Lần này bởi vì mức độ thi rất cao nên nhận được sự chú ý của tất cả mọi người.
"Nghe bảo là, ở nơi thi có người trong trường của chúng ta chịu không được áp lực nên bỏ thi rồi."
"Tôi cũng vừa định nói chuyện đó với cậu, hình như là mấy ngày nay có nhiều người bỏ thi lắm đấy."
"Nghe bảo bọn họ thi từ sáng đến tối, mới chỉ nghĩ thôi đã quá khủng bố rồi. Tôi cảm giác, chúng ta thi giữa kỳ mấy môn chỉ trong ba ngày đã muốn trọc đầu, bọn họ lại còn thi tới bảy ngày!"
"Còn ở trong hoàn cảnh phong bế như vậy nữa chứ, áp lực tinh thần chắc là lớn lắm cho xem!"
"Đúng vậy, đối thủ cạnh tranh bên cạnh ai ai cũng đều ưu tú mà."
Khi ấy Thu Diệc Diệu đang rót nước ở máy lọc, lúc Khương Nặc ở đây thì những việc này vốn không cần cậu phải tự mình làm.
Có bạn học nhìn thấy Thu Diệc Diệu, giữ chặt cậu để hỏi, "Diệu ca, cậu có nghe nói chưa, người đó có phải... là Khương ca không?"
Ly nước đầy, Thu Diệc Diệu đứng thẳng dậy, "Không có khả năng ấy đâu, cậu ấy trâu bò như thế làm sao có thể bỏ thi được, chắc chắn là người muốn xông lên giành giải nhất."
Giọng điệu của Thu Diệc Diệu cực kỳ chắc nịch, giống như là cậu đã biết rõ vậy.
Bạn học kia nghe xong thì suy tư hai giây, bị cậu thuyết phục nên gật đầu đồng ý, "Cũng đúng nhỉ, Khương ca từ trước đến giờ luôn rất mạnh."
Thu Diệc Diệu không dừng lại, xoay người bỏ đi.
Đó là suy nghĩ cậu buột miệng thốt ra, nhưng sau đó thì cả ngày lại cứ đứng ngồi không yên.
Trường của bọn họ có tổng cộng 9 người tham gia cuộc thi, một phần chín xác suất, liệu có phải không...
Không đâu, Khương Nặc là ai chứ?
Cậu nhớ đến ánh mắt tự tin rực rỡ của Khương Nặc, nơi đó có những thứ hắn muốn giành lấy.
Hai suy nghĩ này cứ tranh đấu mãi trong đầu của cậu, cậu muốn chờ cho tới tối, nếu như nhận được điện thoại của Khương Nặc thì nhất định phải hỏi một chút, chắc chắn cậu sẽ cổ vũ hắn, cho hắn thêm động lực để chiến đấu.
Nhưng mà tối hôm nay, cậu vẫn không thấy điện thoại của Khương Nặc gọi tới.
Trần Gia Huy mở to đôi mắt gấu trúc, vừa sáng sớm đã vào phòng học nằm sấp xuống bàn.
Nhìn qua thôi cũng biết là ngủ không ngon, chắc chắn cũng đã nhọc lòng chuyện của Từ Thành.
Không biết xui xẻo thế nào lại có bạn học ở xung quanh đang bàn về chuyện thi đấu bên kia, đúng là có muốn đóng lỗ tai lại cũng không được.
"Nghe nói phần thi nghe tiếng Anh kia biến thái tới đỉnh điểm đó, lại có một số lượng lớn bỏ thi rồi, 30% người đã bỏ cuộc!"
"Như vậy thì tính ra, trường của chúng ta đại khái đã có 3 người rút lui ư?"
"Theo tỷ lệ mà nói thì là như vậy, nhưng cụ thể thì không biết nữa, ở bên kia khép kín nên tin tức truyền tới chậm lắm."
"Người rút lui cũng không được đi ra ngoài, phải ở lại bên kia bởi vì sợ sẽ tiết lộ thông tin đề thi."
Lưng của Trần Gia Huy run run.
Thu Diệc Diệu lấy bút chọc chọc cậu.
Trần Gia Huy vung tay, "Phiền nha!"
"Tớ cảm thấy hai người bọn họ không sao đâu, cậu nghĩ xem, nếu như bọn họ là một trong những người rút lui, nếu không cần thi thì chắc chắn đã gọi cho chúng ta rồi."
Trần Gia Huy cái hiểu cái không gật đầu, lại thở dài một tiếng, "Nhưng mà tớ vẫn lo lắng lắm."
"Nếu cậu lo lắng như vậy, không thì chúng ta đi xem bọn họ một cái đi?"
"Ý cậu là... đi tới viện nghiên cứu đó sao?" Trần Gia Huy mở to mắt.
