Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy

Chương 50: Đòi nợ



"Mày là ai?" Tên lớn giọng ngoài cửa không chút khách khí, hỏi ngược lại.

"Tôi? Người qua đường thôi." Sắc mặt của Thu Diệc Diệu không thay đổi, khí thế áp bức tới mười phần, những thứ này đều là do cậu rèn luyện được qua mỗi lần đánh nhau.

"Người qua đường? Người qua đường rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm à? Cút được bao xa thì cút, nếu không khi bị đánh thì mày chẳng còn là người qua đường nữa đâu." Tên to giọng kia cứng rắn nói.

Khương Nặc thầm rùng mình, đang định đi mở cửa không ngờ lại bị Khương Phong Hoa mạnh mẽ đè lại. Hắn quay đầu nhìn ông ta, sắc mặt của Khương Phong Hoa tái nhợt, tư thế hèn mọn cầu xin hắn, "Bé Nặc, đừng mở cửa, bọn họ sẽ đánh ba..."

"Ha, đám các người có thể thử xem rốt cuộc là ai đánh ai. Thêm nữa, vừa rồi ở dưới tầng tôi đã tiện tay gọi cho 110, bây giờ chắc là sắp tới rồi nhỉ?" Thu Diệc Diệu đưa tay nhìn đồng hồ.

"Mày!" Tên lớn giọng đang định xông lên đánh người thì bị kẻ ở bên cạnh giữ lại.

"Đại ca, anh không nghe thấy nó nói sao, nó báo cảnh sát rồi. Chúng ta vẫn nên rút trước đi.. " Kẻ này nhìn dáng vẻ của Thu Diệc Diệu, trực giác mách bảo đây cũng không phải là người dễ chọc.

"Cảnh sát tới thì tới, tao sợ cái rắm!" Tên to giọng lại nói.

"Nếu lỡ như bị tụi nó điều tra ra được ghi chép đánh bạc của anh thì không tốt đâu..." Người kia tiếp tục khuyên bảo.

"Cái này..." Tên to giọng nghe lọt lỗ tai, "Được rồi, hôm nay bọn tao rút trước. Khương Phong Hoa, tao nói cho mày biết! Lần sau ở trên đường đừng để cho tao gặp được mày, nếu không thì trước khi cảnh sát đến tao cũng phải đánh cho mày tới nỗi mẹ nhận không ra!"

Đám người ở bên cạnh Thu Diệc Diệu bỏ đi như một tổ ong, rõ ràng là nhát gan sợ phiền phức nhưng lại cứng rắn giả vờ như không có việc gì, Thu Diệc Diệu cảm thấy có hơi nực cười.

Những người đó vừa đi thì sức lực của Khương Phong Hoa cũng được buông lỏng, Khương Nặc đẩy cửa đi ra ngoài.

Khương Phong Hoa cũng muốn đi ra xem vị cứu tinh là ai nhưng Khương Nặc lại trở tay đóng sầm cửa, không để cho ông ta nhìn thấy.

"Bọn họ không động vào cậu chứ?" Khương Nặc đánh giá Thu Diệc Diệu từ trên xuống dưới một lần.

"Không đâu, làm sao mà động đến tôi được?" Thu Diệc Diệu nhướng mày, cùng Khương Nặc đi xuống lầu.

"Vừa rồi, cảm ơn cậu." Khương Nặc còn chưa thoát khỏi cái không khí nặng nề kia, giọng điệu cũng có vẻ hơi trầm.

"Khách sáo làm gì chứ, thật ra tôi muốn cho cậu xem oai phong của đại ca trường thôi, để tránh cho vài người cảm thấy đó chỉ là hư danh." Thu Diệc Diệu liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tình Khương Nặc không tốt, lấy tay khoác lên vai hắn, cà lơ phất phơ đùa giỡn.



"Nhưng về sau động đến những người này thì vẫn cần phải cẩn thận một chút, có người một khi đã không có tiền thì sẽ không muốn sống nữa." Khương Nặc nhìn cậu.

