Nếu Còn Không Được Thì Ta Sẽ Đi Ngay Đấy

Chương 31: Tỷ tỷ à, tỷ tìm nhầm người rồi!



Thịnh Ý quả thực điên rồi, nhưng đối mặt với cốt truyện bất thình lình cũng chỉ có thể cắn răng cố gắng bình tĩnh: "Ta là đệ tử của sư tổ, ngươi có biết mình đang làm gì không?"

"Yên tâm, ta chỉ hỏi sư thúc vài câu, nhận được đáp án sẽ thả sư thúc đi, sư tổ sẽ không biết." Triệu Tân Tân không nhanh không chậm nói.

Thịnh Ý vừa định hỏi nàng ta vì sao không biết, bỗng dưng nhớ tới trong nguyên văn, sau khi bắt Cố Kinh Thời, nàng ta dùng pháp khí kéo dài thời gian, trong phòng tối một tháng cũng chỉ bằng nửa canh giờ bên ngoài. Không chỉ vậy, nàng ta còn dùng thuật lãng quên với Cố Kinh Thời, chỉ là nửa chừng vô tình đốt nhầm tình hương nên mới làm hỏng kế hoạch ban đầu.

Nói cách khác trong thời gian ngắn này không có ai phát hiện cô biến mất, hơn nữa sau khi cô được thả ra cũng không nhớ chuyện ngoài ý muốn này.

Lòng Thịnh Ý chùng xuống, sắc mặt càng lúc càng nghiêm túc.

Triệu Tân Tân lại nở nụ cười: "Nhìn dáng vẻ của sư thúc, hình như đoán được thủ đoạn của ta."

Nàng ta chậm rãi đi về phía Thịnh Ý, dáng người thon thả cao m7 có cảm giác áp bức, Thịnh Ý lặng lẽ nuốt nước bọt, cố gắng căng biểu cảm.

"Sư thúc." Triệu Tân Tân nhìn cô hồi lâu, cuối cùng như suy tư hỏi: "Rốt rốt cuộc ngươi có được cơ duyên gì có thể có bản lĩnh thông thiên như vậy?"

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì." Thịnh Ý giả ngu.

Triệu Tân Tân cười: "Sư thúc có thể tùy ý ra tay dạy dỗ Lưu Ngọc, sao lại không hiểu ta đang nói gì. Ta thật sự rất tò mò, sao trong tình huống thiếu hụt linh căn bẩm sinh, ngươi có thể thản nhiên đả thương Lưu Ngọc là Kim Đan. Còn cả Cố Kinh Thời nữa, hắn có thể lấy Kim Đan đánh thắng chín Nguyên Anh, có phải cũng liên quan đến ngươi không?"

"Ta thật sự không hiểu ngươi đang nói gì." Thịnh Ý giả ngốc đến cùng: "Ta chưa từng có cơ duyên gì, không tin thì ngươi kiểm tra đi."

Triệu Tân Tân nhìn chằm chằm cô một lát, biểu cảm dần lạnh lùng: "Sư thúc, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt ư?"

Thịnh Ý: "..."

Nghĩ đến mấy thủ đoạn mà nàng ta dùng trong nguyên văn, dựa vào đạo lý "bạn chết bần đạo bất tử", Thịnh Ý vội nói: "Thật ra cơ duyên ở trên người Cố Kinh Thời."

Triệu Tân Tân nhướng mày.



"Ta cũng không biết rốt cuộc là gì, hay là ngươi trói hắn đến hỏi chút?"

Cố Kinh Thời vừa đến cửa Chủ Phong, hắt xì một cái, hoang mang sờ mũi.

Ánh nến trong lòng lắc lư không thấy đế nến. Thịnh Ý cười, tiếp tục cố gắng: "Ngươi cũng biết trình độ của ta thế nào mà, sao có thể có cơ duyên gì chứ, Tiểu Cố nhà ta thì khác, hắn cái gì cũng có, không tin ngươi đi hỏi hắn xem."

Dứt lời, cô chờ mong nhìn Triệu Tân Tân.

Mặt Triệu Tân Tân không đổi sắc nhìn lại.

Thịnh Ý dần cảm thấy không ổn, đang định nói thêm gì đó, Triệu Tân Tân cười lạnh: "Nếu sư thúc đã chấp mê bất ngộ, vậy thì đừng trách ta không khách sáo..."

"Thật ra là sư tổ cho ta mấy loại pháp khí tự bảo vệ nên ta mới có thể dạy dỗ Lưu Ngọc." Thịnh Ý sợ tới mức nhắm mắt lại.

Triệu Tân Tân đã hoàn toàn mất kiên nhẫn: "Ta hỏi cơ duyên của ngươi trước khi vào Chủ Phong. Nói, vì sao ngươi có thể thông hiểu lòng người, vì sao có thể thấy được nhược điểm của tu giả!"

"Chỉ là ta tinh mắt thôi!" Thịnh Ý hé mắt nhìn trộm.

Triệu Tân Tân lười nói nhảm với cô, lập tức đánh cô một chưởng. Thịnh Ý hoàn toàn nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau đến.

