Hai người nói chuyện phiếm một lúc, Hề Khanh Trần lại bắt đầu ngồi thiền, mãi đến khi màn đêm buông xuống mới mở mắt ra.
Thịnh Ý đã ngủ cạnh đám mạ, nửa khuôn mặt vùi vào trong mạ, lá mạ che đi phần nhọn, ngoan ngoãn dán trên mặt cô. Hề Khanh Trần rũ mắt, tay phải nắm chặt bắt đầu thử dùng linh lực.
Đầu ngón tay từ từ tỏa ra sương mù trắng, khi tròn khi dẹp, dường như đang sống, đáy mắt Hề Khanh Trần hiện lên ý cười, chớp mắt sau bỗng đổi sắc mặt, phun ra một ngụm máu tươi.
Thịnh Ý bị tiếng động nhỏ này đánh thức, vừa mở mắt đã thấy người đẹp suy yếu chống trên mặt đất, khóe môi chảy ra máu tươi màu đỏ chói mắt. Nàng vội vàng bò dậy đỡ người kia: "Tiên sĩ, ngài sao thế?"
"Hôm nay ta ngồi thiền khá thuận lợi nên thử dùng linh lực một chút." Giọng Hề Khanh Trần khá nhỏ, cho thấy bị thương không nhẹ.
"Là ta liều lĩnh." Mặc dù bị thương nhưng ngữ khí của Hề Khanh Trần vẫn không oán trời trách đất, lại càng nghiêm túc kiểm điểm.
... Trong khoảng thời gian u uất này, tính cách nam chính tốt quá. Thịnh Ý không nhịn được mà cảm giác trong lòng, vẻ mặt vẫn ngoan ngoãn như cũ: "Trời đã không còn sớm nữa, ta đỡ ngài về nghỉ ngơi."
Thịnh Ý đỡ cánh tay Hề Khanh Trần, hai người nhìn nhau, bầu trời đầy sao và ruộng lúa ngon bạt ngàn bị ném sau đấy. Đám mạ non bị Thịnh Ý đè lên kia bay giờ lại đứng thẳng ưỡn ngực đón gió, từng cây cứ như tướng quân thắng trận.
Mặc dù màn đêm chỉ vừa buông xuống nhưng đa số mọi người đã tắt đèn đi ngủ, toàn bộ thôn Thịnh Gia đều yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có tiếng chó kêu truyền đến, lại nhanh chóng yên tĩnh lại.
Thịnh Ý đỡ Hề Khanh Trần từ từ đi về nhà, từ xa đã thấy trong phòng mình sáng đèn, mặc dù ánh đèn mờ mờ nhưng trong khung cảnh đen kịch xung quanh lại vô cùng sáng chói.
Thịnh Ý nhìn ánh nến mờ mờ, tâm trạng khá dễ chịu, chỉ là càng đến gần cô càng cảm thấy không đúng...
"Hình như lúc chúng ta ra khỏi cửa không đốt nến nhỉ?" Cô chần chừ nói.
Còn chưa dứt lời, trong bóng tối đã truyền đến tiếng hừ lạnh: "Ngươi còn biết về à?"
Tim Thịnh Ý đập loạn, nhìn về phía tiếng phát ra, quả nhiên thấy mẹ kế đi ra từ gian chính tối đen.
Nói đến mẹ kế của nữ chính này đúng là một lời khó nói hết, sau khi phụ thân nữ chính chết vẫn luôn xem nữ chính là gánh nặng, dùng tiền tích góp của phụ thân nữ chính để lại còn động cái là đánh chửi nữ chính. Nữ chính không thể làm việc này thì bắt nàng ấy giặt quần áo nấu cơm, bưng trà rót nước, đến khi nữ chính lớn lên thì còn muốn bán nàng đi, cố ép khô tới giọt nước cuối cùng.
Nói tóm lại là một người ác từ trong trứng nước, Thịnh Ý ở với bà ta vài ngày đã không chịu nổi, nếu không sẽ không chủ động đi tìm nam chính.
Mẹ kế cười lạnh: "Đồ không biết xấu hổ, còn chạy lêu lổng đâu? Sao ngươi không chết bên ngoài luôn đi!"
