Nếu Di Lăng Lão Tổ Và Hàm Quang Quân Có Một Nữ Nhi

Chương 34





Tiếng rống của hung thi ngày một gần hơn...

Trong lúc huyền môn thế gia vẫn còn do dự thì Ngụy Vô Tiện đã khôi phục bộ dáng phong đạm khinh vân, chỉ là vẫn ôm thật chặt Lam Tích Vụ trong lòng, nói:

"Chết ở bên ngoài cũng là chết, chết ở bên trong cũng là chết, trái phải đều là chết, đi vào còn có thể kéo dài một chút, ngươi vội vã muốn tất cả mọi người cùng chết như vậy là có ý gì?"

Câu này là hắn nói với Tô Thiệp.

Chẳng biết vì sao, dù cho đối mặt hàng ngàn hàng vạn hung thi, Tô Thiệp vẫn ra sức ngăn cản mọi người lui vào trong Phục Ma điện tạm tránh.

Lam Tích Vụ vẫn ngồi yên trên đùi Nguỵ Vô Tiện, ngược lại là Kim Lăng hướng tới Giang Trừng vẫn đứng yên tại chỗ gấp gáp lớn tiếng hô:

"Cữu cữu, mau mau vào trong đi, bên trong thật sự không có cạm bẫy."

Giang Trừng nghe hắn hô vậy chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn dâng lên, Tam Độc trong tay một kiếm hung thi trước mặt chém làm đôi, hung tợn nói:

"Ngươi câm miệng cho ta!"

Hắn vừa mắng xong máu tươi liền từ mũi, từ miệng chảy xuống. Kim Lang lao xuống bậc thềm, cưỡng ép kéo hắn vào trong Phục Ma điện. Giang Trừng lúc này linh lực mất hết, mà thiếu niên mười mấy tuổi khí lực lại lớn, nên cứ thế mà bị hắn kéo vào. Các tu sĩ Giang gia cũng vội vàng theo Tông chủ của mình vào trong điện. Đúng lúc đó thanh âm mừng rỡ của Nhiếp Hoài Tang từ trong nội điện trống trải ông ông truyền ra:

"Chư vị! Đều mau chónv vào đi! Trong này có thể chứa mấy nghìn người cũng không thành vấn đề! Vị tiền bối nào tiến vào hỗ trợ tu sửa pháp trận trên mặt đất này đi? Ta không biết làm a!"

Nghe được câu cuối cùng của hắn, tất cả mọi người trong lòng la to hai chữ:

"Phế vật!"

Lam Vong Cơ ngón tay không rời cầm huyền, ngẩng đầu lên nói:

"Thúc phụ."

Lam Khải Nhân vốn không muốn vào điện, ông thà rằng một mình ở bên ngoài chém giết một phen, đồng quy vu tận. Nhưng mà lúc này ông không chỉ có một mình, mà còn thật nhiều tu sĩ của Lam gia và tu sĩ của Kim gia giao cho ông chỉ huy, chủ lực chém giết cũng không phải là ông. Ông không muốn làm tổn lại tính mạng của những môn sinh này. Còn một đường sống thì ông cũng phải nắm lấy nó. Ông không nhìn đến Lam Vong Cơ, giơ kiếm hô:

"Vào trong điện cẩn thận!"

Đến lúc này, Lan Lăng Kim thị, Cô Tô Lam thị, Thanh Hà Nhiếp thị, Vân Mộng Giang thị tứ đại thế gia đều đã vào trong điện. Thấy bọn họ dẫn đầu, những người còn lại lập tức quyết định không lấy trứng chọi đá nữa. Cho dù không may trong điện đúng là có hồng thuỷ mãnh thú hay yêu ma quỷ quái thì cũng có bốn vị đại nhân kia chống đỡ, vội vàng chen chúc nhau chạy vào. Cuối cùng chỉ còn lại đám người Mạt Lăng Tô thị kia là không có động tĩnh gì. Nguỵ Vô Tiện nói:

"A, Tô tông chủ, ngươi không đi vào sao? Hảo, vậy ngươi cứ ở ngoài này đi. Nhưng mà không phải các ngươi đều mất hết linh lực sao, ngươi ở ngoài đấy là muốn chịu chết sao? Thật dũng cảm!"

Tô Thiệp liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng khẽ giật giật, cũng mang theo môn sinh của mình vào điện.

