật , đã cắt được đuôi rồi mà giờ hắn vẫn tìm được tới đây . Đúng là âm hồn bất tán

Mẹ Lưu lại chẳng thể bình tĩnh nổi trước vẻ mặt thản nhiên như không của con trai . Bà hùng hổ bảo

_ Con có biết cậu ta là ai không ? là bạn trai của Ý Như đó . Không đuổi cậu ta đi để lát nữa Ý Như thấy , nó xuống rồi bị cậu ta bắt đi thì sao ?

_ Mọi chuyện tuỳ duyên , mẹ à !

Vũ Bằng biết chứ , anh cũng rất sợ cô sẽ bị Vương Nguyên thuyết phục mà đồng ý đi theo hắn . Nói sao thì Vương Nguyên vẫn là người duy nhất cô yêu , yêu đến bất chấp , yêu đến cuồng si . Nhưng biết làm sao được , giờ có đuổi người cũng đã chậm rồi , chắc Ý Như trên phòng đã thấy Vương Nguyên rồi , nếu đuổi thì lại chẳng phải tự vạch áo cho cô thấy ý xấu trên lưng anh sao . Như vậy đối với anh lại càng bất lợi , càng mất lòng cô

Nếu thật sự là Ý Như sẽ theo Vương Nguyên về , như vậy , thì coi như là anh thất bại đi , là anh không có cái phúc phận ấy , không có bản lĩnh bước vào trái tim cô

Hiển nhiên là Ý Như ở trên phòng đã nghe thấy giọng nói thân quen , cô giật mình đi tới cửa sổ nhìn xuống cổng . Thấy ai kia đang rướn cổ gọi tên mình , cô càng không thể tin nổi , hai mắt kinh ngạc đến trợn to

Vương Nguyên ...

Là anh ...

Sao anh lại biết cô ở đây ? Cô đã nói tuyệt tình thế này rồi , lẽ ra anh phải tức giận , mặc kệ cô rồi trở về mới đúng . Cớ sao vẫn bỏ công sức tìm cô ?

Còn nữa , có một điều giờ cô mới nghĩ tới . Tại sao anh lại đi tìm cô ? Lúc đó anh đã để cô rời đi , đồng ý chia tay rồi kia mà ? Lẽ nào anh đã biết gì đó ? Nhưng biết rồi thì sao , chả lẽ anh vẫn chấp nhận một người đã không còn trong sạch như cô ?

Không thể nào , chuyện đó tuyệt đối là không thể . Chẳng có một người đàn ông nào mà cao thượng đến thế , ngay cả chuyện bạn gái chung chạ với kẻ khác cũng bỏ qua . Kể cả cô , cũng chưa chắc đã làm được như vậy

Có lẽ , anh tới tìm cô là để trách cứ thôi ...

Vũ Bằng dưới nhà , nghĩ thế nào cũng không thể an tâm , liền đi lên phòng cô . Thấy Ý Như đứng tựa bên cửa sổ , tim anh thắt lại . Khẽ khàng đi tới , cố gắng bình thản hỏi

_ Em muốn xuống gặp cậu ta không ?

Cô quay lại nhìn anh , ánh mắt giằng co rất lâu , mới lắc đầu

_ Không cần , anh đuổi anh ấy đi hộ em !

Gặp rồi cũng đâu giải quyết được gì , cũng phải buông tay thôi . Chi bằng dứt khoát một lần để giải thoát cho anh

_ Em ... chắc chứ ?

Anh không biết mình đang nghĩ cái gì nữa , có lẽ là muốn tìm được sự dứt khoát tuyệt tâm từ cô

Lần này cô không chần chừ liền gật đầu , ánh mắt nhìn anh như khẩn cầu

_ Giúp em đi , được không ?

Dĩ nhiên là được , anh cầu còn không được nữa là . Này đúng ý của anh còn gì , lí do gì mà từ chối nữa

Chỉ là , mặc kệ Vũ Bằng đuổi thế nào Vương Nguyên cũng không chịu đi , anh nhất quyết đứng đó , không xê dịch nửa bước

Anh trước sau chỉ nói một lời cũ

_ Tôi muốn gặp Ý Như , anh trả cô ấy cho tôi , không gặp được cô ấy , tôi không đi đâu hết !

Vũ Bằng liền không khách khí đáp trả

_ Cô ấy không muốn gặp cậu , cậu không biết lí do vì sao sao ? Để tôi nói cậu nghe , cô ấy hết yêu cậu rồi , người Ý Như yêu hiện tại chính là tôi , cái thai trong bụng cô ấy là con của tôi . Chúng tôi sắp có con với nhau , giờ cô ấy chỉ lo cho đứa bé trong bụng và hạnh phúc của chúng tôi mà thôi , cô ấy sẽ không còn quan tâm tới cậu đâu . Đừng ở đây ăn vạ nữa , cậu có làm gì cô ấy cũng sẽ không ra đâu !

