Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy

Chương 5: À, đến để trả thù



05

Giờ ăn trưa, nhà ăn chật kín người, học sinh trung học như bầy sói đói chen chúc nhau xếp hàng dài ở bên cạnh cửa sổ lấy cơm, tuy rằng đã có thêm điều hoà và quạt điện làm mát nhưng vì có rất nhiều người nên vẫn oi bức như muốn lấy mạng.

Khương Nặc cũng đang xếp hàng chờ lấy cơm, hắn dùng thẻ ăn để quạt mát cho mình, bất ngờ có một cánh tay quàng qua cổ đặt lên vai hắn.

"Mời tớ ăn cơm đi, lớp trưởng đại nhân." Thu Diệc Diệu cười hì hì, còn định đoạt lấy thẻ ăn ở trong tay của hắn.

Khương Nặc đã nhìn thấy rõ ý đồ trước khi mà cậu hành động, hắn nhét thẻ ăn vào túi quần một cách nhanh chóng.

"Không mời."

"Hào phóng một chút đi mà!"

"Không, tôi keo kiệt lắm."

Thu Diệc Diệu bị hắn làm cho nghẹn lời.

Làm sao lại có người thừa nhận mình keo kiệt một cách tự tin như thế chứ?!

"Hôm đó tớ sốt sắng tới trường học, để không muộn còn bắt cả taxi. Kết quả vẫn đến trễ hai phút bị lớp trưởng đại nhân chí công vô tư* ghi tên." Thu Diệc Diệu thở dài, ấm ức nói nhảm, "Nếu người bạn trai lớp trưởng của tớ còn không thể đãi cho tớ một bữa cơm, tớ sẽ đau lòng tới mức không thể học hành gì được."

*Chí công vô tư: Khách quan, công bình, chính trực; không thiên vị, không tự tư, tự lợi; mọi hành động đều vì đại nghĩa, vì lợi ích chính đáng của nhân loại, quốc gia, dân tộc, cộng đồng là trên hết.

"Cậu đừng có mở miệng ra là bạn trai này, bạn trai nọ được không?" Khương Nặc ghét bỏ hất tay của cậu đang khoác trên vai mình xuống.

"Không được đâu, mọi người đều đang nhìn mà." Thu Diệc Diệu lén lút hất cằm chỉ xung quanh, lúc này Khương Nặc mới nhìn thấy hai người bọn họ đã thu hút được sự chú ý của cả nhà ăn.

Hơn nữa, vẻ mặt của tất cả bọn họ đều giống như đang được phát đường.

Khoé miệng của Khương Nặc giật giật một chút.

"Với lại không phải cậu bảo sẽ bồi thường riêng cho tớ hay sao?"

"..."

"Chi bằng thiết thực ngay lúc này luôn đi, tớ ăn không nhiều lắm đâu."

Khương Nặc còn định nói không.

"Nếu không muốn thì có thể chịu thua mà." Thu Diệc Diệu bật cười.

Từ bé tới lớn chưa bao giờ Khương Nặc thua người khác ở trong các kỳ thi, làm sao lần này có thể chịu thua bằng một việc nhỏ nhặt như thế được?

"Nếu như cậu nhận thua thì tôi sẽ không có ý kiến gì, nhưng nếu không, tôi sẽ chơi với cậu tới cùng." Khương Nặc lạnh lùng lên tiếng, lấy thẻ cơm từ trong túi ra, "Cầm đi."

"Cảm ơn lớp trưởng đại nhân nha!" Thu Diệc không do dự một giây nào, cậu vui sướng lấy đi tấm thẻ ăn, chạy tới bên cạnh cửa sổ nơi mà Trần Gia Huy đã sớm chiếm cho cậu vị trí tốt.

"Sườn heo muối tiêu ạ, thịt heo chua ngọt, gà hầm nấm, thịt bò sốt tiêu đen..." Thu Diệc Diệu cầm lấy thẻ ăn của Khương Nặc gọi gần hết các món ở trong căn tin, tổng cộng hơn hai trăm.

Cái này mà gọi là ăn không nhiều lắm à?! Khương Nặc cau mày lại.

