Nếu Di Lăng Lão Tổ Và Hàm Quang Quân Có Một Nữ Nhi

Chương 36





Liên Hoa Ổ

Tất cả mọi người đều tự mình tìm chỗ, ngồi xuống nghỉ ngơi, khôi phục linh lực. Lam Tích Vụ ở chỗ này tìm một vòng cũng không thấy Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đâu, nàng bỗng nhiên nảy ra ý định đi tìm Kim Lăng. Lúc nãy ở trên thuyền, Kim Lăng bị một câu nói kia kích động mà không thèm để ý hình tượng, trước mặt mọi người ôm kiếm gào khóc. Tâm trạng hắn bây giờ, đoán chừng là không tốt đi.

Nghĩ vậy, nàng liền tuỳ tiện tìm một người hầu của Giang gia, hỏi thăm xem Kim Lăng đang ở đâu. Người hầu kia nhận ra nàng, liền đưa tay chỉ đường, Lam Tích Vụ theo hướng hắn chỉ đi tới, chỉ một lúc sau liền thấy một tiểu viện ở cuối hành lang, đúng lúc Kim Lăng từ trong phòng đi ra. Tên kia thấy Lam Tích Vụ đứng trước cửa cũng thấy ngạc nhiên, lập tức lại giống như nghĩ đến cái gì đó, hơi có chút thẹn quá hoá giận ngữ khí bất thiện nói:

"Ngươi đến đây làm gì?!?"

Lam Tích Vụ nói:

"Ta tới dỗ dành ngươi."

Kim Lăng cáu kỉnh:

"Ta không cần, ngươi đi đi."

Lúc nói chuyện, hốc mắt Kim Lăng vẫn còn có chút phiếm hồng. Lam Tích Vụ nhàn nhạt nói:

"Vậy ta đi đây."

Vừa dứt lời, vậy mà thật sự quay người không một chút lưu luyến rời đi, làm Kim Lăng trong chớp mắt sững sờ bất động. Đợi hắn lấy lại phản ứng thì Lam Tích Vụ đã đi xa. Kim Lăng vội vàng đuổi theo, gọi nàng quay lại.

Bên trong tiểu viện

Kim Lăng cùng Lam Tích Vụ ngồi đối diện với nhau. Cả hai đều không phải kẻ thích nói chuyện phiếm, vậy nên nhất thời không khí phá lệ trầm mặc. Một lát sau, Lam Tích Vụ ánh mắt vẫn nhìn ly trà trước mặt, chầm chậm nói:

"Nếu lần sau ngươi còn không khống chế nổi tay mình mà đả thương mẫu thân ta một lần nữa thì cũng đừng trách ta không không chế nổi tay ta."

Nói xong nàng mới nhớ ra, mình lần này là đến an ủi hắn, lại không cẩn thận đem lời trong lòng nói ra, ngẩng đầu nhìn, liền thấy mặt Kim Lăng đã đen cả lại. Lam Tích Vụ liền chữa lại:

"Ý của ta là, nếu tâm tình ngươi không tốt, có thể tới tìm ta, ta mang ngươi đi săn đêm."

Kim Lăng nghe thấy câu sau này, mặc dù biết nàng là nói cho có thôi nhưng cuối cùng sắc mặt cũng dễ nhìn hơn một chút, nói:

"Ta mà cần ngươi mang theo ta đi săn đêm?!?"

Lam Tích Vụ gật đầu:


"Vậy ngươi mang theo ta."

Kim Lăng cuối cùng cũng quay về với cái thái độ đáng ghét vốn có của mình:

"Mang ngươi theo cũng được, miễn đừng ngáng chân ta, đến lúc đó ngươi mà xảy ra chuyện gì ta cũng mặc kệ ngươi."

Nghe vậy, Lam Tích Vụ giống như muốn đổi chủ đề, liền nói đến một vài tin đồn thú vị mà trước kia Lam Y từng nói với nàng, di chuyển lực chú ý của Kim Lăng. Về chuyện tên kia nói chuyện đáng ghét nàng xem như không nghe thấy, còn nhiều cơ hội, sau này nàng sẽ từ từ tính toán với hắn sau. Hiện tại tâm tình hắn không tốt, tạm thời để hắn ác miệng vài câu.

