Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy

Chương 81: "Tớ rất chờ mong cuộc sống sau này."



Cuộc sống thời cấp ba sau đó, trạng thái học tập của Thu Diệc Diệu đã có sự biến chuyển rõ rệt.

Cậu trở nên vô cùng khiêm tốn ở trường, không chỉ yên tĩnh như gà khi trên lớp mà tan tiết cũng không đi gây gỗ khắp nơi, thỉnh thoảng sẽ giúp Khương Nặc phát bài tập về nhà.

Tin đồn trong trường luôn có hết lần này đến lần khác, chẳng qua là bây giờ những tin đồn đã không còn liên quan đến Thu Diệc Diệu nữa.

Vào tháng 5, bọn họ nghe được một tin tức về người quen cũ, là về Chu Số.

Lúc ấy Vương Trị nói với cậu rằng, Chu Số chụp ảnh của hai người là vì muốn tỏ lòng trung thành, mong được gia nhập tổ chức của đại ca trường học. Lưu Dũng tạo ra một bang phái trong trường, sau khi cậu ta chụp trộm ảnh của Khương Nặc và Thu Diệc Diệu trong sân bóng rổ thì cuối cùng cũng nhận được một phiếu tham gia.

Khát khao của con người đối với những tầng lớp cao hơn thì có thể nói là điên cuồng, khi đó Thu Diệc Diệu cảm thấy cậu ta sẽ không có kết cục tốt, ngay cả giáo huấn vài câu cậu cũng lười, tất cả đều chờ xem quả báo.

Tuy là Chu Số đã gia nhập tổ chức nhưng vẫn luôn ở tầng dưới cùng, thường xuyên bị sai bảo tới lui, nói trắng ra là một cái công cụ hình người.

Dù vậy, cái công cụ người tên Chu Số này tuy ngu xuẩn nhưng lại dùng rất tốt, cuối cùng, trong một lần ẩu đả với bên trường khác thì bị người ta đánh gãy một chân, sau đó đưa tới bệnh viện để chữa trị, ba của cậu ta cũng tới trường để làm thủ tục tạm nghỉ.

Nghe nói bị đánh thảm tới mức như thế là bởi vì cậu ta cố tình đứng ở trước người đối diện bảo ba của mình là lãnh đạo, lợi hại đến mức nào, gặp trúng người nhìn không vừa mắt nên mới bị gậy sắt đập gãy chân.

La Thiên Địch nghe thấy tin tức này thì bật cười tại chỗ, vỗ vỗ tay vài cái, "Đáng mừng, đáng mừng!!"

Chờ đến khi Chu Số xuất viện, đám người Thu Diệc Diệu đều đã ngồi ở trên xe buýt tốt nghiệp lớp 12.

Năm Thu Diệc Diệu học lớp 11, Chu Số học lớp 10, khi Thu Diệc Diệu học lớp 12 thì Chu Số vẫn còn học ở lớp 10, nói như vậy cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Sau đó đám người Thu Diệc Diệu nhìn thấy Chu Số ở trường, cậu ta đã không còn nổi tiếng như phân trâu thối hoắc giống khi vừa mới tham gia tổ chức nữa, đi đường thì cúi đầu, một chân thấp một chân cao, trở thành người què.

Lúc nhìn thấy đám người Thu Diệc Diệu, Chu Số ngẩn ra, sau đó tự biết mất mặt mà vờ như không quen, đi đường vòng.

Sau khi học lớp 12, ngay cả điện thoại Thu Diệc Diệu cũng rất ít dùng, càng đừng nói đến việc gây chuyện gì đó ở trường.

Đám nguời Chu Tiểu Cường đã từng biết thế nào là lễ hội với cậu, nhưng nếu như gặp ở trên đường, có đôi khi Thu Diệc Diệu cũng sẽ mỉm cười gật đầu với họ, chỉ thiếu viết hai chữ "từ bi" ở trên mặt. Phong cách này hoàn toàn khác với toàn thân kiêu ngạo tràn đầy khí phách trước đây.

Không lẽ tận cùng của vũ trụ là con đường từ bi Phật pháp? Đám người Chu Tiểu Cường ngây ngốc.