"Biết mà, biết mà." Thu Diệc Diệu đáp.

"Hôm nay xem như cậu rất may mắn, động phải đám người sợ cảnh sát. Nhưng nếu như động tới tội phạm ngầm liên kết được với cả bên cảnh sát thì họ căn bản sẽ không để những chuyện này vào mắt đâu."

"À, được rồi." Thu Diệc Diệu bị Khương Nặc mắng nên có vẻ hơi héo úa.

"Không có ý trách cậu, chỉ là lo lắng cho cậu thôi." Khương Nặc đưa tay cọ cọ lên mặt của Thu Diệc Diệu.

"Ừ."

"Cậu gọi cảnh sát thật sao? Muốn ở đây đợi không?" Khương Nặc hỏi.

"Không có, tôi chỉ thuận miệng thôi." Thu Diệc Diệu đáp.

"Đúng là quỷ thông minh mà." Khương Nặc vỗ vỗ đầu của Thu Diệc Diệu như một bạn nhỏ, oai phong trùm trường của Thu Diệc Diệu vừa mới khoe ra một chút đã bị vỗ thành trẻ mẫu giáo, vì thế không phục mà đẩy tay của hắn đi.

"Vừa rồi những người đó tới để đòi nợ." Khương Nặc cất lời.

Trước đó Thu Diệc Diệu đã nghe Khương Nặc nói qua chuyện đánh bạc của ba hắn, thật ra trong lòng của cậu cũng đã có suy đoán nên không quá kinh ngạc.

"Ba tôi thỉnh thoảng lại nghiện đánh bạc, mấy năm trước thì còn tốt nhưng gần đây đã bắt đầu nhiều hơn. Ông ấy luôn như vậy, vết sẹo lành rồi sẽ quên đau, lúc đánh bạc thì cái gì cũng không nghĩ, xong việc lại khóc lóc thảm thiết với tôi." Khương Nặc nhớ tới chuyện này thì lại nghẹn một bụng tức giận.

"Những người đòi nợ đó, luôn tới ư?" Thu Diệc Diệu hỏi.

"Ừ, thường xuyên đến, nhưng mà bọn họ chọn khi chỉ có ba tôi ở nhà để đến, thường thì không dám xung đột trực tiếp với tôi." Khương Nặc cong khoé miệng, cười lạnh.

Những người đòi nợ trước đây từng có kinh nghiệm đối đầu với Khương Nặc, những người này cơ bản đều do chủ nợ mướn tới, chuyên môn là đòi nợ, kinh nghiệm thì rất phong phú nhưng lại không đoán được một đứa chưa thành niên như Khương Nặc có thể đánh cho đám đàn ông cường tráng đến mức không còn sức phản kháng. Sau này thì bọn họ học khôn, biết không thể lấy đá chọi đá, về sau cũng chỉ bắt quả hồng mềm Khương Phong Hoa để bóp.

Hơn nữa những lời nói rảnh rỗi phiền toái của hàng xóm điêu ngoa cũng có tác dụng, thanh danh của Khương Nặc dần dần truyền đi khắp cả một vùng.

"Ơ... vậy cậu nhất định phải cẩn thận đấy!" Trong giọng nói của Thu Diệc Diệu mang theo lo lắng.

Vừa rồi khi những người ở bên cạnh rời khỏi, tuy rằng vẻ ngoài Thu Diệc Diệu bất biến giữa dòng đời vạn biến, giả vờ bình thản thờ ơ, nhưng thật ra trong lòng vẫn lo lắng mà làm tốt công tác chuẩn bị phòng thủ. Dù sao thì một đám mình đầy hình xăm lớn cùng với dây xích vàng kia, vừa nhìn đã biết đây là mặt hàng không thể chốt đơn được.