Phục Ma điện thuận thuận lợi lợi mà chứa hết hơn một ngàn người này. Thanh âm hoảng sợ gấp gáp, tiếng thở hổn hển của ngàn người không ngừng vang vọng trong đại điện mênh mông. Lam Khải nhận đi vào liền tiến đến bên cạnh Nhiếp Hoài Tang, trong ánh mắt tha thiết mong đợi của hắn, kiểm tra trận pháp không còn trọn vẹn trên mặt đất, quả nhiên có niên đại rất xa xưa, lập tức cứa rách bàn tay, lấy máu tươi tu bổ trận pháp. Ôn Ninh trông giữ trên bậc thềm, nắm mấy hung thi sáp lại gần đây nhất quăng ra ngoài. Trận pháp được tu bổ một hồi, những tẩu thi kia cũng hệt như bị một tấm bình phong vô hình chặn ở ngoài, tạm thời không thể xông vào.


Ngụy Vô Tiện chờ Lam Vong Cơ thu thất huyền cổ cầm của y lại rồi mới chậm rãi cùng nhau đi vào. Khi hai người tiến vào trong đại điện, đám tu sĩ mới vừa thở phào nhẹ nhõm thấy một đen một trắng song song bước xuống bậc thềm, hơn một ngàn trái tim lại lập tức treo lên. Không ai ngờ tới, kết quả sẽ là như vậy. Rõ ràng bọn hắn đến đây để vây quét Di Lăng lão tổ, bây giờ trái lại lại giống như bị vây quét, còn phải trốn vào chủ điện của Di Lăng lão tổ mới có thể kéo dài thêm chút hơi tàn.

Lam Khải Nhân tu bổ trận pháp trên mặt đất xong, đứng trước đoàn người, chặn đường đi của hai người họ, ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ còn thiếu giang hai tay ra ngăn họ lại thôi, bày ra một tư thế nếu Ngụy Vô Tiện mà dám phá hoại trận pháp này, ông sẽ lập tức liều cái mạng già này cùng hắn đồng quy vu tận. Lam Vong Cơ nói:

"Thúc phụ."

Nỗi thất vọng trong lòng Lam Khải Nhân vẫn chưa thể trong một chốc lát mà cho qua, ông vẫn không muốn nhìn đứa môn sinh đắc ý mà mình dạy dỗ từ nhỏ đến lớn, chỉ nhìn Ngụy Vô Tiện, lạnh lùng nói:

"Ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?"

Ngụy Vô Tiện ngồi xuống bậc thềm, đáp:

"Ta chẳng muốn thế nào. Nếu đã vào rồi, không bằng chúng ta ngồi xuống tán gẫu một chút."

Thấy hắn dưới tình thế này mà trong giọng nói vẫn đùa cợt đến nửa điểm nghiêm túc cũng không có, Lam Vong Cơ chỉ biết lắc đầu. Nhưng y cũng ngồi xuống cạnh hắn, đem thất huyền cổ cầm đặt ngang trên đùi, bắt đầu chậm rãi tấu đàn trợ trận.

Thấy Lam Vong Cơ gảy đàn trợ lực cho trận pháp trừ ma, Lam Khải Nhân cảm thấy hơi an ủi, thầm nghĩ: "Vong Cơ hài tử này, vẫn là có chừng mực, ai..."

Lúc này ông mới nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, thấy dưới tình thế này mà y vẫn ung dung không vội, tuyệt không mất đi dáng vẻ phong độ, bạch y không vướng bụi trần, mạt ngạch chỉnh tề trên trán, nhịn không được theo thói quen âm thầm vừa tán thưởng vừa tự hào một phen. Nhưng mà, ông vừa trông thấy Ngụy Vô Tiện ngồi bên cạnh Lam Vong Cơ, một thân áo đen vô cùng chói mắt liền cảm thấy hắn mà ngồi gần thêm chút nữa, sẽ làm ô uế bạch y của Lam Vong Cơ, cảm giác tự hào lập tức chuyển thành phẫn nộ. Ông quát Ngụy Vô Tiện:

"Bọn ta với ngươi chẳng có chuyện gì đề mà nói hết!"

