Nếu Di Lăng Lão Tổ Và Hàm Quang Quân Có Một Nữ Nhi

Chương 25





Lam Tích Vụ đứng đằng sau, nhìn mấy kẻ phía trước lại như khi nãy đánh đòn phủ đầu. Sau đó, phía đối diện truyền đến một luồn linh lực ba động quen thuộc, kiếm quang băng lam xẹt qua, đem mấy ánh kiếm đem mấy ánh kiếm kia đánh cho lui trở về sau hết mức. Bên mình thì là một trận người ngã ngựa đổ, bắt đầu ồn ào, Âu Dương Tử Chân mới ngã xuống đất khi nãy ngược lại không bị ăn hai lần thua thiệt, nhiệt tình đi đến đỡ đồng bọn đang ngã dưới đất đứng lên.

"Kim Lăng?! Tư Truy?!"

Một giọng nói quen thuộc từ đối diện vang lên, Lam Tích Vụ lập tức ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống. A Hoàng mổ nàng một cái, rỉa rỉa cánh rồi kêu hai tiếng. Thanh âm này quá dễ bị nhận ra, nửa ngày, giọng nói của Lam Vong Cơ từ sương trắng như bưng kia truyền đến, mang theo một tia nghi hoặc:

"A Vụ?"

"Con ở đây."

Lam Tích Vụ lên tiếng, sau đó đi theo đám người đang chạy đến vây một vòng quanh Mạc Huyền Vũ. Lam Tích Vụ thấy mình không chen vào được liền đứng ở bên cạnh Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn nàng, thấp giọng hỏi:

"Vì sao ở lại Cô Tô?"


Lam Tích Vụ nói:

"Nguyệt phu nhân khuyên con nên ra ngoài chơi cho đỡ buồn."

Lam Vong Cơ trầm mặc. Y ngẩng đầu nhìn hắc y nam tử đang đứng cách đó không xa, cùng bọn tiểu bối đang náo cùng một chỗ, im lặng một lát, y nhìn Lam Tích Vụ đang đứng bên cạnh:

"Chớ có chạy loạn, chú ý an toàn."

Lam Tích Vụ cúi đầu tỏ vẻ đã biết. Đứng bên cạnh Lam Vong Cơ, nàng lẳng lặng nhìn hắc y nam tử đang hỏi thăm bọn hậu bối xem chuyện gì đã xảy ra, trong mắt cực nhanh hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu.

Đó không phải là Mạc Huyền Vũ.

Người là Nguỵ Vô Tiện.

Là Di Lăng lão tổ.

Là... mẫu thân của nàng.

Niềm vui đoàn tụ nhanh chóng qua đi, đám người lại bị âm thanh cây gậy trúc gõ xuống đất hấp dẫn sự chú ý. Nói qua một phen, Lam Tích Vụ mới biết mọi người cũng là giống như mình, đều là bị người nào đó cố ý dẫn tới đây, rồi lại bị tiếng gậy trúc dồn lại tập hợp một chỗ. Bỗng nhiên, màn sương mù quái dị kia càng thêm dày đặc, Lam Tích Vụ ngay cả thân ảnh của Lam Vong Cơ đang đứng bên cạnh cũng thấy không rõ, cho đến Ngụy Vô Tiện muốn Lam Vong Cơ chém ra một đạo kiếm quang, nàng mới giật mình nhận ra phụ thân từ lúc nào đã không còn bên cạnh mình.

Yêu vụ dày đặc, ắt hẳn là có kẻ đang giở trò. Nàng có chút nhíu mày, trường kiếm trong tay xoạch một tiếng rời vỏ, ánh kiếm màu băng lam gạt đám sương mù dày đặc trước mặt ra, mặc dù rất nhanh liền bị che phủ nhưng nàng vẫn là thấy rõ hung thi đang từ bốn phương tám hướng chậm rãi đi tới. Lam Tích Vụ không chút do dự vung kiếm, mấy đạo kiếm mang sắc bén gọn gàng mà linh hoạt chém xuống những đầu nhưng con hung thu mặt mũi dữ tợn kia. Ngay sau đó một cỗ bột phấn lớn không hề báo trước ập thẳng vào mặt nàng.