Tuy là cảm giác sắc bén như mũi nhọn vẫn còn đó nhưng rõ ràng là chủ nhân của nó cũng đã tiết chế bớt lại, sẽ không dễ dàng để lộ ra ngoài.

Bọn Chu Tiểu Cường cũng rất biết điều, không dám trêu chọc Thu Diệc Diệu nữa.

Tuy rằng mỗi ngày đều chỉ có một chuyện là học, có đôi khi làm cho Thu Diệc Diệu cảm thấy không thú vị, nhưng mà cậu vẫn có thể chống đỡ rất tốt, dù sao thì ngày nào cũng có Khương Nặc ở bên cạnh cậu.

Khương Nặc nhận được thư thông báo trúng tuyển của trường học hàng đầu cả nước, kỳ thi đại học của hắn chỉ cần vượt điểm số tiêu chuẩn là có thể nhập học. Thế nên một năm nay, Khương Nặc hoàn toàn trở thành quản gia dạy thêm cho Thu Diệc Diệu.

Gọi là quản gia, bởi vì còn phải ôm đồm việc giặt quần áo, nấu cơm, quét tước, tất cả các công việc nhà, ngoài ra còn là nơi nắm giữ nguồn kinh tế.

Ngày thi đại học hôm nay, đầu hạ nên không khí lên cao, Thu Diệc Diệu khoác một chiếc áo mỏng bên ngoài áo ngắn tay rồi đi thi.

Hai người tạm biệt nhau ở trước trường thi, Thu Diệc Diệu trêu ghẹo bảo, "Khương thần, sao thấy cậu còn sốt ruột hơn cả tớ vậy?"

Thu Diệc Diệu biết, Khương Nặc không phải lo lắng cho chính bản thân mình mà là cho cậu.

Cậu hiểu rất rõ tâm tình này của Khương Nặc, tuy rằng trước kì thi cũng đã giúp cậu ôn tập từ đầu đến cuối nhiều lần, nhưng mà Khương Nặc vẫn luôn ở trong trạng thái sốt ruột không yên như cũ.

"Đối với học sinh của mình thì cậu cũng phải tin tưởng chứ, được không nào?" Thu Diệc Diệu vỗ vỗ vai của hắn.

Khi Thu Diệc Diệu xoay người muốn đi vào bên trong trường thi thì Khương Nặc lại gọi cậu.

"Cậu cầm cái này đi."

Khương Nặc lấy một chiếc bút đen ra từ trong cặp sách.

Thu Diệc Diệu vừa nhìn thấy đã biết đây là cây bút Khương Nặc thường dùng nhất.

"Được." Thu Diệc Diệu mỉm cười nhận bút rồi chắp hai tay ở trước ngực, làm bộ làm tịch vái vái Khương Nặc, "Học thần phù hộ với ạ, để cho con thi đâu thắng đó ạ!"

Hai ngày rưỡi thi đại học, bây giờ nghĩ lại, vừa dài cũng vừa thật nhanh.

Như là đã đi qua khoảng cách 12 năm học tập gian khổ và cũng như chỉ là một ánh nhìn thoáng qua với những năm tháng dài như chim hồng bay đi.

Khuôn viên trường vẫn như thế, những toà nhà, cây cỏ đều chẳng có gì thay đổi, ngay cả chú mèo hoang đã định cư lâu năm trên sân cũng đang nằm ngủ trên ghế dài như thường lệ. Nhưng mà vẫn như đã có điều gì thay đổi.

Như là không có tiếng chuông tan học, thời gian cố định trong trường cũng chẳng còn tiếng nhạc vang.

Như là trong trường có thật nhiều thí sinh tự do xuất hiện.

Như là hành lang chẳng hề có học sinh đang chơi đùa.

Độ khó của đề thi không khác lắm so với những bộ đề mà Khương Nặc vẫn thường luyện cho cậu, vậy nên Thu Diệc Diệc làm rất thuận tay.

Cuối cùng sau khi hoàn thành môn thi cuối, mọi người đều trở về lớp của mình.

Có người mở quạt trần trong phòng học, vào đầu hạ, quạt xoay bằng tốc độ chậm chạp nhất, xua tan đi cái hanh nóng sắp đổ về.