Thu Diệc Diệu gật đầu.
"Nhưng mà... không phải bọn họ bị quản lý khép kín ư?"
"Ban công của ký túc xá cũng có thể nhìn được mà, nếu không thì lượn khoảng hai vòng ở cửa thôi, để xem bọn họ sống thế nào, nếu không thì suốt hai ngày này tâm tình sẽ không yên đâu."
Nói đi là đi, bọn họ quyết định đêm nay sẽ xuất phát. Lúc đến nơi thì bên kia vừa đúng vào giờ tan của tiết tự học buổi tối, nói không chừng có thể gặp được một lần.
Tuy Thu Diệc Diệu luôn cười nhạo Trần Gia Huy suốt ngày không yên lòng, nhưng thật ra chính cậu cũng tám lạng nửa cân, nói là vì muốn trấn an Trần Gia Huy nên mới đề xuất, thật ra vẫn là xuất phát từ tâm tư riêng của mình, cậu cũng rất muốn đi sang bên đó nhìn một chút.
Đi xe buýt từ thành phố phía Nam đến phía Bắc, hơn nữa còn không ăn cơm tối, Thu Diệc Diệu bị rung lắc đến nỗi sắp nôn ra.
Trần Gia Huy ở bên cạnh cũng không khá hơn chút nào, sắc mặt kém đến nỗi tái xanh.
Sau khi xuống xe, hai vị huynh đài đồng cảnh ngộ 'vì yêu cứ đâm đầu' nhìn dáng vẻ mệt mỏi tiều tuỵ của nhau, trong lòng sinh ra hối hận – nếu như có thể quay ngược lại thời gian, bọn họ chắc chắn sẽ chọn ở trường, cái tình yêu này không có luôn cũng được.
Nhưng để duy trì những đức tính truyền thống tốt đẹp của Trung Quốc - "Tới thì cũng tới rồi", bọn họ quyết định vẫn sẽ đi tới viện nghiên cứu để nhìn một cái.
Nơi đây núi rừng hoang vắng, xung quanh dù là một toà nhà khác cũng không có, chỉ có một trường học lẻ loi, bốn phía dùng tường xi măng thật cao vây quanh, giống như là ngục giam kín đáo không một kẽ hở.
Bọn họ vòng quanh bức tường bên ngoài trường học, rất nhanh đã tìm tới được ký túc xá.
Trường học này không lớn, ký túc xá cũng chỉ có một toà, tổng cộng gồm sáu tầng cao, bởi vì lúc này tiết tự học buổi tối vẫn còn chưa tan nên đa số đèn phòng đều đã tắt. Nhưng cũng còn có một ít căn phòng sáng đèn, đoán chừng là các thí sinh bị các bạn học khác nhắc đến, những bạn bỏ cuộc giữa chừng.
Gió đêm đông thổi tới khiến cho hai người run lên bần bật, bọn họ không biết phòng ký túc của Khương Nặc và Từ Thành cụ thể là ở đâu. Nhưng mà Thu Diệc Diệu đã từng nghe Khương Nặc nói họ ở chung với học sinh cùng trường, đoán chừng, xác suất lớn là hai người ở một phòng hoặc ở phòng cạnh nhau.
Vì thế bọn họ tuỳ tiện tìm một chỗ trông có thể tạm tránh gió để chờ.
Rất nhanh trong trường đã phát ra tiếng chuông, nhưng không giống với sự ồn ào ầm ĩ lúc tan học ở trường bọn họ, nơi này dường như không nghe được tiếng ai nói chuyện. Ký túc xá sôi nổi sáng đèn lên, bọn họ cảm thấy từ con quái vật khổng lồ này chỉ truyền ra tiếng của bệ rửa mặt, ly, linh tinh những đồ vật bằng sắt va chạm.
Một sự im lặng kỳ lạ.
"Không có ai nói chuyện sao?" Trần Gia Huy cũng phát hiện ra hiện tượng kỳ quái này.
"Có lẽ là quá mệt nên chẳng còn ai có sức nói chuyện nữa?" Thu Diệc Diệu đáp.
Thu Diệc Diệu híp lại đôi mắt, cẩn thận tìm kiếm bóng dáng của Khương Nặc và Từ Thành trên từng ban công, nhưng mà một tầng có quá nhiều người, những tầng cao cơ bản không nhìn thấy rõ mặt nên cực kỳ khó khăn.
Khi cậu đang thở dài thì chuông điện thoại trong túi đột ngột vang lên.
Cậu như có được trực giác nào đó, vội vàng lấy điện thoại ra xem, là số điện thoại công cộng mà Khương Nặc gọi tới lần trước!
Cậu nhanh chóng bắt máy.
"Ầy, bé cưng." Giọng nói trầm thấp ôn hòa của Khương Nặc truyền ra.