"Được." Khương Nặc thở dài, "Tôi sẽ không ngu ngốc mà cứng rắn đối diện với bọn họ thật đâu." Bây giờ hắn đã khôn lên, có lúc còn lựa chọn không động thủ.

Hơn nữa hắn cũng không nhất thiết phải vì tính xấu không đổi của Khương Phong Hoa mà đi đánh nhau.

Hôm nay trải qua chuyện trì hoãn như vậy, bọn họ không kịp đến quán ăn sáng mà chỉ đóng gói ở quán ven đường để mang đến nhà của học sinh.

Thu Diệc Diệu thì còn tốt, lúc Khương Nặc dạy học, cậu ngồi ở một bên ăn sáng trước sau đó bắt đầu làm bài tập. Nhưng Khương Nặc cũng chỉ có thể nhân lúc nghỉ ngơi để cắn vài miếng bánh quẩy.

Bởi vì buổi sáng có chuyện nên cảm xúc của Khương Nặc vẫn luôn không tốt, cả người như mang theo không khí lạnh. Tuy lúc tới nhà học sinh đã thay bằng vẻ ôn hoà hơn nhưng nhóc kia vẫn có thể cảm nhận được một hơi thở lạnh lẽo. Bình thường sẽ hay nói đùa với hắn nhưng hôm nay không dám lộn xộn, chỉ ngồi nghiêm chỉnh nghe Khương Nặc giảng bài.

Một ngày rất nhanh trôi qua, trước khi đi Khương Nặc ở bên kia nói chuyện cùng với mẹ của học sinh vài câu, Thu Diệc Diệu chậm rãi thu dọn sách vở vào trong cặp sách. Hôm nay hiệu suất của cậu rất cao, ngoại trừ một ít câu không biết làm thì cơ bản đã làm xong bài tập cuối tuần.

Học sinh kia tiến đến trước mặt của Thu Diệc Diệu, "Anh ơi, anh là gì với thầy Khương vậy ạ?"

Đứa nhỏ ở trước mặt có làn da trắng trẻo, vừa nhìn cũng có thể biết là người sống trong nhung lụa, Thu Diệc Diệu đáp, "Là bạn học."

"À~ thì ra thầy Khương cũng có bạn, em còn nghĩ rằng thầy còn chẳng có bạn bè đâu." Học sinh cấp hai không có tâm tư gì nên nghĩ sao nói vậy.



"Thế sao?"

"Đúng ạ, cuối tuần thầy ấy phải dạy thêm cho các học sinh, chưa bao giờ ra ngoài chơi, người như vậy thì lấy đâu ra bạn bè được chứ?"

Nói như vậy cũng đúng, Thu Diệc Diệu nhớ lại, tuy rằng mối quan hệ ở trong trường của Khương Nặc khá tốt, vẫn là lớp trưởng, cũng có bạn bè chơi khá được như La Thiên Địch.Nhưng dường như luôn có một loại cảm giác lịch sự duy trì khoảng cách với người khác, loại cảm giác này không phải nói Khương Nặc khó để tiếp cận mà là Khương Nặc chủ động lui một bước về phía ngược lại với mọi người.

Từ nhà của học sinh trở ra, Khương Nặc gọi điện thoại cho ông chủ quán bar bảo rằng tối nay mình có việc nên không đến được.

"Không tới thật sao? Ở đây có vài vị khách đang ngồi nói muốn nghe cậu hát đấy..." Anh Ngô ở đầu dây bên kia đáp, giọng điệu nghe ra rất tiếc nuối.

"Ngại quá anh Ngô, hôm nay trường học có chút việc, tuần sau em nhất định sẽ tới." Gương mặt của Khương Nặc không hề đổi sắc mà nói dối.

"Được rồi, được rồi..."

Ngắt điện thoại, Thu Diệc Diệu hỏi, "Sao lại không đi?"

"Tâm tình không tốt thì không phù hợp để đi làm những việc này." Khương Nặc đáp.