"Đến đây cùng nhau ăn đi." Thu Diệc Diệu nhiệt tình chào mời Trần Gia Huy, Vương Trị và các bạn học tới.

Mọi người nhìn một bàn đầy thức ăn kia, nét vui sướng đều viết hết lên gương mặt của bọn họ.

"Đi theo đại ca quả nhiên là sẽ được ăn no!" Trần Gia Huy nhanh chóng nở ra một nụ cười lấy lòng.

"Ơ kìa! Hôm qua cậu còn cười nhạo tôi gọi là đại ca sao hôm nay lại cướp ngay danh xưng thế!" Vương Trị không phục.

"Vật đổi sao dời rồi*." Trần Gia Huy đáp.

*Vật đổi sao dời: Mọi chuyện trên đời này đổi thay.

Sau khi ăn cơm xong, Thu Diệc Diệu lại bắt đầu bày chuyện, "Trần Gia Huy, đi với tôi."

Nhà ăn vẫn rẻ quá, không đủ chút nào.

Cậu dắt Trần Gia Huy đi vòng quanh ở các quầy bán thức ăn vặt của trường, lúc hai người trở ra thì trên tay đã cầm tới bảy tám túi, nhân viên thu ngân ở nhà ăn phải nhìn chằm chằm vào cả hai.

Thu Diệc Diệu mang đồ ăn vặt tới lớp học để phân phát cho mọi người, kẹp thẻ ăn ở giữa ngón trỏ và ngón cái của mình giơ lên, "Hôm nay tôi đãi nhé."

"Mua nhiều như thế có đắt không vậy?" Một bạn học hỏi.

"Chỉ hơn một nghìn thôi." Thu Diệc Diệu nói.

Hơn một nghìn thường là chi phí sinh hoạt cả tháng của một học sinh, nhưng đối với các đại thiếu gia mà nói thì chỉ là một con số lẻ. Bình thường cậu dùng tiền không biết suy nghĩ là gì, lần này dùng chỉ hơn một nghìn bởi vì tiền trong thẻ của Khương Nặc không có nhiều, cậu còn rất tốt bụng để lại ở bên trong cả chục đồng đấy.

Khương Nặc vô cảm nhìn Thu Diệc Diệu đang khoe khoang ở trước lớp, trong lòng tính toán thời gian sắp tới phải ăn mặc cần kiệm như thế nào bởi vì hắn vốn không hề dư dả.

Thu Diệc Diệu dường như chú ý tới ánh mắt của hắn, cậu mỉm cười đi tới nhẹ nhàng đặt thẻ ăn lên bàn, sau đó ái muội kề sát bên tai của Khương Nặc, thì thầm bảo, "Cảm ơn thẻ ăn của bạn trai nha, tự dưng tôi lại thấy cá cược cũng vui."

Sau khi náo nhiệt qua đi, Thu Diệc Diệu cảm thấy càng lúc bệnh cảm của cậu càng không ổn lắm.

Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết thể dục, cậu xin nghỉ, một mình héo úa nằm sấp ở phòng học.

Hôm trước đứng dựa lưng vào bức tường lạnh lâu như thế, sau đó lại còn bò lung tung ở trên mặt đất, hôm nay thì vắt hết đầu óc để tìm cách trêu Khương Nặc, nói thật là khiến cho người ta mệt mỏi vô cùng.

Huống hồ cộng với việc thời tiết nắng nóng, cậu là một đại thiếu gia quyền quý không muốn đi ra ngoài phơi nắng chút nào.

Đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, bỗng dưng điện thoại ở trong túi quần rung lên.

Là tin nhắn Wechat của em họ gửi tới.

[Em họ]: Gần đây ba mẹ của anh xảy ra chuyện gì vậy? Ba của anh đến nhà em, bầu không khí nặng nề lắm, em còn nghe bọn họ nói cái gì mà bằng chứng gì đó.

[Thu Diệc Diệu]: Thật à, cụ thể là thế nào?

[Em họ]: Cụ thể thì em không biết, ba mẹ kêu em đừng nghe còn nhốt em ở trong phòng.