Bầu không khí lớp học đã không còn giống với khi bình thường, mọi người đều mang trong mình kha khá sự phấn khích về tương lai và cả sự tiếc nuối. Tụ tập với nhau, ríu rít nói chuyện không ngừng

Thu Diệc Diệu không đi so đáp án, cậu vội vàng ký tên mình ở phía sau đồng phục mà các bạn học đưa tới.

"Diệu ca, cảm giác thế nào?" Trần Gia Huy hỏi.

Thu Diệc Diệu cười đáp, "Mọi chuyện trên đời này đều nghe theo ông trời."

Cậu không biết kết quả sẽ như thế nào, nhưng cậu nghĩ dưới sự chỉ đạo của Khương Nặc thì cậu chắc chắn sẽ có một thành tích thi không tồi. Đến lúc đó, khi điền nguyện vọng cậu sẽ điền một trường học ở gần với Khương Nặc.

Lương Lộ cầm một cuốn lưu bút đi tới, tựa như có hơi do dự.

Phải rồi, khi ở lớp 12 Lương Lộ cuối cùng cũng đã đồng ý lời tỏ tình của La Thiên Địch, điều này thiếu chút nữa làm cho La Thiên Địch vui sướng tới phát điên, mời các bạn học ăn ở nhà ăn của Nam Trung suốt một tháng trời.

Thu Diệc Diệu cong lưng, hỏi, "Muốn tôi viết vào đây?"

"Ừ, có thể không?" Lương Lộ có chút lo lắng rằng Thu Diệc Diệu sẽ không chịu viết.

Dựa vào tính cách bất cần đời của Thu Diệc Diệu trước đây, làm sao có thể kiên nhẫn viết lưu bút cho bạn học cơ chứ.

Nhưng mà ngoài dự đoán, Thu Diệc Diệu nhận lấy cuốn lưu bút này, nghiêm túc để lại một lời nhắn.

Cho đến khi cậu trả lại lưu bút cho Lương Lộ, cô thấy bên trên đầy ắp chữ, tất cả đều là những lời chúc phúc chân thành cho cô nên cô mới hiểu rõ, Thu Diệc Diệu đã không còn trách cô về những hành động của trước đây nữa.

Lương Lộ vui vẻ nhưng cũng xấu hổ, "Diệu ca à, cảm ơn cậu, chúc cậu và Khương Ca hoà thuận trăm năm, bên nhau đến già!"

Thu Diệc Diệu cười gật đầu, "Nhất định, cảm ơn cậu."

Lần cuối cùng đứng ở trong lớp học, tất cả mọi người đều đong đầy cảm xúc. Các bạn học sôi nổi xung phong nhận việc đi lau bảng đen, quét sàn, xếp bàn ghế. Bởi vì họ biết đây là lần cuối cùng vì lớp mà cống hiến, tất cả mọi người dường như đều muốn lưu giữ lại một chút gì đó.

Mà Thu Diệc Diệu lại nhớ tới khi cậu và Khương Nặc còn chưa quá thân đã cùng đùa giỡn trong lớp học vào hôm trực nhật.

Trái tim đã rung động từ khi nào? Thu Diệc Diệu vẫn chưa từng suy nghĩ kĩ về điều này. Có lẽ trong đầu của thiếu niên khi vẫn chỉ đang bận nghĩ cách làm sao để chỉnh đốn đối phương, thì một góc trong lòng đã hơi lay động.

Thu Diệc Diệu dọn sạch toàn bộ sách vở trong hộc bàn, cái nào còn có ích thì bỏ vào balo, cái nào vô dụng thì cùng Khương Nặc dọn tới nơi tiêu huỷ do trường chỉ định.

Không có tình tiết xé sách hay ném sách thật vui sướng như trên truyền hình, mọi người đều yên lặng làm chuyện của mình, lưu luyến nhưng đâu lại vào đấy.

Thời gian giống như sóng biển, đẩy nhóm thiếu niên đầy hăng hái và khí phách này tiến về phía trước. Bọn họ biết, dần dần rồi bọn họ cũng sẽ phải tản đi.