Thịnh Ý nhìn dáng vẻ hung hăng hỏi tội của bà ta thì biết có người nhiều chuyện trong thôn đã kể chuyện mấy ngày nay cho bà ta.
Hề Khanh Trần cũng cảm nhận được ác ý của mẹ kế, vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn sinh ra đã xuất chúng, lại mặc một thân màu trắng không tầm thường, trong bóng đêm lại tỏa sáng. Mẹ kế đã nhìn thấy hắn từ lâu, lúc nhìn thấy cũng kinh ngạc như người trong thôn. Nhưng nghĩ đến chuyện có lẽ nam nhân này đã vấy bẩn cơ thể thịnh Ý, bà ta không thể bán với giá tốt nữa, lập tức cơn giận át hết mọi thứ.
Nhưng dù buồn bực cũng không thể trút lên đầu nam nhân khí độ cao quý như vậy, vì thế hai người cứ giằng có như thế.
Thịnh Ý nhìn qua nhìn lại hai người, cô bỗng suy nghĩ.
Trong truyện nam chính nhất kiến chung tình với nữ chính, trừ vẻ ngoài của nữ chính ra thì còn vì xuất thân của nàng ấy cực kì giống mình. Động lòng vì sắc, yêu vì hoàn cảnh, có lẽ... Bây giờ là thời cơ để thúc đẩy tình cảm.
Nhưng thúc đẩy tiến độ gì chứ, nam chính vừa phun máu, cơ thể còn bị thương, cô cũng chẳng thể chọc cho hắn tức gì đó.
Thịnh Ý nghĩ ngợi, kéo tay áo Hề Khanh Trần, nhỏ giọng nói với hắn: "Ta muốn nói với mẫu thân vài câu, tiên... Hề đại ca về phòng trước được không?"
Hề Khanh Trần nhíu mày lại, dường như không muốn đồng ý, Thịnh Ý nhíu mày: "Hề đại ca, vào đi."
Sau khi phòng bên đóng cửa lại, mẹ kế không còn vướng bận gì nữa, cầm cái chổi trên mặt đất đánh cô. Thịnh Ý không ngờ con mụ mày lại đánh, đưa tay lên ngăn lại theo bản năng, lập tức có một vệt đỏ.
"Tránh? Ngươi còn dám trốn à?" Mẹ kế giận điên lên: "Đồ tiện nhân, ta nuôi ngươi ăn no mặc ấm, cực khổ nuôi ngươi lớn đến ngần này, chỉ trông cậy ngươi gả vào nhà giàu vinh hoa phú quý, ngươi thì hay rồi, đưa về cho ta nam nhân lạ!"
Mẹ kế càng nói càng tức, cầm chổi lên muốn đánh tiếp, Thịnh Ý lập tức móc viên trần châu ra, sau khi bà ta thấy đó là thứ gì, chổi trong tay lập tức rơi xuống đất.
"A, là Nam Hải châu sao? Viên lớn như vậy từ đâu ra?" Mẹ kế cướp lấy, nghiêm lúc soi ngắm.
... Lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng nữa. Khóe miệng Thịnh Ý giật giật, nói: "Là thù lao dưỡng bệnh hắn đưa."
"Thù lao?" Mẹ kế xụ mặt: "Chỉ chút này?"
Một viên trân châu có thể mua nửa cái thôn Thịnh Gia, đúng là lòng tham không đáy. Thịnh Ý liếc bà ta một cái: "Nếu mẹ chê ít thì để con đuổi hắn ra ngoài."
"Đuổi cái gì chứ, ngươi hầu hạ hắn thật tốt cho ta!" Mẹ kế bên cạnh quát lớn, lại ngắm nhìn trân châu.
Thịnh Ý lại càng lấn tới, yêu cầu: "Vậy không có việc gì thì mẹ đừng quấy rầy hắn, tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt hắn."
"Biết rồi, dong dài, nhanh tới hầu hạ hắn đi." Mẹ kế cất trân châu đi, hừ một cái rồi đi về phòng, cảm xúc thay đổi nhanh chóng khiến người ta thán phục.
Thịnh Ý cúi đầu nhìn vệt đỏ trên tay mình, khóe môi bỗng cong lên ngắm nhìn bầu trời đầu sao.