Lam Tích Vụ đúng thật là chó ngáp phải ruồi. Kim Lăng trước giờ đều là một mình đến, một mình đi. Vốn dĩ gần đây có thể cùng đám Lam Tư Truy miễn cưỡng chung đụng, nhưng lúc này trên thuyền vừa xảy ra mâu thuẫn, hắn lại ném hết mặt mũi đi mà gào khóc, nên bây giờ có chút xấu hổ không muốn gặp người. Nên Lam Tích Vụ lúc này đến tìm hắn tán chuyện, mặc dù chủ đề câu chuyện rất nhạt nheo nhưng Kim Lăng cũng là thành thành thật thật ngồi nghe, thỉnh thoảng còn đáp lại vài câu, tâm tình u ám cũng tốt lên vài phần.

Lúc Lam Tư Truy đến, liền đúng lúc nghe được một câu chuyện như thế này.

Lam Tích Vụ nói:

"Trong một trấn nhỏ ở Cô Tô, có một nhà giàu có sinh được một nữ nhi."

Kim Lăng cúi đầu xem xét Tuế Hoa trong tay, hờ hững:

"Ừ."

Lam Tích Vụ nhìn hắn một cái, gõ bàn ra hiệu hắn nghiêm túc nghe:

"Nhà bọn họ đã có bảy con trai, sinh đến đứa thứ tám mới được một nữ nhi, bọn họ rất vui vẻ."

Kim Lăng nhíu mày:

"Sinh nhiều như vậy làm gì?"

Lam Tích Vụ khẽ gật đầu tỏ ra mình cũng đồng ý với quan điểm của hắn, nhưng vẫn là tiếp tục nói đến đoạn cao trào của sự việc:

"Nữ nhi này là đứa thứ tám."

Kim Lăng cũng không nhìn kiếm của mình nữa, có chút không nhịn được mở miệng:

"Ta đã biết, không cần ngươi phải nói."

Lam Tích Vụ chốt hạ:

"Nhà này họ Vương."

Kim Lăng: "..."

Lam Tư Truy: "Phốc..."

Hắn vừa không nhịn được bật cười, hai người trong tiểu viện đều đồng loạt quay đầu lại nhìn hắn, Lam Tích Vụ hô một tiếng "Tư Truy sư huynh", còn Kim Lăng hừ lạnh một tiếng, ngữ khí khó chịu:

"Ngươi đến đây làm cái gì?"

Lam Tư Truy trong lòng biết mình vừa cãi nhau với Kim Lăng, không mong gì người kia tỏ thái độ hoà nhã với mình. Trong lòng có chút áy náy, ngại ngùng đáp:

"Giang Tông chủ ở khách thất của Liên Hoa Ổ mở yến tiệc, ta đến tìm Tích Vụ sư muội cùng đi tới đó, Kim công tử có đi cùng chúng ta luôn không?"

Lam Tích Vụ đứng dậy đi đến bên người Lam Tư Truy, nhìn về phía Kim Lăng vẫn đang ngồi im tại chỗ, nói:

"Ngươi có đi hay không?"

Kim Lăng nói:

"Ngươi muốn đi thì tự mình đi đi, ta cũng không phải không có chân."

Ngữ khí này quen thuộc cực kì, Lam Tích Vụ nhớ tới lúc còn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Y cùng Lam Dung cãi nhau cũng là ngươi một câu ta một câu như vậy. Lam Dung lúc ấy nói như thế nào nhỉ?

À!!!

Lam Tích Vụ nhìn Kim Lăng, nói:

"Ta đi một mình rất buồn, ngươi không đi cùng thật sao?!?"

Lam Tư Truy: "..."

Kim Lăng nghe nàng nói vậy mà lại thật sự đứng lên, đi cùng bọn họ, vừa đi vừa cằn nhằn:

"Nữ tu các ngươi thật là lắm chuyện, bỏ qua, đi cùng các ngươi cũng không sao."


Người này đúng là tính khí đại tiểu thư, chỉ ưa dỗ ngọt!