Buổi tối hôm đó họp lớp, vốn là vô cùng náo nhiệt, mời rượu rồi lại nói chuyện phiếm. Nhưng không biết từ khi nào bỗng truyền tiếng những tiếng khóc khe khẽ, cũng không thể nói rõ được là nữ sinh nào mở đầu trước, sau đó lại nằm sấp lên bàn khóc thút thít, người yên lặng cúi thấp đầu lau nước mắt càng lúc càng nhiều.

Không biết là ai hỏi một câu, "Các cậu còn nhớ trước khi khai giảng năm lớp 11, ông Lý đưa chúng ta đi liên hoan, chính là vào lúc ấy chúng ta chơi cái trò kia không?"

Ánh mắt của các bạn học sáng lên, lập tức có người phụ hoạ, "Nhớ rõ, nhớ rõ chứ!"

Mọi người đều nhớ trò chơi lần ấy rõ ràng đến thế là bởi vì trước đó khi học lớp 10, họ vẫn luôn chia bè kết phái, từ lần được trò chơi phá băng thì quan hệ giữa mọi người được kéo gần lại, toàn bộ lớp càng có thêm sức mạnh. Sau này vào đại hội thể thao, ngày diễn văn nghệ linh tinh, thành tích của lớp họ là đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản nổi.

Cũng có thể là bởi vì từ sau lần chơi đó, hai thế lực đối địch trong lớp là Khương Nặc và Thu Diệc Diệu bị ép chạy KPI. Từ đó về sau, giống như là hai gốc dây leo không chịu thua, hai thế lực ngang nhau nhưng lại sinh trưởng quấn quanh với nhau.

"Chúng ta chơi một lần nữa đi!"

"Bây giờ trò này có thể chơi được trên điện thoại rồi."

Tất cả mọi người đều đã uống đến hơi say, nương theo cảm giác say, mọi người hứng thú tưng bừng lấy điện thoại ra tiến vào phòng trò chơi.

Qua mấy vòng chơi, trùng hợp là lần này lại rút trúng Khương Nặc và Thu Diệc Diệu.

Khác với lần trước, vòng này còn có thêm một người thứ ba, nhiệm vụ của người thứ ba là giao nhiệm vụ cho bọn họ, bọn họ cần phải hoàn thành nhiệm vụ cho đến khi người thứ ba hài lòng mới thôi.

Lương Lộ được rút trúng để trở thành người thứ ba may mắn.

Đang lúc mọi người cho rằng Lương Lộ sẽ giao một nhiệm vụ đơn giản, để đối tượng cô thích lâu như thế không thể âu yếm với bạn trai của cậu ấy ở trước mặt cô, nhưng Lương Lộ lại nói ra một nhiệm vụ mà chẳng ai ngờ tới.

"Mời hai cậu biểu diễn một chút, trên mức bạn bè, là trạng thái trên tình bạn dưới tình yêu."

Mập mờ ở thời niên thiếu luôn làm lòng người rung động nhiều nhất, là loại nhìn rõ nhưng lại không nói ra, hai người như gần như xa, đến rồi lại ngừng, thường khiến cho người ta động lòng.

"Tôi hiểu! Tôi hiểu rồi! Lớp phó muốn nhìn hai người dây dưa!" Có bạn học nói.

Lương Lộ gật đầu, đúng là cô muốn biểu đạt ý như thế.

Các bạn học trong lớp bắt đầu nhao nhao ồn ào, có bạn học vốn đã say tới sắp ngủ, lúc này cũng đã lấy lại được tinh thần để xem hai người biểu diễn.

Thu Diệc Diệu và Khương Nặc nhìn thoáng qua nhau, trong lòng đã có kế hoạch.

Thu Diệc Diệu lập tức đứng lên, dáng người cao cao gầy gò, dưới áo thun mơ hồ có thể nhìn thấy được vòng eo săn chắc. Có lẽ là vừa rồi uống hơi say nên lúc cậu đứng lên có hơi nghiêng ngả.

Chỉ thấy cậu bước tới, ngồi ở trên đùi của Khương Nặc, khoá hắn lại.

Khoảng cách của hai người nháy mắt được kéo gần, giữa hai gương mặt chỉ còn cách nhau khoảng 10cm.