Cô lại nói đông nói tây với Hề Khanh Trần một hồi, trong lúc nói chuyện lại để lộ vết thương trên tay mình, nhưng đối phương cứ như mù ấy, không thèm nhắc đến nửa chữ.
Cuối cùng cô không nhịn được nữa: "Tiên sĩ, ngài không nhìn thấy vết thương trên tay ta à?"
"Lúc nãy ngươi bảo ta về phòng trước, hẳn là không muốn ta nhúng tay, nếu đã vậy thì có lẽ cũng không muốn bị hỏi." Ngữ khí Hề Khanh Trần thản nhiên, hoàn toàn không ý thức được mình sai ở đâu.
... Bảo hắn về phòng trước là sợ hắn bị mẹ kế làm cho tức chết, cho hắn xem vết thương là muốn hắn đau lòng, kết quả mạch não hắn khác với người thương, vốn dĩ không nghĩ đến chuyện này.
Kế hoạch của Thịnh Ý cho chó ăn hết rồi, cứ nhìn hắn mà không nói năng gì, một lúc sau thì thở dài: "Hề đại ca, ngài phải nhanh khỏe lại nha."
Ngữ khí mềm mại, bất đắc dĩ, lại cố tình lộ ra vẻ thân mật khiến người ta ngứa ngáy.
Ánh mắt Hề Khanh Trần sâu thẳm, một lát sau nói: "Ta sẽ đi ngay."
Thịnh Ý: "?"
"Ta đã gây nhiều rắc rối cho ngươi, là ta không đúng." Hề Khanh Trần lấy khối ngọc lúc sáng ra: "Cái này ngươi cứ giữ lấy, phòng cho sau này."
Hề Khanh Trần cụp mắt, xoay người đi ra ngoài.
Hắn nhanh chóng đi đến cửa, lúc này Thịnh Ý mới phản ứng lại, nhanh chóng chạy đến giữ người kia thật chặt: "Ý của ta là mong ngài nhanh khỏe lại, không phải đuổi khéo ngài! Đó là, đó là... làm nũng, là ta làm nũng đó! Ngài đừng phỏng đoán lung tung được không!"
Cô đã thức cả đêm, còn bị mẹ kế đánh, bây giờ Hề Khanh Trần rời đi, cô khó mà không lộ bản chất của mình.
Hề Khanh Trần đờ đẫn một lúc, dần dần hiểu ra: "Xin lỗi, ta cho rằng..."
"Sau này không được nói rời đi!" Cô dùng cơ thể yếu đuối này, mất đi nửa cái mạng mới đưa được nam chính về nhà, không thể nói đi là đi được.
Hề Khanh Trần nhìn ánh mắt vừa tủi thân vừa kiên định của cô, sương mù nơi đáy mắt tan ra một chút: "Đây cũng làm nũng sao?"
Thịnh Ý giật mình, không nhịn được cười: "Ngài nói vậy thì là vậy."
Đáy mắt Hề Khanh Trần hiện lên chút ý cười: "Được, vậy thì không đi."
"Thật sao?" Thịnh Ý ngờ vực.
"Ừm."
Lúc này Thịnh Ý mới yên tâm, lại đóng kịch tiếp: "Vậy ngài nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy nữa.
Dứt lời, cô lập tức cầm ấm trà và bát cháo lúc sáng đi ra ngoài.
Đóng cửa từ bên ngoài, cô hít một hơi nhìn lên bầu trời đêm. Bầu trời đầy sao, chỉ nhìn đã biết mai là một ngày nắng đẹp, tiếng côn trùng nơi xa truyền đến, gần đó có một bụi hồng màu xanh. Với khung cảnh thanh bình trước mắt, ai ngờ được chỉ hai mươi năm ngắn ngủi sau, tất cả sự sống đều bị hủy hoại trong chớp mắt.
Thịnh Ý ngồi trên đất, dựa lưng vào khung cửa nhắm mắt nghỉ ngơi. Đêm đầu thu, ngay cả không khí cũng thấy lạnh, gió thổi qua cơ thể lấy đi độ ấm, cô lặng lẽ cong đầu gối, cố gắng giữ lại một chút nhiệt độ cơ thể.