Thu Diệc Diệu không nghĩ tới mình phải nghe chuyện gia đình thông qua miệng của người khác, vậy mà bản thân lại chẳng biết gì cả, cảm giác này thật sự khó chịu.

Cậu chỉ biết là từ lần cãi nhau lớn hôm trước thì ba mẹ của cậu đã rất lâu không về nhà.

Nhiều năm gần đây, bằng trực giác cậu có thể nhận biết được quan hệ của ba mẹ không hề tốt, mặc dù khi cùng nhau xuất hiện trước mắt mọi người thì họ sẽ cực kỳ hoà thuận. Nhưng cái loại hoà hợp này mang tới một bầu không khí kỳ lạ khó có thể nói lên lời.

Cuối cùng cũng muốn kết thúc rồi ư?

"Bằng chứng?"

Thu Diệc Diệu tự hỏi, cậu lại cau mày.

Tiếng ve sầu mùa hè vang lên ngoài cửa sổ, một đợt ồn ào đến mức khiến cho cậu bực bội, thầm mắng một tiếng, đang định tiếp tục nhờ em họ hỏi thăm tình hình cụ thể thì bàn của cậu đột nhiên bị gõ lên hai cái.

"Không cần nhiều lời đâu."

Thu Diệc Diệu ngẩng đầu, trông thấy Khương Nặc đang mặc một bộ đồng phục thể dục thoải mái đứng ở trước bàn học của cậu, một tay chống lên bàn, một tay đưa tới phía trước để yêu cầu.

"Điện thoại, nộp lại đây." Khương Nặc nói một lời ấm áp như gió xuân.

À, đến để trả thù.

Đến đúng lúc lắm, ông đây cũng đang cảm thấy không vui ở trong lòng.

"Có giỏi thì tới đây lấy đi?" Thu Diệc Diệu lười nhác dựa vào ghế.

Khiêu khích cực kỳ.

Cậu không tin, Khương Nặc mà thật sự có thể động thủ với cậu sao?

Khương Nặc là một cái tên vô cùng ham học——

Vậy mà cậu không ngờ được, khứa này thật sự có thể!

Khương Nặc nói 'được', lập tức vòng qua bàn học để đến bên cạnh cậu, đưa tay sờ vào túi quần ở bên phải của Thu Diệc Diệu.

Không phải là học sinh giỏi gì cho cam, là một tên súc sinh thì có!

Thu đại thiếu gia là người mà cậu có thể sờ soạn lung tung à?

Cậu nhanh chóng đưa tay phải xuống giữ chặt cổ tay của Khương Nặc, đồng thời ra quyền bên tay trái, đấm thẳng vào mặt của đối phương.

Nhưng phản ứng của Khương Nặc nhanh hơn dự kiến, hắn đưa tay lên đỡ đòn, tay còn lại xoay đi để tránh khỏi khống chế của Thu Diệc Diệu, nháy mắt đã bóp được cổ của cậu.

Thu Diệc Diệu sặc một tiếng.

Cậu biết ngay mà, tên này cố ý tới đây để kiếm chuyện với cậu.

Đúng lúc tâm tình của cậu không tốt cho nên xuống tay cũng không muốn chừa cho đối phương một con đường sống. Cút con mẹ cái gì mà giữ kỷ luật và không gây chuyện nữa đi, giờ phút này mọi quy củ đối với cậu đều giống như những mảnh gương vỡ tan tành trên mặt đất.

Mặc cho cổ họng sắp ngạt, Thu Diệc Diệu vẫn cong gối thúc mạnh vào bụng của người kia, Khương Nặc ôm bụng va vào chiếc bàn ở phía sau, sách vở rơi loạc xoạc đầy đất.

Ha, cậu nghĩ một tên côn đồ trong trường như tôi không có kỹ năng đặc biệt gì hay sao?

Nếu mà đánh nhau thua cậu thì tôi còn biết vứt mặt mũi đi đâu nữa?

Thu Diệc Diệu đang muốn thừa thắng xông lên thì cái tên Khương Nặc đang cúi người đột nhiên đấm một quyền, chuẩn xác đập vào mũi của Thu Diệc Diệu.

Cái độ chính xác và tàn nhẫn này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.

Cậu còn nghĩ rằng Khương Nặc sẽ không đánh nhau.