Hắn gọi cậu là bé cưng!
Nháy mắt Thu Diệc Diệu trở nên thẹn thùng vô cùng, người này sao lại như vậy chứ hả!
Nhưng cậu không kịp nhớ lại dư vị ngọt ngào ấy, bên cạnh vẫn còn có Trần Gia Huy đang trông mong nhìn cậu.
"Khương Nặc!" Thu Diệc Diệu hô, "Cậu với Từ Thành tới ban công một chút đi, nhanh lên!"
Khương Nặc lập tức nhận ra được cái gì đó, "Vậy... tớ cúp máy nhé?"
"Ừa!" Trong giọng nói của Thu Diệc Diệu mang theo một chút kích động.
Vốn dĩ cậu còn cho rằng hôm nay sẽ công cốc trở về, không ngờ Khương Nặc lại đi xếp hàng chờ điện thoại.
Rất nhanh trên ban công của lầu năm đã xuất hiện hai bóng dáng thò đầu xuống nhìn xung quanh, Thu Diệc Diệu và Trần Gia Huy lập tức nhảy lên, chạy tới phía dưới ban công.
Vậy mà bọn họ lại ở tầng năm, nếu không phải là Khương Nặc gọi điện thoại tới kịp thời thì chắc chắn sẽ không thấy được hai người Khương Nặc đang ở nơi nào.
"Từ Thành! Từ Thành ơi!" Trần Gia Huy nhảy lên vẫy tay.
"Gia Huy!" Từ Thành cũng vẫy tay mạnh với cậu, "Sao các cậu tới đây được!"
"Các cậu còn thuận lợi không đấy!" Trần Gia Huy gọi.
"Vẫn thuận lợi!" Từ Thành hô lên.
Lâu lắm rồi không được gặp, lúc này cách năm tầng lầu nhìn nhau, trông thấy bóng hình quen thuộc, đột nhiên Thu Diệc Diệu Diệc lại cảm thấy có hơi muốn khóc, nhớ nhung làm cho cậu yếu đuối cũng làm cho cậu mạnh mẽ hơn.
Trần Gia Huy và Từ Thành còn đang nói chuyện, dường như Khương Nặc cũng muốn nói gì đó với cậu, nhưng mà những điều này đều giống như thanh âm xa xôi ở bên tai cậu, dần dần phai nhạt.
Chi có một tiếng gọi, càng ngày càng nồng đậm.
Đến nỗi buột miệng thốt ra.
"Khương Nặc! Thu Diệc Diệu nói là cậu ấy nhớ cậu!" Thu Diệc Diệu lấy tay làm loa khuếch đại ở trước miệng, dùng hết sức mình hét lên.
"** má?" Trần Gia Huy bị làm cho hoảng sợ, quay sang nhìn cậu.
Không chỉ Trần Gia Huy mà trong toà nhà này còn có rất nhiều người, họ đều nghe được tiếng vang này nên nhao nhao đưa đầu ra xem.
"Thu Diệc Diệu! Khương Nặc cũng rất nhớ cậu! Mỗi ngày đều nhớ! Chờ tớ! Rất nhanh thôi tớ sẽ về!" Khương Nặc cũng hét lên.
Đám đông vây xem đều mang một bộ dạng muốn ăn dưa, đầu vươn ra bên ngoài ban công ngày càng nhiều, giống như là những con chim đậu trên cột điện.
Lần đầu tiên chuyện này diễn ra ngay trước mắt của nhiều người như thế, nhưng mà Thu Diệc Diệu cứ mặc kệ tất cả, tiếp tục hét, "Khương Nặc, cố gắng thi nhé!"
Cậu cũng chưa từng nghiêm túc nói một câu "Cố gắng thi nhé" với Khương Nặc, trước đây cậu cho rằng Khương Nặc rất mạnh nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà khi nghe thấy tỷ lệ rút lui là 30%, cậu đột nhiên lại nghĩ Khương Nặc tuy rằng mạnh thật, nhưng chắc chắn áp lực cũng sẽ rất lớn.
Tuy đây không phải là tỏ tình, nhưng không hiểu sao lại có một bầu không khí giống như đang tỏ tình. Vừa hét vừa đáp, bên cạnh còn có quần chúng ăn dưa ồn ào, làm cho mọi thứ cứ như đang có người tỏ tình thật vậy.
Ngày trước Thu Diệc Diệu không thể ngờ rằng bản thân mình sẽ làm loại chuyện Mary Sue ngu ngốc như thế. Cậu nhớ tới một số phân đoạn nam nữ chính cách một khoảng hô hào với nhau trong các bộ phim truyền hình sứt sẹo, cùng với các cảnh mà đạo diễn cố tình tua chậm, cảm thấy có chút buồn cười, cũng có hơi muốn khóc.