Có người nhớ tới lần họp lớp trước đây, khi hai người họ còn chưa thân thiết với đối phương thì họ cũng đã như thế này. Cố ý dùng khoảng cách thật gần để ép người kia phải lùi bước, giống như hai con sói đang tranh đoạt địa bàn.

Thu Diệc Diệu chăm chú nhìn đôi mắt của Khương Nặc trong chốc lát, như là đang nghiêm túc đánh giá hắn cũng lại như đang say đến mức không biết người ở trước mặt là ai.

"Khương Nặc, cho cậu ba giây để chạy trốn." Thu Diệc Diệu lười nhác nói.

"Ba."

"Hai."

"Một."

Khương Nặc vẫn không nhúc nhích.

Thu Diệc Diệu hung ác tiến về phía trước.

Xem dáng vẻ thì dường như là muốn hôn hắn!

Quần chúng ăn dưa phát ra những tiếng cảm thán "oa oa" đầy kinh ngạc.

Nhưng mà Khương Nặc lại không có ý để cho cậu hôn, ngay lúc Thu Diệc Diệu tiến về phía trước, hắn ngửa cổ ra sau, thoát được một màn công kích.

"Không có khả năng là tớ sẽ chạy trốn." Khương Nặc ngồi thẳng dậy.

Ánh mắt của Thu Diệc Diệu mơ màng, giờ phút này không hôn được người mình thích càng làm cho đôi mắt của cậu như bị phủ mờ bởi một tầng sương, mang theo thất vọng và cả tức giận.

"Cái này giống như là mỹ nhân kế sao?" Có một bạn học lặng lẽ hỏi.

Quả nhiên là Khương Nặc bị mắc mưu, không đành lòng nên đưa ngón tay vuốt ve hai má của Thu Diệc Diệu, muốn hôn cậu lại.

Không ngờ Thu Diệc Diệu cũng không để cho Khương Nặc hôn được, cậu học theo bộ dáng của Khương Nặc mà ngửa ra sau, eo cũng sắp xoay ra sau tới 90 độ, mềm mại như một cành dương liễu rũ bên bờ sông.

Khương Nặc dùng một tay ôm lấy eo của Thu Diệc Diệu, một tay kéo cậu về để ngăn cậu ngã xuống. Vì thế Thu Diệc Diệu thuận theo sức mạnh của Khương Nặc, muốn phát động tấn công hôn Khương Nặc một lần nữa.

Bọn họ lấy việc chủ động hôn đối phương làm mục tiêu, ánh mắt không xê dịch, chuẩn bị đồng thời cũng dựa đoán động tác tiếp theo của người kia.

"Không chịu thua à?"

"Không chịu."

Ngô Mộng Tuyết ở một bên giơ điện thoại ra quay video, trông cô vô cùng nóng vội, giờ phút này chỉ muốn ném điện thoại đi để ấn đầu của hai đứa kia lại cho hôn luôn!

Trong lúc ở thế chờ phát động, hơi thở nguy hiểm của Khương Nặc mang theo tấn công - nhất định phải bắt được mà quét tới. Đột nhiên hắn chế trụ cổ tay của Thu Diệc Diệu làm cho cậu không thể động đậy.

Cổ tay trắng nõn của Thu Diệc Diệu nổi lên một mảng đỏ.

"Aaaaaaa mau hôn cậu ấy đi!" Quần chúng vây xem đều âm thầm hò hét ở trong lòng, thậm chí có người còn kêu thẳng ra.

Thu Diệc Diệu bị siết chặt tay, chỉ có thể dựa vào thân thể để ngửa ra sau trốn, trong lúc nhất thời vì tốc độ quá nhanh mà trượt từ trên ghế xuống.

"A..." Vốn nghĩ rằng có thể nhìn thấy trai đẹp hôn nhau ở cự ly gần nên khán giả không hẹn cùng phát ra một tiếng thở dài vừa buồn bực cũng vừa luyến tiếc, đồng thời mấy người ở gần nhất còn không tự chủ được muốn đỡ lấy để tránh cho cậu bị ngã.