Nguỵ Vô Tiện nói:

"Sao lại không có chuyện gì đề nói? Ta không tin là các ngươi không muốn biết vị sao linh lực của mình đột nhiên mất sạch. Này, các ngươi đừng có làm ra cái vẻ mặt đấy, biết ngay là các ngươi lại đem mọi chuyện đổ lên đầu ta mà. Có trời đất chứng giám, Nguỵ mỗ cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, làm các ngươi thần không biết quỷ không hay tất cả đều trúng chiêu."

Mặc dù vẫn có một số người mạnh miệng không phục, nhưng cũng có một số người nghĩ thầm... Những điều hắn nói thật có lý nha!

Trong lúc họ đưa mắt nhìn nhau, Ngụy Vô Tiện lại nói:

"Ta đoán, trước khi các ngươi tới đây vây quét, nhất định chưa kịp tụ tập cùng nhau ăn một bữa cơm, nên chắc hẳn không phải là bị trúng độc."

Đương nhiên, cũng chưa từng nghe nói qua có loại độc gì có thể khiến linh lực người ta đột nhiên biến mất, nếu không thì loại thuốc này nhất định đã bị vô số tu sĩ bỏ một số tiền lớn ra cầu mua, mang đến một trận tinh phong huyết vũ rồi. Trong đám tu sĩ tới lần này có không ít y sư, đã nắm lấy cổ tay vài người thăm dò một lúc, những người kia nhỏ giọng hỏi:

"Sao rồi? Sao rồi? Linh lực của ta biến mất chỉ là tạm thời hay là vĩnh viễn?!"

Vấn đề này lập tức thu hút sự chú ý của không ít người, không còn ai rảnh mà chăm chăm cảnh giác Ngụy Vô Tiện nữa. Dù sao nếu linh lực hoàn toàn mất đi, không thể lấy lại được nữa, vậy thì cũng chẳng khác gì phế nhân, chuyện này đối với bọn hắn so với chết ở chỗ này càng đáng sợ và thống khổ hơn. Mấy y sư nọ thảo luận một hồi, cuối cùng nói:

"Đan Nguyên của chư vị vẫn an toàn, không bị tổn hại gì. không cần phải lo lắng! Chỉ là tạm thời mất đi linh lực."

Giang Trừng nghe nói là tạm thời, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy khăn tay Kim Lăng đưa cho, đem máu trên mặt mình lau sạch đi rồi mới nói tiếp:

"Tạm thời? Tạm thời là bao lâu? Lúc nào mới có thể khôi phục?"

Một y sư nói: "Chỉ sợ... ít nhất phải một canh giờ nữa."

Một canh giờ?

Mọi người rối rít ngẩng đầu, nhìn sang bầy hung thi lít nha lít nhít vây ngoài điện chật như nêm cối, số lượng không hề ít hơn đám người sống bọn họ tới đây lần này. Con nào con nấy cũng đều thẫn thờ nhìn chăm chăm vào những đầu người không ngừng quay qua quay lại trong Phục Ma điện dương khí cuồn cuộn, căn bản không muốn rời đi nửa bước, vai sát vai lúc nhúc quẩn quanh ở bên ngoài, hệt như có thể xông tới bất cứ lúc nào. Mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi.

Ít nhất một canh giờ mới có thể khôi phục linh lực? Trận pháp trên mặt đất kia đã bị bỏ hoang nhiều năm, dù đã được tạm thời tu bổ cũng không biết có thể chống đỡ một canh giờ hay không! Huống hồ Di Lăng lão tổ lúc này còn cùng bọn hắn ở chung một chỗ, không biết vì sao còn chưa động thủ, là muốn chơi trò mèo vờn chuột sao, đem bọn hắn doạ đủ rồi mới giết? Nhưng ai cũnh không dám đảm bảo là hắn sẽ không đột nhiên nổi điên. Ánh mắt của bọn hắn lúc này mới quay lại tập trung trên người Nguỵ Vô Tiện.

Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh Nguỵ Vô Tiện vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục gia cố pháp trận trừ ma. Ngược lại là Lam Tích Vụ ngồi bên còn lại thấy mọi ngươi đưa mắt đánh chủ ý lên người mẫu thân nàng liền đem Hợp Hoan đằng sau mình chậm rãi đưa ra, chắn ngang trước ngươi, đôi mắt lưu ly lãnh đạm quét qua đám người trước mặt. Không chỉ đám tiểu bối vừa mới bị bắt trong điện, mà ngay cả một vài vị Tông chủ trông thấy ánh mắt của nàng chiếu đến mình cũng không nhịn được nghiêng đầu tránh né. Âu Dương Tử Chân bấy giờ đang ngồi cạnh phụ thân mình, hắn ngồi tương đối gần Lam Tích Vụ, thấy mọi người xung quanh đều im lặng liền tiến tới thấp giọng nói:

"Tích Vụ cô nương, ngươi yên tâm, hiện tại mọi người ở đây không có linh lực, không thể uy hiếp đến Lão tổ tiền bối..."