Lam Tích Vụ: "..."

Lam Tích Vụ: "Phi."

"A? Tiểu Tích Vụ cũng ở đây sao, vừa rồi ta còn không phát hiện ra ngươi cũng đến", Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên chớp mắt, sau đó ra hiệu cho nàng mở miệng, chỉ nhìn một chút liền lên tiếng, ra vẻ tiếc hận:


"Chúc mừng, trúng thi độc rồi."

Lam Tích Vụ không thèm nói voéi hắn, cúi đầu ăn một viên Giải Độc đan. Một thiếu niên bất hạnh cũng trúng thi độc đứng một bên nhìn thấy vậy ánh mắt cũng lỗ ra vẻ khát vọng. Nhưng mà Lam Tích Vụ lại nhìn hắn một cái rồi lạnh nhạt nói:

"Không còn."

Thiếu niên kia nội tâm như là bất ngờ chịu đã kích, ngây ra. Nguỵ Vô Tiện đứng một bên cười cười vỗ vai thiếu niên kia, nói:

"Đừng uể oải, đây cũng là một lần trải nghiệm nhân sinh, đến già còn có cái mà nói."

"Này thì có gì hay mà đem ra kể?!"

.....

Trong bếp

Lam Tích Vụ cuốn tay áo lên, an tĩnh lau chùi bếp lò. Ngụy Vô Tiện vừa mới tiến đến nhìn thấy, vội vàng lại gần hô:

"Ai, tiểu Tích Vụ dừng tay! Sao có thể để nữ hài tử trong nhà làm cái loại việc nặng này? Kim Lăng! Ngươi đến đây cho ta! Để một cái tiểu cô nương làm việc này mà ngươi cũng nhìn được sao?!"

Kim Lăng từ bên ngoài nói vọng vào:

"Không phải ngươi bảo ta trước tiên đem cái rương kia ném đi hay sao?! Tự nàng ta muốn làm! Ta đâu có bảo nàng ta làm!"

"Ngươi là đại tiểu thư sao? Ném cái rương ra ngoài mà cũng lâu như vậy?"

"Ngươi nói ai là đại tiểu thư?!"


Lam Tích Vụ nhìn xem Ngụy Vô Tiện cùng Kim Lăng đấu khẩu, còn Lam Tư Truy thì cầm lấy cái khăn trong tay nang, cần cù chăm chỉ đứng bên cạnh lau chùi. Nhìn quanh thấy không còn việc gì làm, lại thấy không có nước, nàng liền đi ra cái giếng cạnh cửa khiêng hai thùng nước vào.

Vừa vào tới cửa lại đụng phải Ngụy Vô Tiện đang từ trong bếp đi ra, nàng vừa cất giọng kêu một tiếng: "Mạc tiền bối", liền trông thấy Ngụy Vô Tiện vội vàng lại gần đem thùng nước trong tay nàng tiếp lấy, quay đầu hướng phía bên trong hô:

"Kim Lăng! Ngươi thế mà lại bắt một tiểu cô nương yếu đuối như người ta đi xách nước?! Ngươi không có tay sao?!"

Trong phòng, thanh âm tức giận của Kim Lăng truyền đến:

"Ta không có bắt nàng đi gánh nước!! Là chính nàng tự đi!! Còn nữa, không phải ngươi bảo ta ở chỗ này tìm gạo nếp sao?!!"

Lam Tích Vụ nói:

"Ta muốn giúp một tay."

Ngụy Vô Tiện nói:

"Đừng, tiểu Tích Vụ ngươi ngồi một chỗ nhìn bọn hắn là được rồi. Kim Lăng dám lười nhác, lát nữa liền cắt cơm của hắn."

Lam Tích Vụ nhìn hắn một cái, gật đầu rồi buông tay áo xuống, sắc mặt bình tĩnh, thẳng tắp ngồi bên cạnh đám thiếu niên trúng thi độc.