Nhưng mà còn chưa bắt đầu động tác thì một bàn tay vững vàng đã nắm lấy tay của Thu Diệc Diệu.

Lực ngã đánh vào người đã được giảm bớt, Thu Diệc Diệu nhẹ nhàng ngồi xuống đất, kinh ngạc nhìn bàn tay mình đang nắm lấy tay của Khương Nặc. Khương Nặc cũng dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn thiếu niên trước mặt, giữa hai người như là cách sông cách núi, vừa giống như đã gần đến mức chẳng còn khoảng cách.

Ánh mắt của hai người quấn quýt với nhau, trong tớ có cậu, trong cậu có tớ, không khí càng thêm nồng đậm ái muội, tựa như đang hôn môi vậy.

Lúc này, không biết là ai dẫn đầu hô to một câu, "Xuất sắc tuyệt vời!"

Sau đó mọi người đều bắt đầu ồn ào, Khương Nặc chỉnh tề một chút để đứng lên, ôm cả Thu Diệc Diệu dậy.

Trong video mà Ngô Mộng Tuyết ghi lại, tiếng của các cô gái điên cuồng phát ra, mỗi người đều như là gà gáy chói tai, trong lúc nhất thời cũng chẳng ai quan tâm là trò chơi có còn phải tiếp tục nữa hay không.

Khương Nặc xoay đầu hỏi Lương Lộ, "Đạo diễn, cảnh này có thể qua không?"

Lương Lộ lúc này mới phản ứng được, cảnh vừa rồi của bọn họ thật sự là đã diễn giải sâu sắc một cách tinh túy đến cực hạn của dây dưa. Đồng thời cô cũng biết, giữa hai người không cho phép bất cứ kẻ nào chen chân.

Lương Lộ cảm giác lòng mình bây giờ mới được xem là hoàn toàn buông bỏ, nhỏ giọng nói, "Qua rồi."

Nếu kì thi đại học đã kết thúc thì trạng thái của mọi người sẽ đều là tự do bay nhảy, ca hát, uống rượu suốt cả đêm.

Thu Diệc Diệu mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ngủ ở trên đùi của Khương Nặc.

Ánh đèn hồng xanh tím trong phòng KTV lúc ẩn lúc hiện, mọi người ngủ thành từng mảng trái phải, mic đã không còn ai giành nữa, chỉ còn lại nhạc đệm phát ra từng bài một.

Khương Nặc cảm giác được động tĩnh trong lòng ngực nên cũng thức dậy.

Hai người mượn ánh đèn tối lờ mờ, lớn mật đối diện với nhau.

Thích một người là cảm giác như thế nào? Ngày trước Thu Diệc Diệu không biết.

Nhưng mà giờ đây dường như cậu đã có thể hiểu một chút rồi.

Là nồng nhiệt, là chờ mong.

Là nhẹ nhàng, là đồng hành.

Là tin tưởng, là dũng cảm.

Họ trao cả trái tim của mình cho nhau.

Tình yêu táo bạo tuỳ ý lan tràn trong không khí, theo ánh sáng của đèn chiếu mà lắc lư. Không biết đã nhìn nhau bao lâu, Thu Diệc Diệu ngồi dậy từ đùi của Khương Nặc.

"Chúng ta tốt nghiệp thật rồi?" Thu Diệc Diệu nhẹ nhàng hỏi.

"Ừ, tốt nghiệp rồi." Khương Nặc vỗ về mái tóc ngắn sau gáy cậu.

"Giống như là một giấc mơ vậy."

Trong giấc mơ tốt đẹp này, cậu gặp được hắn.

Hoặc có thể nói là bởi vì gặp hắn cho nên giấc mộng này mới trở nên đẹp đẽ vô cùng.

Cậu tới gần hắn hơn, ghé vào tai của hắn nói, "Khương Nặc, tớ rất thích cậu, phải làm sao bây giờ?"

Đôi mắt của Thu Diệc Diệu giống như tinh tú của ngân hà, chợt sáng lên.

Khương Nặc dịu dàng đáp, "Tớ cũng vậy."

"Tớ rất chờ mong cuộc sống sau này."

Khương Nặc hôn lên môi cậu.

"Anh cũng vậy."

Hoàn chính văn.