Còn chưa nói dứt lời liền bị phụ thân hắn cách không tặng cho một bạt tai, lập tức ngậm miệng. Tuy rằng không còn linh lực nhưng mỗi người ở đây đều tai thính mắt tinh, Âu Dương Tử Chân cứ nghĩ là mình đã nhỏ giọng, nhưng thật ra hắn nói gì tất cả mọi người đều nghe không sót chữ nào. Giang Trừng lúc này liền cười lạnh một tiếng, nhìn Ân Dương Tông chủ đang run rẩy bên cạnh, nói:

"Âu Dương tông chủ thật là biết cách dạy con!"

Âu Dương tông chủ vội vàng tạ tội, đồng thời đem nhi tử nhanh mồm nhanh miệng kia của mình ra sau lưng giấu đi. Nói đùa, Vân Mộng Giang thị coi như là lão đại trên địa bàn của nhà mình, nếu là chọc giận Giang Trừng, để hắn ghi thù hài tử của mình không chừng ngày nào đó hài tử của mình muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.

Ngụy Vô Tiện lại có chút hứng thú nhìn thoáng qua Âu Dương Tử Chân, thầm nghĩ: Tên kia là một hảo tiểu tử a, xem ra quan hệ của hắn với Tích Vụ cũng không tệ.

Lam Tích Vụ nghiêng đầu liếc Âu Dương Tử Chân, sau đó nhàn nhạt lên tiếng:

"Đương nhiên... Kể cả một canh giờ sau, nếu các ngươi nghĩ muốn động thủ với mẫu thân ta thì Tích Vụ dù lực mỏng cũng đủ tự tin trước khi chết có thể khiến các ngươi trả giá đại giới."

Đây chính là uy hiếp không hề che dấu!

Một khắc sau liền có người gõ nhẹ vào trán nàng một cái. Nàng quay đầu sang nhìn liền thấy Nguỵ Vô Tiện đang đau lòng nhìn mình. Ngụy Vô Tiện nói:

"Cái gì mà chết với không chết? Toàn nói gở! Ngươi nói vậy là muốn A cha ngươi đau lòng đúng không?"

Lam Tích Vụ lúc này thành khẩn nhận lỗi:

"Tích Vụ biết sai."

Đám người kia chỉ biết câm nín. Lam Khải Nhân ngồi ở phía xa hơi nhíu mày, có chút kín đáo phê bình với cách nói chuyện của Lam Tích Vụ vừa rồi. Nhưng rồi khi nhìn đến thiếu nữ kiên định chắn trước mặt Nguỵ Vô Tiện, cuối cùng câu trách cứ lên đến miệng lại đổi thành một tiếng thở dài. Đúng là oan nghiệt!

Giang Trừng ngồi bên cạnh Kim Lăng, ánh mắt phức tạp nhìn Lam Tích Vụ đang ngồi trước mặt Nguỵ Vô Tiện, bàn tay không tự chủ nắm chặt lại. Trong đám người còn lại lại có kẻ không nhìn được, lên tiếng:


"Thật không hổ là nữ nhi của Di Lăng lão tổ, tâm ngoan thủ lạt như vậy. Dù có sống tại Lam gia, dưới Lam gia gia huấn mà lớn lên thì đức hạnh vẫn thật giống kẻ đã sinh ra nàng ta."

Người lên tiếng, chính là Tô Thiệp. Nghe thấy có kẻ mắng nữ nhi của mình, nụ cười trên mặt Ngụy Vô Tiện liền lãnh đạm đi mấy phần, lạnh lùng nói:

"Không có biện pháp, Tích Vụ cũng không phải người mà loại như ngươi có thể nghị luận. Nhưng mà, ngại quá, ngươi là ai thế nhỉ? Sao lại lắm lời thế?"

