Rõ ràng trong nguyên văn viết nam chính chạy trốn khỏi tông môn, rất lâu sau mới quen biết U Sơn cư sĩ, trước đó vốn không ai biết ai.
... Nhưng Hề Khanh Trần và Chử Phi rõ ràng là bạn tốt nhiều năm!
Như sấm đánh xuống mặt đất, nổ tung khiến Thịnh Ý choáng váng, mất hồn mất vía, Chử Phi cũng nhận ra cô không đúng, đưa tay vỗ trước mặt cô.
Thịnh Ý cảm nhận được một chút linh khí nhập vào não, cả người tỉnh táo hơn rất nhiều.
"Tà khí nhập thể à?" Chử Phi nhướng mày.
Môi Thịnh Ý giật giật, một lúc lâu sau nghẹn ra một câu: "Huynh và Hề Khanh Trần... Quen biết bao lâu rồi."
"Bao lâu hả." Chử Phi cẩn thận nhớ lại: "Nhớ không rõ lắm, ít nhất cũng phải tám, chín trăm năm rồi."
Thịnh Ý: "..."
"Sao thế?" Chử Phi hỏi.
Thịnh Ý miễn cưỡng cười cười: "Không có, không có gì, chúng ta nhanh về đi." Chử Phi là người không biết giữ miệng, ai biết nói thật hay nói dối, cô muốn đi tìm Hề Khanh Trần.
Phải, cô sẽ hỏi Hề Khanh Trần. Thịnh Ý đang suy nghĩ, tim bỗng đập nhanh, cảm giác đau đớn đã lâu không gặp như ẩn như hiện, nhưng cô lại không quan tâm chuyện đó, chỉ thúc giục Chử Phi nhanh chóng trở về.
Chử Phi nhìn ra cô có gì đó không ổn, lập tức đưa cô về động phủ.
"Tiên sĩ! Tiên sĩ!"
Thịnh Ý xách váy chạy như bay, làm lơ Chiết Quế đang chào hỏi cô, vội vàng đi qua ao, đến khi bóng dáng phóng khoáng kia đập vào mắt, cô mới dừng lại.
Hề Khanh Trần quay đầu lại, giống như lúc trước ở thôn Thịnh gia: "Thịnh cô nương, sao thế?"
Hơi thở Thịnh Ý không ổn định, trái tim vẫn đang đập kịch liệt, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô không nói nên lời nhìn nốt ruồi nhỏ trên lông mày Hề Khanh Trần, bỗng cảm thấy hắn thật xa lạ.
"Thịnh cô nương." Hắn kêu cô.
Thịnh Ý hoàn hồn, nặn ra chút ý cười: "Ta vừa biết Chử Phi là Cửu U cư sĩ."
"Nàng đã nghe danh húy của hắn à?" Hề Khanh Trần hơi bất ngờ.
Thịnh Ý bình tĩnh nhìn hắn, lúc lâu sau mới cười gượng: "Trước kia có nghe y tu tha phương nhắc đến."
Lúc trước cô có nói bệnh tim của mình do y tu tha phương chữa. Hề Khanh Trần khẽ gật đầu: "Thì ra là thế."
"Vậy còn huynh?" Thịnh Ý đột nhiên hỏi: "Huynh có danh hiệu gì không?"
Hề Khanh Trần: "Ta hiệu là Cửu Khư, nhưng đã ẩn thế nhiều năm, hẳn là nàng chưa từng nghe qua."
Mặc dù hơi quen tai, nhưng không nhớ là nhân vật nào trong nguyên văn. Nhưng dù là ai cũng không phải là nam chính.
Vất vả lâu vậy mà tìm nhầm người, đáy lòng Thịnh Ý sắp sụp đổ, lấy tinh thần hỏi câu cuối cùng: "Huynh... Từ nhỏ đã tên Hề Khanh Trần ư?"