Muốn đuổi được âm hồn này chỉ còn cách vẽ ra một câu chuyện hạnh phúc biến thành viên đạn găm vào tim hắn . Một phát bắn chết tia hy vọng còn lại trong hắn

Đây chính là trong tính toán của Vũ Bằng , tuy hiện tại chỉ là nói trước , nhưng sau này chẳng phải là sự thật sao . Anh cũng chỉ tự tiến trước một bước mà thôi

Quả thực , một đòn kia đã đánh trúng tim Vương Nguyên , run rẩy trong đau đớn . Nhưng cũng chẳng đủ sức làm anh gục hẳn , chỉ đủ sức khiến cơn giận trong anh phun trào . Anh tức giận gào lên

_ Anh nói dối , tôi không tin những gì anh nói . Nếu có thật là như vậy thì tôi phải nghe được chính miệng cô ấy thừa nhận !

_ Có tin hay không đây cũng là sự thật , cậu tin hay không cũng chẳng thể thay đổi được gì . Cô ấy vẫn là vợ tôi !

Ánh mắt và nụ cười của Vũ Bằng rõ là khiêu khích , mỉa mai . Chỉ là Vương Nguyên ánh mắt lạnh tanh như chẳng đoái hoài tới , coi những tời kia là gió thoảng bên tai , như tiếng ong vo ve xung quanh , vô vị chẳng buồn chấp

Vũ Bằng thật sự đầu hàng , thở hắt một cái quay trở lại vào nhà , mặc kệ người nào đó đứng ngoài cổng vẫn gào thét gọi tên cô không ngớt

Nói thật , nếu không phải Vương Nguyên là người trong lòng Ý Như , nếu không sợ Ý Như đau lòng . Vũ Bằng đã đánh cho hắn một trận tơi tả hoa lá rồi kéo ra khỏi làng rồi

Nhìn ai kia cứng đầu lì lợm không chịu đi , cô gái bé nhỏ run rẩy đôi môi , khóe mi không ngăn được những giọt lệ cay đắng . Cơ thể mềm nhũn theo bức tường trượt xuống mặt sàn , cô khóc rấm rứt đầy thương tâm

Vương Nguyên ngốc , cớ sao lại cố chấp như vậy . Cô đâu đáng để anh làm như vậy ?

Rõ ràng chỉ cánh nhau vài bước chân mà khoảng cách lại như xa nghìn trùng . Đã một lần lỡ bước , là không còn cách nào để quay đầu lại

Chỉ là , tim cô đau quá . Cõi lòng cô , tan nát rồi

Ngoài trời khẽ chuyển màu , từ hoàng hôn vàng ruộm dần chuyển sang sẩm tối đen mờ . Ông trời cũng thật không hiểu lòng người mà thả mưa xuống

Nghe tiếng "Ào ào" bên tai , Ý Như giật mình đứng dậy nhìn ra bên ngoài

Trời mưa rồi !!!!

Cô thẫn thờ nhìn những hạt mưa rơi nặng trĩu , vậy cũng tốt , mưa xuống sẽ đuổi được anh đi thôi

Thế nhưng , cô đã lầm . Anh không hề rời đi , vẫn bướng bỉnh đứng yễn nơi đó mặc cho nước mưa rơi xối xả vào người

Ý Như bắt đầu lo lắng , hoảng loạn . Trong cổ họng cảm giác thật chua xót , nghẹn ngào lẫn cay đắng

Vương Nguyên là kẻ ngốc , là đại ngốc . Cô nói thế không sai mà

Anh đứng đó làm gì chứ , muốn đổ bệnh lắm hả ? Cơ thể anh vốn đã không được khỏe , dầm mưa thế này thì sao trụ nổi . Anh sẽ bệnh mất thôi

Làm sao đây ? cô phải làm thế nào đây ?