Thu Diệc Diệu chỉ còn cảm thấy một luồng nhiệt từ mũi của cậu xộc lên.

Hai người đã hoán đổi vị trí, bây giờ Thu Diệc Diệu lại ngã xuống chiếc bàn phía sau còn Khương Nặc đi tới áp chế cậu.

Tình hình không ổn rồi.

Thu Diệc Diệu vẫn còn muốn phản kháng nhưng lại không ngờ sức lực của Khương Nặc mạnh tới như thế, chưa kể là cậu lại đang ở vị trí thấp hơn nên không thể đứng dậy ngay được.

Thu Diệc Diệu dùng hết sức xông lên, nhân lúc Khương Nặc có hơi sơ hở thì tấn công. Nhưng khi eo vừa nhấc, đang đứng dậy từ tư thế bị áp đảo bỗng Khương Nặc lại vô thức đưa tay lên phòng bị, vì vậy răng của Thu Diệc Diệu mạnh mẽ đập vào cánh tay của hắn, để lại một vết máu đỏ tươi.

Đệt!

Răng của ông đây sắp rụng rồi!

Khương Nặc thu cánh tay bị đau của mình về, Thu Diệc Diệu mặc kệ cơn đau ở nướu, cậu cười lạnh một tiếng rồi nâng một chân lên đạp cho Khương Nặc nằm xuống đất.

"Hai đứa! Sao lại thế này!"

Một tiếng hô đầy giận dữ từ cửa phòng học phát lên.

Chủ nhiệm Lý nổi giận đùng đùng đi tới, kéo hai người đang giằng co với nhau ra.

Thu Diệc Diệu thở hổn hển đứng ở một bên, từ trên cánh tay và cổ của cậu đều dính đầy vết máu từ Khương Nặc trào ra, mà Khương Nặc ở đối diện cũng trông không khá khẩm gì, chỗ nào cũng có vết máu, bụng còn ăn một cú đạp, lúc này đang ôm lấy bụng với sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn không thoải mái.

Ha ha, vẫn còn có thể giả vờ được đấy, nhìn gương mặt tái nhợt này, ai không biết còn nghĩ người đang sốt mà đi đánh nhau là cậu ta chứ không phải cậu.

"Em! Vừa mới khai giảng đã gây ra chuyện cho thầy rồi!" Thầy Lý Đầu Nhi chỉ vào Thu Diệc Diệu mắng mỏ, "Em quen thói rồi! Đủ hết mọi rắc rối! Hôm đó không phải đã nói với em là phải nhuộm về tóc đen sau khi khai giảng hay sao, cái đầu vàng này trông có giống nam sinh cấp ba hay không!"

Các giáo viên luôn luôn suy nghĩ theo bản năng của mình rằng học sinh hư sẽ luôn là người có tội, Thu Diệc Diệu vừa định giải thích, thầy Lý Đầu Nhi còn chưa cho cậu cơ hội đã xoay sang mắng Khương Nặc, "Còn em nữa! Là lớp trưởng mà đi đánh nhau với bạn học, có việc gì không thể nói chuyện giải quyết được hay sao mà một hai phải dùng nắm đấm chứ!"

Khương Nặc há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng cũng bị thầy Lý cắt ngang, "Trước hết thì hai đứa đến phòng y tế để xử lý vết thương đi, sau đó tới văn phòng của thầy."

Thầy Lý nói rồi lại bổ sung thêm một câu, "Đừng có đi lên phòng y tế đánh nhau nữa đấy."

Thấy hai đứa học sinh vẫn không phục, thầy bảo, "Còn đứng đó làm cái gì, mau đi đi!"

Thu Diệc Diệu bước sang, hung hăng liếc mắt nhìn Khương Nặc một cái.

Khương Nặc dùng khẩu hình miệng đáp lại một câu, "Tên ngốc."

Ở phòng y tế hai người không có nói thêm lời nào với nhau, đều tự lấy cồn khử trùng và một ít thuốc để tự xử lý.