Có lẽ khả năng thích ứng của cô quá mạnh mẽ, chỉ ngồi một lúc đã cảm thấy không lạnh đến thế, gió cũng cũng trở nên dịu dàng, vây quanh cô như tấm lụa vậy. Thịnh Ý nhanh chóng buồn ngủ, ôm đầu gối ngủ gà ngủ gật, nhưng vì mặt đất quá cứng nên không thể vào giấc.
Sau khi suýt ngã lần thứ ba, cửa phòng bên cạnh bỗng vang lên tiếng kẽo kẹt, cô bối rối ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt sâu như biển cả.
Thịnh Ý bỗng tỉnh táo, vội vàng đứng dậy: "Sao ngài lại ra đây?"
"Sao lại ngủ ở đây?" Hề Khanh Trần hỏi ngược lại.
Thịnh Ý cười ngượng ngùng: "Trong nhà chỉ có hai phòng, ngài cũng gặp mẹ kế của ta rồi đấy, sao bà ấy có thể cho ta ngủ cùng chứ?"
Nói xong lại vội vàng bổ sung: "Ngài đừng nói rời đi! Ta thà ngủ trong sân còn hơn để ngài đi!"
Nhìn tiểu cô nương hoảng loạn, vẻ mặt Hề Khanh Trần dịu đi, suy nghĩ một lát rồi dịch sang bên cạnh một bước, vịn cửa phòng đắn đo nói: "Nếu Thịnh cô nương không ngại..."
"Không ngại! Tiên sĩ bằng lòng giữ ta lại thì đó là vinh hạnh của ta, sao lại ngại chứ?" Mắt Thịnh Ý sáng lên: "Ngài yên tâm, ta ngủ rất ngoan, không ngáy không nghiến răng, đảm bảo sẽ không làm quấy rầy ngài... Chờ ta một chút, ta đi lấy ít rơm trải lên đất để nằm.
Vừa dứt lời đã chạy đi.
Hề Khanh Trần ngước mắt nhìn về phía bầu trời đêm, ánh sao rơi vào đôi mắt hắn.
Thịnh Ý chạy tới chạy lui ba vòng, cuối cùng cũng trải được một lớp rơm dày. Mặc dù lượng công việc không nhiều, nhưng trái tim vẫn hơi đau, cô che ngực bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm sàn nhà, khóe môi cong lên không thể không chế được.
Mặc dù những nỗ lực trước đó đã đổ sông đổ bể, nhưng kết quả tốt quá, hôm nay chung phòng, hôm sau chung phòng, nằm không phi thăng sắp đến rồi!
Thịnh ý vỗ vỗ cho rơm mềm ra, đang định nằm xuống nghỉ ngơi thì cảm giác được Hề Khanh Trần đi tới phía sau, cô vội vàng đứng lên: "Tiên sĩ, ta đã sắp xếp xong rồi."
"Không còn sớm nữa, Thịnh cô nương lên giường ngủ đi."
Trong nhà chỉ có một ngọn đèn dầu, sau khi mẹ kế lấy đi, căn phòng này không có đèn chiếu sáng. Thịnh Ý dựa vào ánh trắng, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng của Hề Khanh Trần, bóng đêm càng khiến giọng hắn trầm thêm.
"Không cần, ta không sợ lạnh, ngủ dưới đất là được rồi." Thịnh Ý cười: "Vết thương của ngài vẫn chưa khỏi, về giường nghỉ ngơi đi."
"Nhưng mà..."
"Ngài đi đi." Thịnh Ý bất đắc dĩ cắt ngang.
Trong bóng tối, Hề Khanh Trần im lặng một lúc, cởi áo ngoài của mình ra đưa cho cô: "Cái áo này đông ấm hạ mát, nếu Thịnh cô nương không chê thì cứ xem như chăn."
Khi hắn đến cả người còn đẫm máu, nhưng sau một đêm, xiêm y đã sạch sẽ không chút bụi bặm, trong khoảng thời gian này luôn luôn sạch sẽ, hiển nhiên cấp bậc của áo quần không thấp, ít nhất là lợi hại quần áo của người thường nhiều. Thịnh Ý đã từ chối ngủ trên giường, từ chối cái này nữa thì có vẻ xa cách quá, cô nói cảm ơn rồi nhanh chóng đón lấy.