Không ra , anh sẽ lì lợm không đi . Mà ra rồi , lại sợ bản thân không gắng gượng được mà làm trái với quyết định bấy lâu cô đã cố gắng vượt qua

Cô đắn đo lắm , hai tay xoắn xuýt lấy nhau thật phân vân . Đấu tranh lâu lắm , cuối cùng con tim cũng hạ gục lí trí

Chỉ chờ quyết định xong , cô như con thoi vội cầm áo khoác khoác lên người , đi xuống nhà lấy hai cây dù , không quan tâm tới một nhà ba người họ Lưu đang ngồi ở phòng khách , lo lắng nhìn theo cô

Ý Như cất bước một đường thẳng ra tới cổng . Cánh cổng vừa mở ra , lòng quặn thắt nhìn ai kia người ướt sũng đắm mình dưới bầu trời đầy mưa , không lạnh lắm mà cả người cô cũng bắt đầu run rẩy như bị cảm lạnh

Cái tên ngốc này , tại sao lại tự hành hạ mình như vậy ? Anh là bị điên sao ?

Cô thật muốn tới đấm cho anh mấy cái tỉnh ra , thế mà anh lại còn nhìn cô cười tươi nữa chứ

Bàn tay thanh mảnh lau đi những hạt mưa rơi trên mặt , môi anh hé ra , thì thào như tự nói một mình

_ Anh biết em sẽ ra gặp anh mà !

Anh muốn tới ôm cô lắm , mà sợ cô bị ướt đành phải nhịn xuống

Nhỏ lắm , nhưng cô vẫn có thể nghe thấy . Trong lòng cô run lên một cái , nuốt tâm tư vào đáy lòng , cô ra vẻ điềm nhiên , đưa dù cho anh , nói

_ Anh về đi , đừng tới tìm tôi nữa !

Nụ cười trên môi anh cứng ngắc , chưa kịp phản ứng lại , cô đã nhét chiếc dù vào tay rồi chẳng nói gì , xoay người muốn trở lại trong nhà

Sức chịu đựng của cô chỉ có được chừng này thôi , càng đối diện lâu với anh , lớp mặt nạ lạnh lùng của cô càng bị rửa trôi

Cơ mà cô chưa kịp bước tới bước thứ hai , một vòng tay từ phía sau đã vòng qua cổ cô , ôm lấy gắt gao

Cô đứng hình tại chỗ , quên luôn mình phải bước đi . Vòng tay này lạnh lắm , ướt sũng nhưng lại khiến tim cô mềm nhũn . Những hạt nước mưa từ trên người anh thấm vào áo cô , lành lạnh

Bên tai , cô nghe giọg anh thì thào

_ Xin lỗi , anh đã hiểu lầm em với Hồ Hạo Thần . Xin lỗi vì khi em cần , anh lại không có ở bên vảo vệ em ... Chuyện em và Hồ Hạo Thần , anh biết rồi . Anh xin lỗi , nếu anh mạnh mẽ , tài giỏi hơn , anh đã có thể bảo vệ được em , em sẽ không phải chịu tủi nhục như thế này . Em hận anh , trách anh cũng được , nhưng xin em ... trở về với anh , có được không ? Không có em , anh không sống nổi ....

Càng về sau , giọng anh càng nhỏ dần , cuối cùng cô không còn nghe giọng anh nữa , chỉ thấy đầu anh gục xuống bả vai cô , hai tay cũng buông lỏng

Cô còn đang trong tình trạng chết sững cũng bị anh dọa cho phát hoảng . Trực giác mách bảo cô chuyện chẳng lành , theo bản năng cô xoay người lại , chiếc dù trong tay cô rơi xuống , mưa rơi xuống người cô. Anh mất điểm tựa , đổ ngã xuống như gốc cây bị đốn , cô vội vàng đỡ lấy . Nhưng là , cô hiện đang mang thai , bụng rất lớn , có đỡ được anh cũng chẳng thể giữ vững , ngược lại còn bị anh kéo theo , khuỵu gối xuống

Dưới ánh đèn mờ , khuôn mặt anh càng nhợt nhạt , cơ thể anh bất động lạnh lẽo không hơi ấm . Ý Như hốt hoảng lay anh

_ Vương Nguyên , anh sao vậy ? tỉnh lại đi , Vương Nguyên !

Đáp lại cô chỉ là tiếng mưa ào ào rơi xối xả , Ý Như càng luống cuống không biết phải làm sao , trong lòng chính là hối hận lấp đầy hối hận . Cuối cùng đành gọi to Vũ Bằng ra giúp đỡ

Lưu Vũ Bằng anh , ngàn vạn lần suy nghĩ , anh cũng không nghĩ ra , cũng có lúc anh phải dìu đỡ tình địch của mình vào trú mưa ngay tại chính căn nhà của mình

Thật là nực cười hết sức

Nực cười hơn nữa , anh còn phải cho hắn mượn đồ của mình , nói xem , có phải anh điên rồi không ?

Được rồi , anh làm những việc này không phải vì anh tốt bụng , mà là vì Ý Như . Đúng , chỉ là vì Ý Như mà thôi