Quả thật, khách đến quán bar chủ yếu là muốn một bầu không khí thoải mái và vui vẻ, nếu như tâm trạng của ca sĩ không sắp xếp được cho tốt thì không thích hợp để lên sân khấu biểu diễn.

"À, vậy bây giờ cậu đi đâu?" Thu Diệc Diệu lại hỏi.

"Ăn một bữa cơm rồi về nhà." Khương Nặc nói, "Còn cậu thì sao? Ngày mai tôi giúp cậu xem những câu mà cậu không làm được nhé?"

"Trong một câu mà cậu lại nói nhiều chuyện như thế tôi cũng không biết phải trả lời cậu cái nào." Thu Diệc Diệu bảo, "Trước hết cậu đi ăn cơm với tôi đã, học cả một ngày rồi, mệt chết đi được, đi khao chính bản thân mình thôi."

Giọng điệu của Thu Diệc Diệu rất khó để mà từ chối, điểm này thật ra rất giống Thu La Phàm nhưng mà Thu Diệc Diệu lại không muốn thừa nhận sự giống nhau ấy.

Cậu dắt Khương Nặc tới một nhà hàng đồ Tây, gọi ra hai phần bò bít tết và một ít thức ăn nhẹ.

Kiểu nhà hàng này chắc hẳn là rất đắt tiền, người ở bên trong đều đang nói chuyện nhỏ nhẹ và phục vụ thì đặc biệt chu đáo. Khương Nặc chưa từng tới những nơi xa hoa cao cấp này, nhưng trông Thu Diệc Diệu thì dường như là khách quen ở đây, cậu còn chào hỏi cùng với các nhân viên quen biết.

Sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, Thu Diệc Diệu như nhìn thấy được tâm tư của Khương Nặc nên bảo, "Ba tôi cho tôi rất nhiều tiền, tới nơi này ăn cơm là chuyện nhỏ." Cậu dùng khăn ướt lau tay, tiếp tục nói, "Hai người bọn họ đã dọn ra khỏi nhà rồi, từng người xây dựng riêng cho mình một gia đình mới."

Tối hôm qua không sắp xếp được cảm xúc cho gọn gàng, trải qua cả một đêm tiêu hao, Thu Diệc Diệu đã quyết định nói những lời này cho Khương Nặc nghe.

Thu Diệc Diệu dừng một chút, cười tự giễu, "Nói cái gì mà tình vợ chồng sâu đậm, kết quả mỗi người đều đã sớm có người mới ở bên ngoài, thậm chí cũng đã sinh con. Bây giờ hai đứa trẻ một đứa năm tuổi, một đứa ba tuổi, ngay ngày hôm qua khi mời tôi đi ăn cơm tối ba tôi mới nói cho tôi biết chuyện này."

Ánh mắt của Khương Nặc lộ ra vẻ kinh ngạc, hiểu được tại sao ngày hôm qua Thu Diệc Diệu lại gọi điện thoại cho hắn. Dựa trên tuổi tác của đứa trẻ hắn suy đoán thời gian xảy ra sự việc, hoá ra đã lâu đến thế, "Cho nên bọn họ dọn đi, sẵn sàng để cậu một mình ở lại?"

"Đúng vậy." Thu Diệc Diệu gật đầu, "Cũng rất tốt, tôi không muốn đi theo ai trong hai bọn họ để đến nhà mới sinh sống."

Cậu nghĩ tới việc phải cùng một người chú mới, một đứa em gái mới hoặc là một người dì mới, một đứa em trai mới sớm chiều ở chung, cảm thấy không hề tự nhiên.

Cho nên như bây giờ cũng khá tốt.

Đương nhiên cũng sẽ có một chút mất mát, nhưng mạnh mẽ như Thu Diệp Diệu, trải qua cả một đêm hôm qua tự hỏi thì đã có thể cho mình xem nhẹ những cảm xúc không thoải mái kia.

"Vậy sau đó..."