Hề Khanh Trần khó hiểu: "Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Huynh trả lời ta trước đi." Ngữ khí Thịnh Ý hơi nóng nảy.
Hề Khanh Trần khựng lại, sờ đầu cô trấn an: "Đương nhiên, Hề Khanh Trần là tên thế tục của ta, ta đã sớm nói với nàng rồi."
... Đúng vậy, hắn đã sớm nói, là cô tự cho mình thông minh, cho rằng hắn tránh né tông môn truy sát nên lấy tên giả. Nghĩ lại đã sống chung lâu như thế, thật ra sơ hở chồng chất, nhưng vì cô chưa bao giờ hoài nghi nên mới đi đến bước đường hôm nay.
"Thịnh cô nương?" Hề Khanh Trần thấy cô hồn xiêu phách lạc, lông mày hơi nhíu lại.
Thịnh Ý hít sâu một hơi: "Ta, ta muốn ở một mình, được không?"
Còn nhiều chuyện nữa, cô không muốn hỏi, bây giờ chỉ muốn tìm một nơi không người để suy nghĩ thật kỹ.
Trong lòng Hề Khanh Trần lo lắng, nhưng vẫn gật đầu.
"Cảm ơn." Thịnh Ý miễn cưỡng cười, giống như du hồn trở về phòng.
Trời lặn trăng lên, đêm lạnh như nước.
Hề Khanh Trần đứng ở ngoài cửa, im lặng nhìn cửa phòng đóng chặt. Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu đã hứa cho cô thời gian, hắn sẽ không đi vào.
Thịnh Ý nhìn bóng hắn chiếu trên cửa sổ, hắn đứng bao lâu, cô nhìn bấy lâu, chỉ cảm thấy đầu óc rối loạn sắp nổ tung. Thấy thời gian trôi qua, chớp mắt là nửa đêm, cuối cùng cô không thể chịu được nữa, chạy đến mở cửa.
Két...
Hắn và ánh trăng đập vào mắt.
Thịnh Ý thở dài: "Bên ngoài lạnh, vào phòng đi."
"Ta không lạnh." Hề Khanh Trần trả lời.
Thịnh Ý: "... Vào đi."
Hề Khanh Trần khựng lại, đi theo cô vào phòng. Hắn ngồi xuống bàn, Thịnh Ý về giường, hai người cách nhau ba mét, lặng lẽ nhìn nhau.
Hồi lâu, Hề Khanh Trần hỏi: "Nhưng đã xảy ra chuyện gì?"
Cô nên đáp thế nào? Nói mình nhận nhầm người, mọi chuyện đều là nhầm lẫn, hay là hai mươi năm nữa sẽ tận thế, trước lúc đó cô phải song tu với nam chính để phi thăng, vậy nên phải tạm biệt hắn?
Thịnh Ý suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định thẳng thắn: "Thật ra..."
Đột nhiên không có âm thanh.
Cô sững sờ, lấy lại tinh thần, sau đó chạy đến bàn, cố gắng viết ra, sau đó viết gì đó nhưng không phải những gì cô nghĩ.
Hề Khanh Trần thấy cô ngẩn người nhìn chằm chằm tờ giấy, đi tới bên cạnh cô: "Sao đột nhiên viết Đạo Đức Kinh?"
"... Đây là Đạo Đức Kinh à?" Thịnh Ý nhìn chữ cứng cáp trên giấy, đúng là khóc không ra nước mắt.
Ngón tay của Hề Khanh Trầnư lướt qua tờ giấy chưa khô mực, tay lại sạch sẽ: "Chữ này cũng không giống chữ nàng."
Thịnh Ý nghe vậy thì chần chừ, lại viết một chữ "Thịnh".
Xiêu xiêu vẹo vẹo, khó coi.
"Này thì giống nàng viết." Hề Khanh Trần đánh giá.
Thịnh Ý: "..."