(Một đôi mẫu tử thập toàn thập mĩ a, mẫu thân đanh đá, nữ nhi hung dữ =)))))))

Ngụy Vô Tiện đương nhiên nhận ra tên Tô Thiệp này, nhưng hắn cũng biết kẻ kia tâm cao khí ngạo, khó chịu nhất là người khác ngó lơ gã, không coi trọng gã, không nhớ tên với danh hiệu của gã nên mới cố ý khiêu khích gã.

Quả nhiên, sắc mặt của Tô Thiệp liền âm trầm đi, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

"Ta không tin vị bên cạnh ngươi kia không nói ngươi biết ta đây là ai? Hàm Quang Quân, dù gì Di Lăng lão tổ này cũng coi như là đồng bọn của ngươi, hắn cố tình gây sự vô lễ như thế, ngươi cứ mặc kệ hắn không quản vậy sao?"

Lam Vong Cơ giống như trước đây hoàn toàn coi như tên kia không tồn tại. Sau đó, Nguỵ Vô Tiện lại không nhanh không chậm đem sự tình từng chút từng chút một bóc ra. Trong lúc tất cả mọi người đều trầm mặc liền cười nhẹ lấy từ trong ngực ra hai trang giấy ố vàng giao cho Lam Khải Nhân, nói:

"Mong Lam lão tiên sinh xem thử."

Tô Thiệp vốn vẫn hoài nghi trong này có trá, nhưng thấy Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt gian xảo, ngữ khí ung dung mà Lam Khải Nhân đi qua đón lấy xem xong liền cau mày thì trong lòng căng thẳng, nói:

"Lam tiền bối, cẩn thận có bẫy!"

Nói rồi vươn tay cướp hai tờ giấy. Đúng lúc đó, kiếm quang màu xanh lam băng lãnh của Tị Trần liền đánh về phía hắn. Tô Thiệp vội rút bội kiếm bên hông ra đỡ đòn, tức giận mắng:

"Hèn hạ!"

Đỡ xong một kiếm, hắn mới phát hiện ra, bị lừa rồi!

Bội kiếm của Tô Thiệp, tên "Nan Bình", lúc này cùng Tị Trần giao thủ, trên thân kiếm là quang hoa đỏ sẫm lưu chuyển, rõ ràng là linh lực dồi dào!

Ngụy Vô Tiện ngay lập tức đem hai tờ giấy kia giãy ra một cái rồi thu vào trong ngực, kinh ngạc nói:

"Ta không nhìn lầm chứ? Ngươi thế vẫn có linh lực hộ thể! Chúc mừng chúc mừng. Nhưng mà, xin hỏi nếu như không phải có ý đồ gây loạn thì tại sao ngươi lại muốn che dấu sự thật là mình không mất đi linh lực?"

Hai trang giấy kia tất nhiên không phải xé ra từ tàn quyển "Loạn Phách Sao" gì đó trên Kim Lân đài, mà chính là giai điệu cổ quái Kim Quang Dao từng đàn qua, sau đó được Lam Vong Cơ chép tay lại ở dưới Cấm Thư Thất. Lúc ấy, Lam Vong Cơ để lại cho Lam Hi Thần một bản để đối chiếu, Ngụy Vô Tiện thuận tay lấy cả hai bản của hắn với Lam Vong Cơ nhét vào ngực, mang theo người.

Ai biết thế mà lại có thể vừa vặn lôi ra gạt người, làm cho Tô Thiệp nghi ngờ nôn nóng. Trước đó, Ngụy Vô Tiện còn cố tình chọc ngoáy, hết lần này tới lần khác kích động Tô Thiệp. Quả nhiên đã khiến hắn thấp thỏm không yên! Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện chưa cần nói gì, Lam Vong Cơ đã bất thình lình tấn công, Tô Thiệp liền sập bẫy.

Vốn dĩ có thể trực tiếp động thủ với Tô Thiệp, bắt hắn phải tự vệ, từ đó bại lộ sự thật việc hắn ta không hề mất đi linh lực. Nhưng nếu không từng bước từng bước một khiến Tô Thiệp tự mình lộ ra chân tướng, lại đem tất cả sự việc từng li từng tí nói cho mọi người thì sợ rằng cũng không đạt được hiệu quả tốt như vậy.

Tô Thiệp nhất thời chủ quan bị bại lộ chân tướng, cùng Lam Vong Cơ so mấy chiêu liền biết không thể lấy trứng chọi đá, vừa định đưa tay túm lấy một kẻ bên cạnh thì bị Nguỵ Vô Tiện nhìn ra ý đồ, hô to:

"Cẩn thận! Hắn ta muốn bắt con tin."