"Sau đó là nên ăn hay nên uống nhỉ? Cuộc sống dù sao cũng phải tiếp tục, cậu nói có đúng không?" Thu Diệc Diệu bảo, "Nhưng mà tôi không muốn học đại học ở thành phố này, sau này tôi muốn tới một nơi khác để sống."

Khương Nặc nhìn sắc mặt của cậu, là dáng vẻ hết sức nghiêm túc nên hắn cũng gật đầu, "Ừ, tôi cũng muốn."



Thu Diệc Diệu vui mừng mở to hai mắt, "Cậu cũng muốn sao? Cậu muốn đi đâu vậy?"

Khương Nặc nhìn bộ dạng này của Thu Diệc Diệu, cảm thấy cậu đáng yêu vô cùng, "Về phía Bắc đi, thật ra thì đi đâu cũng được, không có vấn đề gì cả."

Cậu muốn đi đâu, tôi sẽ đi theo đó.

Nhưng mà nửa câu sau Khương Nặc không nói ra.

Thu Diệc Diệu "ừ" một tiếng như đang ngẫm nghĩ, "Tôi cũng vậy, chưa nghĩ ra được nơi nào cả."

"Thế thì chăm chỉ học tập đi, đến lúc đó có thể tuỳ ý mà chọn nguyện vọng." Khương Nặc nói, hắn muốn Thu Diệc Diệu có thể đi cùng hắn.

"Tuân lệnh! Thầy Khương, em nhất định sẽ học tập chăm chỉ!" Thu Diệc Diệu dựng thẳng hai ngón tay lên thề, "Nhưng trước tiên thì phải ăn một miếng bò bít tết để bổ sung protein đã." Cậu đẩy phần được bưng lên trước sang cho Khương Nặc.

Hương vị của bò bít tết rất ngon, hai người ăn uống no đủ nên cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, quả nhiên là thức ăn ngon sẽ mang đến cho con người ta một cảm giác vui sướng.

Cả hai nói chuyện phiếm, tâm tình bực bội bởi vì chuyện của Khương Phong Hoa đã tan đi thật nhiều. Thu Diệc Diệu đi cùng Khương Nặc tới nhà của hắn, kiên trì đưa Phật về đến tây thiên.

"Ngày mai 8 giờ rưỡi tôi đến nhà cậu nhé?" Lúc lên tầng, Khương Nặc hẹn thời gian với Thu Diệc Diệu.

"Tám giờ rưỡi á?! Cũng quá sớm rồi đó! Sao cậu lại đối xử với tôi giống như là học sinh cấp hai kia vậy!" Thu Diệc Diệu kêu rên.

"Mới thề ở lúc ăn cơm vậy mà nhanh như thế đã quên rồi?"

Vừa rồi Thu Diệc Diệu muốn dỗ cho Khương Nặc vui nên còn tỏ ra quyết tâm rằng nhất định sẽ cố hết sức, cố hết sức gắng học tập, dốc hết toàn lực để tới gần hơn với Khương Nặc.

"Nhớ rồi, nhớ kỹ rồi, 8 giờ rưỡi thì 8 giờ rưỡi." Thu Diệc Diệu gục đầu xuống, từng bước nặng nề đi lên cầu thang.

Khương Nặc nhìn dáng vẻ ủ rũ của cậu thì có hơi buồn cười, vốn cũng chỉ định trêu chọc cậu thôi nên mới sửa lại lời nói, "Quên đi, ưu ái cho cậu ngủ nướng, nếu không thì đổi thành——"

Lời còn chưa nói xong thì nửa câu sau đã nghẹn lại trong miệng.

Thu Diệc Diệu theo ánh mắt của Khương Nặc để nhìn sang, trông thấy ở trên cửa nhà có dán hai tờ giấy niêm phong thật to, dán thành hình một dấu gạch chéo lớn.

Trên giấy niêm phong có dòng chữ bằng mực đen được viết, "Đã thế chấp."