Yến thính

Lam Tích Vụ cùng Lam Tư Truy cùng nhau ngồi ở bàn tiệc của bọn tiểu bối. Mấy người trên bàn tiệc lúc vừa thấy nàng tới liền ném sang một ánh mắt phức tạp, vốn đang ồn ào nói chuyện liền trong chớp mắt ngưng lại, nhưng ngay một giây sau lại khôi phục náo nhiệt như ban đầu. Tiểu bối bên này cũng là nam nữ tách riêng ra mà ngồi, ghế rất nhiều, người cùng trang lứa với nàng cũng không ít, nhưng tận đến khi khai tiệc nàng vẫn là một mình một chỗ, nhìn đám nam hài bên kia ồn ào náo nhiệt.

Lúc này, bên phía bàn các trưởng bối hình như đang xôn xao chuyện gì đó. Chỉ nghe thấy một gia chủ nói:

"Sao lại thiếu Ngụy... Di Lăng lão tổ và Hàm Quang Quân rồi?"

Giang Trừng ngồi ghế chủ vị, hỏi vị khách khanh bên cạnh:

"Người đâu?"

Khách khanh kia nói:

"Sau khi hai người họ ra nội sảnh thay y phục, liền nói sẽ không dự yến, đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ trở lại."

Giang Trừng cười lạnh một tiếng:

"Vẫn y như cũ, không biết lễ nghĩa."

Lời này tựa như mắng gộp cả Lam Vong Cơ, trên mặt Lam Khải Nhân lộ vẻ không hài lòng. Nếu Lam Vong Cơ đến mức bị nói không biết lễ nghĩa, vậy thì trên đời cũng chẳng có cái quái gì gọi là lễ nghĩa cả. Nghĩ đến đây, ông lại nghiến răng nghiến lợi với Ngụy Vô Tiện. Giang Trừng điều chỉnh lại sắc mặt, khách khí nói:

"Chư vị dùng cơm đi trước đã, chờ lát nữa ta đi mời hai người họ trở lại."

Sau đó, yến hội diễn ra như bình thường, chỉ là Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ vẫn không quay lại.

*******++*******

Bối rối một lúc, Giang Trừng mới quát lên:

"Ngươi nói bậy bạ gì đó?!"

Ôn Ninh bình tĩnh nói:

"Ta không hề nói bậy."

Giang Trừng lắp bắp:

"Ngươi câm miệng cho ta! Kim Đan... Kim Đan của ta là..."

Ôn Ninh tiếp lời hắn:

"Là Bão Sơn tán nhân đã chữa trị cho ngươi."

Giang Trừng hỏi:

"Làm sao ngươi biết? Ngay cả việc này hắn cũng nói với ngươi?"

Ôn Ninh đáp:

"Không có. Ngụy công tử chưa từng nói câu nào với bất cứ ai. Là ta tận mắt nhìn thấy."

Trong mắt Giang Trừng hằn tơ máu, cười nói:

"Nói láo! Làm sao, làm sao mà ngươi có thể ở đó! Lúc ấy chỉ có một mình ta lên núi, ngươi căn bản không hề đi theo ta!"

Ôn Ninh nói: "Ta không hề đi theo ngươi. Ta đã ở trên núi ngay từ đầu rồi."

Trán Giang Trừng nổi gân xanh:

"... Nói láo!"

Ôn Ninh nói:

"Ngươi nghe, nghe thử xem ta có nói láo hay không! Lúc lên núi, trên mắt ngươi có bịt một miếng vải đen, tay thì cầm một cành cây dài, lúc sắp lên tới đỉnh núi có đi qua một khu rừng đá, tốn nửa canh giờ mới vòng qua được."

Cơ mặt Giang Trừng hơi giần giật, Ôn Ninh nói tiếp:

"Sau đó ngươi nghe thấy tiếng chuông, tiếng chuông khiến chim chóc một vùng sợ quá bay đi mất. Ngươi nắm cành cây thật chặt, như đang cầm kiếm vậy. Khi tiếng chuông ngừng lại, có một thanh kiếm đặt ngay tim ngươi, ngươi nghe thấy giọng nói của một cô gái, ra lệnh không cho phép ngươi đi tới."