Dù cô có ngốc đến đâu cũng đoán được có thứ gì đó như luật của thế giới này đang ngăn cô nói ra chân tướng.
Không thể nói ngày tận thế, thể chất lô đỉnh của nam chính cũng không thể nói, vậy có thể nói gì? Thịnh Ý suy nghĩ, nói: "Thật ra ta tìm nhầm người."
Nghe thấy giọng nói của mình, cô im lặng một giây, trong lòng cũng phát điên: mấy chuyện khác không thể nói, chắc là cái này có thể!
"Tìm nhầm ai?" Hề Khanh Trần hỏi.
Thịnh Ý đối diện với ánh mắt của hắn, nghĩ thầm hay là nói thật đi, nói cho hắn biết mình tìm nhầm người, cô muốn tìm một nam nhân khác, bây giờ muốn chia tay trong hòa bình... Có thể chia tay trong hòa bình được không? Thịnh Ý bỗng nhớ ra lúc trước hắn từng nói...
"Nếu nàng thay lòng đổi dạ, ta sẽ giết người cướp trái tim nàng, sau đó giam nàng lại, cho đến khi trái tim của nàng quay về..."
Không thể chia tay hòa bình, mặc dù bình thường hắn dung túng cho cô, nhưng không phải không tức giận. Trước đây cô chỉ khen Chử Phi hai câu đã khiến hắn tức giận, nếu nói sự thật với hắn, chắc chắn mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng cô không kiểm soát được.
"Thịnh cô nương?" Hề Khanh Trần lại kêu cô.
Thịnh Ý lấy lại tinh thần: "... Hả?"
Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn cô một lát, khẽ thở dài: "Mệt à?"
"Một chút." Thịnh Ý cười.
Hề Khanh Trần đưa tay về phía cô: "Vậy chúng ta ngủ đi."
Thịnh Ý nhìn chằm chằm tay hắn, hơi do dự nhưng vẫn cầm lấy.
Hai người cùng nằm xuống giường, Hề Khanh Trần ôm cô vào lòng. Trong lòng Thịnh Ý chua xót, không nhịn được cọ cọ vạt áo hắn.
Không thể chia tay hòa bình, cô đâm lao thì phải theo lao, tiếp tục cuộc sống như bây giờ... Cô không làm được.
Công bằng mà nói, cô rất thích Hề Khanh Trần, nếu không có thiết lập ngày tận thế, cô cũng rất vui nếu ở bên cạnh hắn. Nhưng nếu ở bên hắn, điều đó có nghĩa cô chỉ có thể sống thêm hai mươi năm nữa... Không, đã gần một năm rồi, còn 19 năm nữa.
Môi Thịnh Ý mấp máy, cuối cùng không nói gì, chỉ cười gật đầu.
Hôm sau trời vừa sáng, Thần Thanh Mộ Hòa và Chiết Quế đã chờ ngoài cửa, Thịnh Ý ham ngủ nay lại dậy sớm, chuẩn bị qua loa rồi ra ngoài. Kết quả vừa quay đầu lại đã thấy Hề Khanh Trần nhìn mình chằm chằm.
Cô do dự trong khoảnh khắc, vẫn đi đến trước mặt hắn: "Vậy... Ta đi đây."
"Về sớm chút." Hề Khanh Trần nói.
Thịnh Ý cười cười, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn. Lúc mới quen nhau, luôn cảm thấy hình như đáy mắt hắn có sương mù quẩn quanh, nhưng thời gian này lại chưa từng thấy.
Cô cũng không biết phải nói gì, nửa ngày chỉ nghẹn ra một câu: "Tiên sĩ, huynh thật sự là một người rất tốt."
Hề Khanh Trần sờ đầu cô: "Nàng cũng vậy."
Thịnh Ý cười đắng, không còn gì để nói, kiễng mũi chân hôn lên môi hắn: "Tạm biệt."