Nhưng không có.

Cô ngẩn người, đang do dự có nên mở mắt nhìn hay không đã bị ngoại lực ép mở mắt, cũng không khống chế được mà ngẩng đầu.

Chỉ thấy giữa không trung hiện lên một màn hình, phía trên chiếu cảnh giết người phân thây. Sau khi Thịnh Ý thấy thế, biểu cảm hơi vặn vẹo.

"Sư thúc còn không nói sao?" Giọng nói Triệu Tân Tân vang lên từ xa.

Môi Thịnh Ý giật giật, chỉ thấy màn hình bỗng bao bọc cô, hình ảnh cũng dần cụ thể hóa, mà góc nhìn của cô... Đương nhiên là giết người phân thây.

Thấy một con dao lớn chém về phía mình, Thịnh Ý sợ đến mức hét lên, sau đó một phần "cơ thể" bị cắt rơi xuống. Biểu cảm cô vặn vẹo, sau đó cô trở thành một miếng thịt thối bị mấy con kền kền tha đi.

Cô: "..."

Hiểu rồi, thì ra là trải nghiệm 3D.

Bây giờ cô là đồ đệ của Hề Khanh Trần, mặc dù Triệu Tân Tân muốn tìm ra thứ gì trên người cô cũng không dám tra tấn cô. Dù sao sau khi thả cô, dù dùng linh dược thúc đẩy miệng vết thương khép lại, người có tu vi cao cũng có thể thông qua cảm giác linh lực còn sót lại, đoán ra trước đó cô đã bị trọng thương.

Không thể dùng hình phạt như trong nguyên văn với Cố Kinh Thời, vậy thì chỉ có thể công kích tinh thần.

Thịnh Ý là vốn là người xét duyệt trang web, cô im lặng một lúc, lúc thấy mấy con gián bò lên cánh tay, cô hoảng sợ hét lên.

"Sư thúc còn không chịu nói ư?" Giọng nói của Triệu Tân Tân truyền đến từ bên ngoài: "Thật ra ta cũng không phải muốn cướp cơ duyên của ngươi, chỉ là tò mò ngươi lấy từ đâu ra, còn có ích lợi gì mà thôi, chỉ cần ngươi nói cho ta biết, ta sẽ thả ngươi đi."

... Đánh rắm, rõ ràng muốn cướp cơ duyên. Thịnh Ý phỉ nhổ trong lòng, nhưng biểu cảm lại kinh hoảng: "Ta thật sự không biết gì, mau thả ta ra!"

Triệu Tân Tân lại cười lạnh một tiếng, hình ảnh trước mắt Thịnh Ý nhất thời biến thành hạn hán liên miên không dứt, mấy người gầy guộc chém giết lẫn nhau, thấy máu thịt tung tóe, Thịnh Ý vừa giả vờ buồn nôn vừa lùi về sau.

Mặc dù biết chỉ là ảo giác, nhưng thấy máu chảy cô vẫn sợ văng lên người mình.



"Xin ngươi tha cho ta..." Thịnh Ý nghẹn ngào.

Cô cũng muốn giả vờ chân thực hơn chút, nhưng mấy năm đầu duyệt vô số hình ảnh còn đẫm máu hơn thế này gấp trăm ngàn lần, đối với cô chừng này thật không đáng gì.

Cũng may Triệu Tân Tân đủ kiêu ngạo, cũng không nhìn ra cô không đúng, chỉ là tiếp tục chất vấn, vẻ mặt Thịnh Ý đau khổ, nhưng không trả lời cái gì, chỉ cầu xin tha thứ.

Cảnh lại đổi, mỗi cảnh đều thách thức giới hạn của con người, lúc đầu Triệu Tân Tân còn nhìn trộm, sau thấy buồn nôn quá nên cuối cùng cũng nhìn nữa.

Thịnh Ý lập tức thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ra vẻ sụp đổ.

Cảnh không biết thay đổi bao nhiêu lần, Thịnh Ý cũng dần mệt mỏi, vì vậy diễn sinh động quá trình từ sụp đổ đến chết lặng. Triệu Tân Tân nhìn cảm vô hồn của cô, cho rằng đã đến cực hạn, khóe môi cong lên vui vẻ.

... Mệt mỏi quá, khi nào mới xong chứ? Thịnh Do dự một lát giả vờ ngất xỉu, nhưng ngay sau đó lại bị buộc phải mở mắt.

Cô: "..." Cuối cùng cũng biết cực hình là gì.

Mặc dù với tu vi hiện tại của mình, một vài ngày không ngủ cũng không chết, nhưng thói quen của con người rất đáng sợ, dù biết tốc độ thời gian trôi qua nơi đây khác, nhưng cô vẫn cảm thấy mệt mỏi.

Mật thất u ám như đông cứng tất cả, Thịnh Ý không biết biết đã qua bao lâu, càng mệt mỏi khó chịu, cuối cùng khi Triệu Tân Tân xoay người lấy đồ, cô thừa dịp nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Triệu Tân Tân quay đầu lại thì thấy hai mắt cô nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, ngay cả hơi thở cũng nhẹ như sắp biến mất.