Đám người lại nhốn nháo thi nhau né tránh. Thật ra cũng không cần như vậy, bởi vì Lam Vong Cơ ra tay tấn công cũng giống như Ngụy Vô Tiện nói tới nói lui, từng bước ép sát không chừa lại đường lui nào cho Tô Thiệp. Hắn phải dùng toàn lực ứng đối thì mới không rơi vào thế yếu, lảo đảo lùi về trước bậc thang. Hắn chợt cúi đầu nhìn xuống, dưới chân chính là trận pháp trừ ma. Lam Vong Cơ liền biến sắc. Ngụy Vô Tiện trong đầu nghĩ:

"Hỏng rồi! Hắn muốn phá hư trận pháp vừa mới tu bổ kia!"

Quả nhiên, Tô Thiệp tự cắn đầu lưỡi, ngậm một búng máu rồi phun xuống mặt đất. Máu tươi lít nha lít nhít từng điểm che phủ đi chú văn màu đỏ mờ nhạt bên dưới. Lam Vong Cơ không còn tâm trí mà triền đấu với hắn nữa, tay trái sượt qua mũi kiếm Tị Trần, muốn vẽ lại trận pháp. Tô Thiệp nhân lúc này rút ra một tấm phù văn, ném xuống đất, một ngọn lửa màu xanh lam cùng sương mù cuồn cuộn bốc lên.

Truyền tống phù! Kẻ mặt sương nhiều lần xuất hiện kia quả nhiên chính là Tô Thiệp!

Ngụy Vô Tiện ngồi xuống cạnh Lam Vong Cơ, hỏi: "Sao rồi?"

Lam Vong Cơ dùng đầu ngón tay chảy máu chăm chú vẽ một lúc trên mặt đất, lắc đầu. Máu mới đã hoàn toàn che phủ phá huỷ chú ấn cũ, không thể sửa lại. Nguỵ Vô Tiện cầm lấy tay y, dùng tay áo của mình lau đi vết máu cùng bụi bẩn bên trên, nói:

"Không được thì đừng vẽ nữa."

Trận pháp bị phá hủy, lung lay sắp đổ. Sắc mặt đám môn sinh Mạt Lăng Tô thị cũng đần ra. Xem ra Tô Thiệp không nói cho họ biết, là từ khúc họ đàn vừa nãy có chỗ sai, cũng không nói cho bọn họ biết làm thế nào để không mất đi linh lực. Nói cách khác, nguyên bản trong kế hoạch của hắn, môn sinh Mạt Lăng Tô thị cũng giống như những người khác, đều phải đi vào chỗ chết. Bọn họ sợ người khác sinh lòng oán hận, đem nộ khí trút lên lên người họ để trả thù, cho nên túm tụm lại một chỗ. Nhưng mà trong Phục Ma điện lúc này, người nào người nấy đều hoảng hốt lo sợ, làm gì còn ai quan tâm đến việc trả thù họ nữa. Vài vị gia chủ vội túm lấy hài tử nhà mình, dặn dò:

"Lát nữa mà bầy hung thi xông vào, ngươi phải biết tự bảo vệ chính mình, tìm cách thoát thân! Dù thế nào cũng phải sống! Biết chưa?!"

Kim Lăng nghe được, cảm thấy xót xa. Nhưng mà từ đáy lòng lại có chút chờ mong vị cữu cữu kia của mình cũng nói những lời như vậy. Mà hắn đợi hồi lâu cũng chả thấy cữu cữu hắn nói gì, nhịn không được ra sức nhìn Giang Trừng. Hắn nhìn mãi nhìn mãi, cuối cùng Giang Trừng cũng đem ánh mắt trở về, vẻ lo lắng giảm bớt, lại nhíu mày:

"Mắt ngươi làm sao thế?"

"..." Kim Lăng không biết nói gì: "Không sao cả!"

Một bên Lam Tích Vụ đứng sau lưng Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ, nghe thấy hai người họ hình như đang nhỏ giọng thương lượng gì đó. Nàng nhịn không được khẽ nhíu mày, nhưng cũng không xen vào.

Trận pháp bị phá, chắc hẳn chỉ một lát nữa thôi hàng ngàn hàng vạn con hung thi sẽ tràn vào đây, đem những tu sĩ không còn linh lực trong này cắn xé đến không còn một mảnh.