Hề Khanh Trần không hiểu sao trong lòng bất an, khi cô xoay người rời đi, không nhịn được mà bắt lấy cổ tay cô, tim Thịnh Ý đập loạn, chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh quay đầu lại: "Sao thế?"
"... Món quà hôm nay, ta muốn một hòn đá xinh đẹp." Hề Khanh Trần nghiêm túc nói.
Không ngờ là vì cái này, Thịnh Ý bật cười: "Biết rồi."
Thấy cô đồng ý, Hề Khanh Trần mới thở phào nhẹ nhõm, tự mình tiễn cô ra ngoài cửa, lại nhìn cô ngồi trên lưng Thần Thanh hóa thành một chấm đen nhỏ.
"Được rồi, đừng nhìn nữa." Chử Phi không biết xuất hiện từ khi nào, tức giận nói: "Nhìn nữa thì trời tối đấy."
Thấy hắn dám cãi mình, Chử Phi lập tức nheo mắt lại: "Ngươi có muốn ta giúp không hả?"
Hề Khanh Trần nhìn câu đối hỉ trong tay hắn, thức thời im lặng.
Chử Phi cười nhạo một tiếng, đưa tay búng "bụp", câu đối hỉ tự động dán lên cửa, đèn lồng đỏ chất đống trong góc cũng tự động treo lên, tiên môn xinh đẹp nay lại thêm phần rực rỡ.
"Ký khế ước thì ký thôi, còn phải làm nhiều trò như vậy." Chử Phi không nhịn được mà chửi bới: "Bày trò thì thôi đi, còn muốn gạt Thịnh Ý, không hiểu ngươi đang nghĩ cái gì nữa."
Mặc dù ngoài miệng phàn nàn, nhưng cũng không trì hoãn.
"Muốn làm nàng bất ngờ." Hề Khanh Trần trả lời. Để giữ bí mật, hắn còn định cho cô ngủ một ngày, đúng lúc cô ra ngoài đi chơi, vậy thì làm việc theo kế hoạch.
Chử Phi khiếp sợ: "Ngươi cũng biết bất ngờ? Học đâu đấy?"
"Ngọc giản ngươi cho ta." Hề Khanh Trần lại trả lời.
Chử Phi câm nín, nói: "Trong ngọc giản còn có cái này á? Ta không biết đấy, ngươi lấy ra ta xem xem."
"Bị ta bóp nát rồi." Hề Khanh Trần mặt không đổi sắc, dùng giấy đỏ cắt ra một chữ hỉ (囍), ngẩng đầu dán lên cửa phòng.
Chử Phi: "..." Được rồi, hắn cũng không muốn hỏi vì sao lại bóp nát, bởi vì chắc chắn sẽ nghe được đáp án mình không muốn nghe.
Hắn cam chịu số phận thở dài một tiếng, trang trí với Hề Khanh Trần cả ngày, mãi đến khi sắc trời dần tối mới xong.
"Vậy là được rồi chứ?" Hắn nhìn động phủ vui mừng náo nhiệt, quả thực một lời khó nói hết. Đến tuổi này rồi, bọn hắn đã sớm không nhiễm phàm tục, không ngờ có ngày lại giống như mấy tiểu tử thế gian, ở đây nghiên cứu xem nên dán song cửa thế nào cho đẹp.
Một đời oai phong của hắn đúng là bị Hề Khanh Trần hủy hoại trong phút chốc.
Tuy nhiên, Hề Khanh Trần im lặng một lát: "Còn chưa đủ."
"Còn chưa đủ á? Yêu cầu của ngươi đúng là..." Chử Phi vừa quay đầu đã thấy ngàn vạn con sứa lóe sáng, giống như chấm nhỏ rơi từ trời xuống. Dù hắn nhìn cảnh đẹp đã quen nhưng lúc này vẫn không nói nên lời.
"Được rồi." Khóe môi Hề Khanh Trần cong lên, trong mắt phản chiếu ánh sáng của sứa.