Toàn thân Giang Trừng run lên, Ôn Ninh cất cao giọng:


"Ngươi lập tức dừng bước, nhìn có vẻ rất căng thẳng, còn có hơi kích động mơ hồ. Cô gái này đè giọng xuống rất thấp, hỏi ngươi là người phương nào, sao lại tìm tới nơi đây. Ngươi trả lời..."

Giang Trừng gào lên: "Câm miệng!"

Ôn Ninh cũng gào lên: "... Ngươi trả lời, ngươi là con của Tàng Sắc tán nhân - Ngụy Anh! Ngươi nói gia môn bị huỷ, nói Liên Hoa Ổ đại loạn, còn nói ngươi bị Hoá Đan thủ Ôn Trục Lưu hoà tan nội đan. Cô gái kia nhiều lần hỏi thăm chút chuyện về cha mẹ ngươi, đến khi ngươi trả lời câu cuối cùng, chợt ngửi thấy một mùi thơm..."

Giang Trừng hận không thể che lỗ tai mình lại:

"Sao ngươi biết? Làm sao ngươi biết?"

Ôn Ninh nói:

"Không phải ta đã nói rồi sao? Ta ở ngay đó. Không chỉ riêng ta, mà Ngụy công tử cũng ở đó. Không chỉ riêng ta với hắn, mà còn có tỷ tỷ của ta - Ôn Tình, cũng ở đó. Hoặc là nói, trên cả ngọn núi ấy, chỉ có ba người bọn ta đang chờ ngươi."

"Giang tông chủ, ngươi cho rằng đó là nơi nào, nơi ẩn cư của Bão Sơn tán nhân? Chính Ngụy công tử hắn vốn cũng không biết tới phương nào để tìm một nơi như thế. Tàng Sắc tán nhân mẹ hắn căn bản chưa kịp tiết lộ cho hắn bất cứ tin tức gì của sư môn! Ngọn núi kia, chẳng qua chỉ là một ngọn núi hoang ở Di Lăng!"

Giang Trừng khản giọng lặp đi lặp lại cùng một câu chữ, dường như muốn dùng những từ ngữ hung thần ác sát ấy che giấu sự túng quẫn của mình:

"Nói xằng nói bậy! Mẹ kiếp, đủ rồi! Vậy tại sao Kim Đan của ta lại được chữa trị?!"

Ôn Ninh nói: "Kim Đan của ngươi căn bản không hề được chữa, nó đã bị Ôn Trục Lưu hoà tan hoàn toàn từ lâu rồi! Ngươi tưởng nó được chữa, là bởi vì tỷ tỷ ta - y sư giỏi nhất Kỳ sơn Ôn thị - Ôn Tình, đã giải phẫu đưa Kim Đan của Ngụy công tử ra ngoài, trả lại cho ngươi!"

Vẻ mặt Giang Trừng thoáng cái trống rỗng, hắn hỏi:

"Trả lại cho ta?"

Ôn Ninh nói:

"Đúng vậy! Ngươi cho rằng tại sao hắn lại không bao giờ sử dụng Tuỳ Tiện nữa, tại sao lại luôn không đeo kiếm khi ra ngoài? Thật sự là bởi vì tuổi trẻ khinh cuồng ư? Chẳng lẽ hắn thích người khác ngoài sáng trong tối chỉ vào hắn, đâm chọc nói hắn vô lễ không giáo dưỡng ư? Bởi vì dù hắn có mang theo cũng chẳng thể dùng được! Chỉ là bởi vì... Nếu hắn mang kiếm đến nơi nào có đám tiệc hay săn đêm, sẽ không tránh khỏi có kẻ lấy đủ thứ lý do muốn dùng kiếm so tài với hắn, muốn đấu với hắn, mà hắn lại không có Kim Đan, không thể điều động linh lực, một khi rút kiếm ra, thì căn bản không thể chống đỡ được bao lâu..."