Nếu là cậu của trước đây mà nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ như thể thấy được một dòng sông quê.
Có lẽ là tình yêu cũng làm cho đầu óc của cậu suy giảm rồi.
Đám học sinh nặng nề mấy ngày nay cuối cùng cũng tìm được một chút niềm vui bên ngoài thi cử và học tập để giải toả bớt căng thẳng, trong ký túc xá bắt đầu có tiếng người ríu rít, không còn là khung cảnh áp lực và tinh thần sa sút nữa.
Bởi vì khoảng cách là năm tầng lầu nên khi bọn họ hô to có lẽ đối phương sẽ không nghe rõ được, nhưng ngược lại thì quần chúng ăn dưa nghe rất rõ ràng, vì vậy bọn họ không nói thêm gì nữa, giữ lại tâm ý của chính mình.
Trên đường trở về, Trần Gia Huy vứt bỏ được mỏi mệt ban nãy, hưng phấn nói chuyện không ngừng với cậu.
"Thu Thu, sao cậu dũng cảm quá vậy! Đây là công khai làm trò yêu đương trước mắt đám học sinh ưu tú của cả tỉnh rồi!"
Trái tim của Thu Diệc Diệu vẫn còn chưa bình ổn được trở lại, cả người nóng bừng, thật ra câu nói kia khi thốt ra cậu cũng không nghĩ gì nhiều. Trước đó cậu cứ luôn lo trước lo sau, cậu lo rằng Khương Nặc có chịu được ánh nhìn của mọi người hay không, vậy nên khi Khương Nặc có ý định tiếp cận thì cậu sẽ luôn né tránh. Nhưng mà vừa rồi, khoảnh khắc trông thấy Khương Nặc, đột nhiên cậu cảm thấy người trên điện thoại và người thật chẳng hề giống nhau.
Dường như Khương Nặc có hơi gầy đi, có lẽ là thi cử quá mệt mỏi, có lẽ là ở đây ăn uống không đầy đủ, cậu cảm thấy đau lòng.
Tình cảm trong lồng ngực tụ lại, thiêu đốt lên, nóng bừng tựa như núi lửa phun trào, vì vậy cậu không quan tâm cái gì nữa cả mà hét lên.
Bất chấp mọi hậu quả, mặc kệ tương lai, lúc này cậu chỉ nghĩ tới hiện tại.
Cậu nhớ Khương Nặc, nhất định cậu phải cho hắn biết.
Cậu hy vọng Khương Nặc cố gắng thi cử, nhất định cậu sẽ cho hắn biết.
Cậu nhớ tới việc hôm nay Khương Nặc gọi cậu là "bé cưng" qua điện thoại, Khương Nặc luôn luôn là người biểu đạt trước so với cậu.
"Đây là cậu đã tự cắt đứt con đường lui rồi biết không? Nếu mà về sau còn muốn hẹn hò với người khác ưu tú hơn cũng không được, những người ưu tú nhất đều đã tập trung hết ở đây rồi, sự tích huy hoàng của cậu đã ghi dấu trong đầu của quần thể các ưu tú này, bọn họ sẽ không cần cậu nữa, sau này cậu cũng chỉ có thể là người của Khương Nặc thôi." Trần Gia Huy càng kéo càng đi xa, càng nói càng thái quá.
"Cậu và Từ Thành có suy xét tới chuyện công khai chưa?" Thu Diệc Diệu đột nhiên hỏi.
"Bọn tớ hả?" Trần Gia Huy ngẩn người, "Không có đâu."
"Không suy xét sao?"
"Thu Thu à." Trần Gia Huy thở dài, "Cậu phải nhìn rõ hiện thực chứ, nhóm người như chúng ta, trên mạng là một chuyện, thực tế lại là một chuyện khác. Ngoài đời không được bao nhiêu người có thể tiếp thu loại người như chúng ta đâu. Cậu vừa mới bước vào thế giới này nên có thể cậu chưa am hiểu quá sâu về mọi chuyện trên đời, rất nhiều thứ cậu cũng không biết. Tớ đã thấy qua rất nhiều ví dụ rồi, sau khi công khai thì ba mẹ không đồng ý còn bị người đời chỉ trích mãi, cuối cùng thì cãi nhau với người yêu dẫn đến việc không vui mà chia tay."
"Lẽ nào cậu muốn cứ mãi mãi âm thầm sao"
Cậu thì muốn ở bên Khương Nặc một cách quang minh chính đại, muốn cho mọi người biết bọn họ yêu nhau, muốn công khai tuyên bố - người này là của tôi.
Trần Gia Huy lắc lắc đầu, "Đôi khi, chỉ có ở dưới lòng đất mới có thể tồn tại.
Dường như là vì muốn xác minh lời nói của Trần Gia Huy, trong trường rất nhanh đã xảy ra một chuyện.