Sắc mặt của Khương Nặc càng lúc càng kém, Thu Diệc Diệu cảm thấy có phải là thằng khứa này cũng đang bệnh hay không, hơn nữa bệnh còn nặng hơn cả cậu, bởi vì cậu cũng đang bệnh nhưng vẫn khoẻ khoắn đứng thẳng mà.

Tuy nhiên cậu không muốn quan tâm, cũng chẳng hỏi, cậu lười nói chuyện cùng với cậu ta.

Khi bọn họ trở về từ phòng y tế thì tiết học thể dục cũng đã kết thúc, các bạn học vừa từ sân thể dục quay lại, trông thấy dáng vẻ này của hai người bọn họ ai nấy đều giật mình hoảng sợ.

"Thu! Cậu làm sao vậy, không phải là nói nghỉ ngơi ở trong phòng học hay sao?" Trần Gia Huy biết trong người của Thu Diệc Diệu đang không thoải mái, vội vàng chạy tới nắm lấy cánh tay của cậu nhìn trái nhìn phải, sau đó còn đưa bàn tay đến sờ nhiệt độ trên trán của cậu, "Mẹ nó, sao nóng như thế!"

Khương Nặc nhìn sang.

Chết tiệt.

"Tôi không sao." Thu Diệc Diệu đưa tay đẩy Trần Gia Huy đi.

Thầy Lý chỉ đơn giản dạy bảo bằng những câu sáo rỗng, như là khi đã lên lớp 11 rồi thì phải nên yên ổn chăm chỉ học tập, giữa bạn bè nếu có mâu thuẫn có thể nói với giáo viên để được phân giải giúp, không cần phải giải quyết bằng bạo lực lung tung.

Thu Diệc Diệu không kiên nhẫn gãi gãi tai, nghe vào tai này lại đi ra bằng tai kia, kiên nhẫn chờ cho thầy nói xong thì thầy lại bắt bọn họ đứng phạt ở trước cửa lớp.

Cái mát lành do cơn mưa ban sớm đem lại đã biến mất không còn dấu vết, chỉ còn cái nóng gay gắt cuối hè đang diễu võ dương oai.

Ở hành lang không có máy điều hoà, Thu Diệc Diệu đứng một lát thôi đã thấy hơi chóng mặt, hoa mắt.

Lúc này sắc mặt của Khương Nặc đã khôi phục như bình thường, ngược lại Thu Diệc Diệu có hơi không chịu được.

Nóng quá, miệng khô lưỡi cũng khô.

Tiếng nói chuyện rầm rì bên trong lớp học, các giáo viên ở tầng ba của toà nhà đối diện dùng mic cá nhân, cả tiếng của ong mật và ve sầu cuồng loạn giấu mình trong hàng cây long não, tất cả đều ùa vào tai của Thu Diệc Diệu.

Hoà vào trong đó, còn có một câu hỏi của Khương Nặc, "Làm sao vậy?"

Nhưng cậu không thể nghe rõ.

Thu Diệc Diệu nhanh chóng lao vào phòng vệ sinh để nôn.

Khương Nặc cũng đi theo tới đây, hắn đứng ở bên cạnh nhìn một lúc, bàn tay khi đưa lên có hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng vỗ lên lưng của Thu Diệc Diệu, cho tới khi cậu không còn nôn ra được gì nữa.

Thu Diệc Diệu lấy nước sạch rửa mặt.

"Không sao hết." Cậu nói, hai tay chống ở thành bệ rửa mặt để ngồi dậy nhưng đột nhiên chân lại mềm nhũn.

Khương Nặc phản ứng rất nhanh, lập tức đi tới đỡ lấy cậu, "Vẫn nên về ký túc xá nghỉ ngơi một chút đi."

Khương Nặc đưa Thu Diệc Diệu đến xin phép chủ nhiệm Lý, thầy bảo, "Khương Nặc, em đỡ Thu Diệc Diệu về ký túc xá đi, nhân cơ hội này cải thiện thêm cảm tình với nhau."

Cải thiện mối quan hệ.

Sau khi nghe xong câu này, thật sự là Thu Diệc Diệu thấy cảm giác ghê tởm kia lại trào ngược lên, nhưng Khương Nặc thì giả vờ ngoan ngoãn gật đầu xuống, "Vâng."