Giang Trừng ngơ ngác đứng tại chỗ, trên mặt xanh lét, bờ môi run rẩy, ngay cả Tử Điện cũng quên dùng, thình lình vứt Tuỳ Tiện xuống, nện mạnh một chưởng lên ngực Ôn Ninh, quát:

"Nói láo!"

Ôn Ninh ăn một chưởng, lui vài bước, nhặt Tuỳ Tiện dưới đất lên, cắm lại vào vỏ, đẩy trở lại ngực Giang Trừng, nói:

"Cầm!"

Giang Trừng ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh mắt xanh lét, bờ môi phát run, liền Tử Điện cũng quên dùng, đột nhiên bỏ xuống tùy tiện, bỗng nhiên tại Ôn Ninh ngực đánh một chưởng, quát: "Nói láo!"

Ôn Ninh thụ một chưởng, lui hai bước, đem Tùy Tiện từ dưới đất nhặt lên, hợp vào vỏ bên trong, đẩy trở lại Giang Trừng ngực, nói: "Cầm!"

Giang Trừng không tự chủ được nhận lấy thanh kiếm ấy, vẫn không nhúc nhích, mà hoang mang lo sợ nhìn về phía Ngụy Vô Tiện bên kia. Hắn không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền bị bộ dáng Nguỵ Vô Tiện mặt mày trắng bệch, khoé môi còn dính máu tươi đập cho một búa thẳng vào tim. Không chỉ có vậy, ánh mắt của Lam Vong Cơ khiến toàn thân hắn lạnh lẽo, cứ như rơi vào hầm băng.

Ôn Ninh nói:

"Ngươi cầm thanh kiếm này, đến sảnh tiệc, đến giáo trường, đến bất cứ nơi đâu, bảo từng người mà ngươi gặp được rút nó ra. Rồi ngươi xem cuối cùng có ai có thể rút nó ra được hay không! Rồi ngươi sẽ biết ta có nói láo hay không! Giang tông chủ–ngươi, một người hiếu thắng như ngươi, cả đời đều luôn so bì với kẻ khác, nhưng ngươi có biết, ngươi vĩnh viễn cũng không thể sánh bằng hắn!"

Giang Trừng tung chân đá Ôn Ninh, nắm Tuỳ Tiện, lảo đảo chạy về phía sảnh tiệc. Hắn vừa chạy vừa gào, người cứ như phát điên. Ôn Ninh bị hắn đạp va vào một thân cây trong đình viện, chậm rãi đứng dậy, vội quay sang nhìn hai người kia. Khuôn mặt Lam Vong Cơ sáng sủa đẹp đẽ nhưng tái nhợt, biểu cảm thì lạnh lùng đến cực điểm, liếc mắt nhìn từ đường Vân Mộng Giang thị, xốc lại Ngụy Vô Tiện trên lưng cho vững, rồi không quay đầu lại, đi về một hướng khác.

Ôn Ninh nói: "Lam, Lam công tử, ngươi, người định đi đâu?"

Lam Vong Cơ ngừng lại trước bậc thang một chút, nói:

"Khi nãy, hắn muốn ta đưa hắn đi."

Ôn Ninh vội vàng đuổi theo, theo y vội vã lướt ra khỏi cổng Liên Hoa Ổ.

Đợi bọn hắn rời khỏi, một đạo thân ảnh bạch y tinh tế từ phía sau gốc cây chậm rãi bước ra, hiển nhiên là đã đứng ở đó nghe lén từ lâu. Mấy người kia tâm tình đều quá kích động nên trong lúc nhất thời mới không nhận ra rằng trong sân còn người khác. Một trận gió nhẹ thổi đến, mang theo mùi hoa sen nhẹ nhành thơm ngát, mây đen đã tan đi, ánh trăng yên tĩnh lại ôn nhu thả xuống một vầng sáng bàng bạc, chiếu sáng con đường bên ngoài từ đường. Tiểu nữ hài mặc bạch y kia quay đầu nhìn Giang Trừng đang lảo đảo chạy về sảnh tiệc, lại liếc mắt nhìn về hướng bọn người Ôn Ninh đã đi xa, sau đó cúi đầu xuống, hạ mi mắt, che đu một đôi mắt lưu ly cực thiển ảm đạm khó lường.