Đúng là đồ vật của mấy tu giả tốt hơn người phàm, dường như không nặng chút nào lại cảm nhận được nhiệt độ thay đổi, điều chỉnh nhiệt độ đến khi phù hợp với cô rồi ngừng lại. Thịnh Ý nằm trên rơm, cầm cổ áo nghiên cứu một lúc, bỗng nảy sinh chút tò mò.
Cô chột dạ nhìn lên giường, lặng lẽ kéo áo lên chóp mũi, sau đó hít một hơi thật sâu.
Thơm quá đi! Cô chớp chớp mắt, cố hít vào như bé chuột hamster vậy, Hề Khanh Trần trên giường đột nhiên nói: "Thịnh cô nương."
"Có!" Thịnh Ý chột dạ kéo xiêm y xuống, giọng nói cũng lớn hơn.
Hề Khanh Trần tựa như không nhận ra sự bối rối của cô, sau khi nhận được câu trả lời thì bình thản nói: "Thịnh cô nương có muốn cái gì không?"
Thịnh Ý khựng lại: "Sao lại hỏi như vậy?"
"Thịnh cô nương cứu ta trong nguy nan, lại vì chăm sóc ta mà bị chỉ trích, ta muốn báo đáp ngươi." Hôm nay Hề Khanh Trần vẫn vô cùng thẳng thắn.
Trong lòng Thịnh Ý nghĩ ngươi cứ dâng mình cho ta là được rồi, nhưng ngoài miệng lại khách khí: "Là ta cam tâm tình nguyện, tiên sĩ không cần để ý."
"Thịnh cô nương muốn gì cứ nói thẳng, không cần khách khí với ta." Trong bóng tối, giọng nói của Hề Khanh Trần bình tĩnh như nước: "Bất luận cái gì ta đều có thể cho."
Những lời này giống như bị bệnh cấp hai*, chớ khinh thiếu niên nghèo ấy nhỉ? Đại ca à, bây giờ ngài là tội phạm bị truy nã của Phùng Nguyên Tông đấy, thứ đáng giá nhất trên người là khối ngọc kia mà dám hứa hẹn lớn vậy à?
*Cấp hai ở đây là THCS, chỉ những người kiêu ngạo, cho mình là nhất ấy =))))
Khóe môi Thịnh Ý giật giật, vẫn quyết định phối hợp: "Ta thật sự không muốn gì cả, chỉ mong sống lâu trăm tuổi."
Hề Khanh Trần im lặng một lát, sau khi cân nhắc thì nói: "Bệnh tim của ngươi đã nặng đấy mức thuốc và kim châm không còn tác dụng, chỉ sợ song tu bình thường là chưa đủ."
Vậy nên mới cần ngươi đó! Thịnh Ý bắt đầu chờ mong.
"Nhưng mà cần cù bù thông minh, ta sẽ tìm cho ngươi thêm mấy đệ tử ưu tú, nếu ngày đêm song tu thì chắc sống lâu trăm tuổi không còn là vấn đề." Hề Khanh Trần bổ sung.
Thịnh Ý: "..."
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Hề Khanh Trần còn hỏi tiếp.
Thịnh Ý: "Ngủ đi ca ca, mệt quá."
Cô cũng cạn lời rồi nên mới nói theo ngôn ngữ hiện đại, nhưng Hề Khanh Trần là lần đầu tiên được gọi là ca ca, ngẩn người không phản ứng kịp.
Thịnh Ý cạn lời xoay người, cảm thấy vất vả lắm đêm nay mới có chút tiến triển, không thể đặt dấu chấm ở đây được, vì thế bổ sung một câu: "Tiên sĩ, xiêm y của ngài thơm quá, giống như mùi trên người ngài vậy.:
Hề Khanh Trần hoàn hồn, trong tim nổi lên gợn sóng rồi lại tĩnh lặng: "Trên người ta có mùi ư?"
"Có á, giống như sương buổi sớm mai, như tùng bách sau mưa..." Thịnh Ý bắt đầu mệt rã rời, giọng nói cũng nhỏ dần: "Thoang thoảng, nhưng rất thơm..."
Trời đất chìm vào giấc ngủ, mọi thanh âm đều tĩnh lặng.
Hề Khanh Trần im lặng nằm đấy, một lúc lâu sau mới đưa tay lên mùi.