Ngất xỉu?

Nếu trước mắt là Cố Kinh Thời hoặc đệ tử Càn Phong bình thường, nàng ta chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình. Nhưng Thịnh Ý là đồ đệ do sư tổ tự mình chọn, nàng ta không chỉ không dám dùng hình, còn sợ giết chết người, chỉ có thể kiềm chế hành động.

Thấy Thịnh Ý đã hôn mê, nàng ta bỗng do dự nên tiếp tục hay để Thịnh Ý nghỉ ngơi một lúc, còn chưa đợi nghĩ ra kết quả đã nghe thấy tiếng ngáy khẽ.

Triệu Tân Tân: "..."

Ả ta đang ngủ! Vậy mà ả ta đang ngủ! Biểu cảm con cưng của trời Triệu Tân Tân lập tức hơi vặn vẹo, sau đó ép Thịnh Ý tỉnh lại.

"Xem ra sư thúc còn to gan hơn ta tưởng." Giọng nói nàng ta lạnh lẽo.

Thịnh Ý vừa mới tỉnh ngủ: "?"

Mặc dù chỉ ngủ một lúc, Thịnh Ý cũng cảm thấy mình đã hồi phục rất nhiều, chớp mắt hỏi: "Ngươi có ý gì?"

"Lừa ta vui lắm sao?" Triệu Tân Tân hỏi ngược lại.

Môi Thịnh Ý giật giật, vừa định mở miệng nói, cổ họng bỗng bị sức mạnh vô hình bóp chặt. Triệu Tân Tân cười khẽ, chậm rãi đi tới trước mặt cô: "Sư thúc còn không biết, trên đời có nhiều thủ đoạn không khiến ngươi bị thương nhưng lại nếm đủ đau khổ. Ta vốn không muốn làm gì ngươi, là ngươi ép ta."

Sức mạnh dần bóp chặt, mặt Thịnh Ý đỏ bừng, bất giác giãy dụa.

Nhịp tim cực nhanh, màng nhĩ như có trống gõ, cảm thấy như ngay giây sau mình sẽ tắt thở. Thịnh Ý vội vàng, cố gắng thổi chút không khí trong miệng ra, phòng tối yên tĩnh lập tức có luồng không khí di chuyển tạo thành ngọn gió nhỏ.

Cô nắm chặt gió trong tay, lập tức đẩy về phía Triệu Tân Tân, Triệu Tân Tân không quan sát, bị đánh trúng bả vai, cả người liên tục lui về phía sau.



"Ha..."

Thịnh Ý hít sâu một hơi, cuối cùng cũng sống lại, cô không dám do dự, lại thổi một cơn gió cắt đứt dây thừng, chạy về phía cửa không quay đầu lại.

"Đứng lại!" Triệu Tân Tân kinh hoảng, sợ cô trốn mà chưa xóa kí ức, lập tức không rảnh lo chuyện gì, đánh đòn hiểm với cô.

Thịnh Ý cảm thấy sau lưng có cơn gió mạnh, bản năng đẩy gió trở lại, chỉ thấy trên không trung, linh lực đánh vào thứ gì đó, ma sát tạo ra tia lửa khổng lồ đánh vào Triệu Tân Tân.

Sắc mặt Triệu Tân Tân biến đổi, vội vàng đưa tay chống cự, lui vài bước mới tránh được, vẻ mặt khó coi đuổi giết Thịnh Ý. Thịnh Ý không thể kéo cửa phòng tối, chỉ có thể kêu khổ không ngừng né tránh, hai người ngươi tới ta lui, tia lửa càng ngày càng nhiều, bắn vào dụng cụ bốn phía, dần tạo thành ngọn lửa.

Khi ngửi thấy mùi hương ngọt, sắc mặt Thịnh Ý thay đổi, quả nhiên nhìn thấy đống dụng cụ đang đốt tình hương. Cô vội che miệng mũi lại, Triệu Tân Tân lại hồn nhiên không biết gì, tiếp tục đuổi giết cô.

Tuy nhiên nàng ta càng đuổi chân càng mềm đi, cuối cùng không dùng linh lực được.

"Ngươi... Ngươi làm gì ta?" Triệu Tân Tân yếu đuối hỏi.

Thịnh Ý đạp mở cửa phòng: "Vậy phải tự hỏi chính ngươi ấy, ngọn lửa đã đốt cái gì."

Dứt lời, cô đóng cửa chạy ra ngoài, chỉ để lại Triệu Tân Tân một mình trong phòng tối.

Dựa vào miêu tả phòng tối trong nguyên văn, cô lảo đảo chạy đến phòng ngủ của Triệu Tân Tân, đẩy cửa phòng ra là một mảnh non xanh nước biếc.

Không khí trong lành phả vào mặt, Thịnh Ý ở trong phòng tối đã lâu, cô hít một hơi sâu, sau đó chân mềm nhũn, lập tức ngồi phịch xuống đất.

Cô: "?"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Thịnh Ý: Tên ta không phải Thịnh Ý, là Đại Ý.