Nàng nhìn Kim Lăng đang đứng bên cạnh Giang Trừng một chút, vừa muốn quay đầu lại thấy một tu sĩ gãy chân hai mắt phiếm hồng cầm kiếm chém tới, liền lách người đến sau lưng Nguỵ Vô Tiện, Hữu Hoan trong nháy mắt rời vỏ, đem một kiếm kia ngăn lại, sau đó dùng chuôi kiếm hung hăn đánh vào bụng tên kia một chưởng. Người kia chỉ cảm thấy bụng mình bị thứ gì đó mạnh mẽ chấn một kích, sau đó thân thể văng ra xa, bị lức lui ngã xuống đất. Đám người kia đưa mắt nhìn lại, thấy người kia cố gắng đến lần thứ hai mới có thể đứng lên, ánh mắt hung ác nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, một câu "Nguỵ tặc" còn chưa ra khỏi miệng liền không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi mới thấy Lam Tích Vụ ra tay có bao nhiêu tàn nhẫn. Mọi người thấy tình trạng thảm hại của hắn trong lòng liền hiểu rõ, hiện tại chỉ cần có người mở miệng ra tranh cãi với Ngụy Vô Tiện thì ngay lập tức bị vị Hàm Quang Quân kia cấm ngôn, còn nếu ngươi dám động thủ, chưa cần Lam Vong Cơ ra tay, nữ nhi của y liền đem ngươi giải quyết. Tuy trong lòng thầm oán hận nhưng cũng không dám đối với nam tử mặc y phục đen tuyền kia sinh ra tiểu tâm tư, sợ mình sẽ thành kẻ xui xẻo tiếp theo.

Nguỵ Vô Tiện vốn là đang cùng Lam Vong Cơ thảo luận tiếp theo phải làm như thế nào thì cảm thấy sau lưng mình có một trận gió đánh tới, còn chưa nhìn rõ là kẻ nào liền thấy hắn ta đã bị khuê nữ nhà mình đánh văng ra sau, miệng phun máu tươi. Đợi khi hắn thấy rõ liền lên tiếng hỏi:

"Sao lại là ngươi nữa rồi?"

Người này lúc mới tới trước cửa Phục Ma điện đã từng lên án hắn, không nghĩ đến lúc này còn muốn báo thù, quả nhiên là can đảm. Hắn ta là một tu sĩ trung niên. Hai mắt hắn đỏ ngầu, cẩm kiếm chỉ vào Nguỵ Vô Tiện nói:

"Nguỵ Vô Tiện, những điều ngươi vừa nói, ta một chữ cũng không tin!"

Ngụy Vô Tiện:


"Sự tình bại lộ, Tô Thiệp thu kiếm chạy trốn. Ngươi còn không tin cái gì?"

Nam tử trung niên kia lại vung kiếm chém tới, hét lớn:

"Ta không tin! Chỉ cần là ngươi nói, ta đều không tin!"

Gã đã bị hận thù che mờ hai mắt, có chết cũng không chịu thừa nhận bất kỳ điều có lợi cho kẻ thù.

Lam Vong Cơ nhìn tay mình mới được Nguỵ Vô Tiện băng bó có một nửa, còn chưa kịp thắt nút, liền duỗi tay phải, ngón tay búng ra, ngón tay va chạm với kim loại vang lên một tiếng "keng" thanh thuý. Y dùng tay không, đánh văng mũi kiếm lỗ mãng kia.

Nam tử trung niên kia vừa ngã trên mặt đất thì một thiếu niên trong đám người lại vọt tới, chính là tu sĩ trẻ tuổi đã mất cả song thân khi nãy. Hắn nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện, oán hận nói:

"Nguỵ Vô Tiện, ngươi đừng tưởng rằng...Ngươi... Trên tay ngươi nợ máu chồng chất, chúng ta chỉ muốn đòi lại."

Nguỵ Vô Tiện buộc xong nút thắt băng vết thương trên tay Lam Vong Cơ, nói:

"Vẫn còn?!?"

Hắn xoay người lại, đối diện với đám người kia, nói:

"Đúng, trên tay ta là nợ máu chồng chất. Nhưng mà, mười ba năm trước đây không phải các ngươi đã từng một lần đòi lại hết rồi sao?"

Hắn nói:

"Các ngươi còn muốn đòi cái gì? Đơn giản là muốn lấy kết cục thê thảm của ta để làm tiêu tan mối hận trong lòng thôi phải không? Xin hỏi kết cục của ta còn chưa đủ khiến các ngươi hài lòng sao?"

"Ngươi mất một chân, ta sớm băm thây muôn mảnh, chết không toàn thân. Ngươi mất đi song thân, nhưng ta cũng đã sớm nhà tan cửa nát, bị gia tộc trục xuất, giống như chó nhà có tang. Đến tro cốt của phụ mẫu ta cũng không một lần được nhìn thấy."

Giang Trừng ngồi trong đám người, nghe thấy hắn nói lời này năm đầu ngón tay liền bấu chặt lấy đầu vai Kim Lăng.

Ngụy Vô Tiện tiếp tục:

"Hay là các ngươi ghi hận dư nghiệt của Ôn Thị? Thế nhưng dư nghiệt của Ôn thị đã không còn một mống. Phần lớn chết trên chiến trường Xạ Nhật chi chinh, một số ít chết trong địa lao của các ngươi. Cuối cùng, còn năm mươi người già nua yếu ớt tất cả đều chết ở chỗ này, ngay tại vùng đất dưới chân các ngươi, đều chết trong tay các ngươi!"

Hắn nói, trong giọng nói tràn đầy sự mệt mỏi:

"Các ngươi nói đi! Các ngươi đến tột cùng còn muốn như thế nào thì mới vừa lòng?!?"

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm nút thắt trên tay mình, rốt cuộc buông tay áo xuống, giấu nó đi. Trong Phục Ma điện nhất thời là một khoảng im lặng.

Ngoài điện, bầy hung thi đã tràn vào cửa một đợt, bị Ôn Ninh cản lại, nhưng rất nhanh lại có một đợt khác tràn tới, không biết còn có thể chống cự bao lâu.

Ngoài điện thi bầy đã tràn vào cửa một đợt, bị Ôn Ninh ngăn cản trở về, nhưng rất nhanh lại có một đợt khác từ khía cạnh đột nhập, chèo chống không được bao lâu. Kẻ thù ngay trước mắt mình nhưng lại bất lực không thể giết hắn, lại bị những thứ không phải người kia bao vây, không ngừng gào thét, nam tử trung niên kia tuyệt vọng nói:

"Dù sao toàn bộ Loạn Tán Cương này cũng đã bị hung thi bao vây. Hôm nay dù sao cũng phải chết! Thù này..."

Ngụy Vô Tiện lại nói:

"Ai nói hôm nay dù sao cũng sẽ chết?"

Hắn nói xong câu này, liền cởi bỏ ngoại bào màu đen. Mọi người đều kinh nghi bất định nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.

Phía dưới ngoại bào màu đen là trung y trắng thuần như tuyết, Lam Vong Cơ đẩy kiếm ra khỏi vỏ, Nguỵ Vô Tiện trên lưỡi kiếm Tị Trần thuận tay vạch một cái, cúi đầu vẽ lên mấy chục nét máu tươi. Chú ấn đỏ tươi màu máu hiện ra càng nhiều, đám người trong điện càng im lặng nín thở.

Bọn hắn đều nhận ra những đường chú ấn này, lại đều không muốn tin, hay đúng hơn là không muốn thừa nhận.

Vẽ một nét cuối cùng, Nguỵ Vô Tiện mới ngẩng đầu lên, sửa sang lại cổ áo. Mặc trên người hắn đã không còn là một kiện áo trắng nữa, mà rõ ràng là một lá cờ. Một lá cờ hấp dẫn hết toàn bộ mọi vật hung tà yêu sát lên một người duy nhất – Triệu Âm kỳ!

________///________

Lần nào đọc lại những câu mà Nguỵ A Tiện chất vấn ngược lại đoạn người kia mình cũng không kìm được nước mắt. Đây là lí do mình ngâm chương này đến tận hai ngày, thực sự khi đang đắm chìm trong sự ngọt ngào của Ngàn Thương Trăm Sủng mình không đủ dũng khí mở chương này ra làm tiếp.

Ngay cả lúc này, đã 2h sáng, mình vừa gõ từng chữ vừa khóc.

Tại sao A Tiện lại đáng thương như vậy? Người như A Tiện xứng đáng có được mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời, chứ không phải là những điều này...Thực sự...!