Nếu Di Lăng Lão Tổ Và Hàm Quang Quân Có Một Nữ Nhi

Chương 45: Phiên ngoại 1





Phiên ngoại 1

Sau sự kiện Quan Âm miếu, Lam Tích Vụ đi theo phụ mẫu mình, đoàn người xác định Lam Khải Nhân không đuổi theo nữa mới thả chậm bước chân, bắt đầu nói chuyện phiếm. Hay nói đúng hơn là Nguỵ Vô Tiện nói chuyện, hai người kia theo thứ tự đáp lời.

Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ bờ mông Tiểu Bình Quả. Vắt ngang trên thân lừa là một cái túi phình to, bên trong chứa đầy táo, xem chừng là thức ăn mà đám tiểu bối Lam gia chuẩn bị cho nó. Ngụy Vô Tiện lấy ra một quả táo đưa lên miệng, chăm chú nhìn sườn mặt tuấn tú của Lam Vong Cơ, gặm một miếng rắc một tiếng thanh thuý. Hắn nhìn một lớn một nhỏ đi bên cạnh mình, cùng một bộ dáng thần sắc lãnh đạm, mạt ngạch tung bay, bỗng nhiên cười thành tiếng. Một lớn một nhỏ đồng thời quay lại nhìn hắn. Nguỵ Vô Tiện nói:

"A Vụ, có muốn đi tới nơi nào hay không, A Cha dẫn ngươi đi."

Đối với việc hắn luôn tự xưng "A cha", Lam Tích Vụ cũng không có phản ứng gì, thấp giọng nói ra một cái địa danh.

"Ba Lăng?!" Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cằm nói: "Ở đó có cái gì chơi vui sao?"

Lam Tích Vụ nói: "Nơi đó có rất nhiều thảo dược, con muốn đi hái một chút."


Đúng rồi, khuê nữ này của hắn còn biết luyện dược. Vậy là Nguỵ Vô Tiện vỗ đùi, nói:

"Được, chúng ta đi Ba Lăng!"

Lam Vong Cơ đứng một bên lông mày cũng không động, ngầm đồng ý. Lúc này, bỗng nhiên có thứ gì đó nhìn có chút quen mắt khó khăn hướng bên này bay đến. Nguỵ Vô Tiện tập trung nhìn, hoá ra là con chim của khuê nữ nhà mình. Chỉ thấy con linh điểu cùng lắm chỉ mấy tấc lại đang dùng móng vuốt nhỏ của nó quắp lấy một bao vải to gấp ba bốn lần nó, hướng về phía ba người đang đứng yên đợi nó kêu một tiếng, sau đó ấp úng ấp úng bay tới, đem bao vải thả lên lưng Tiểu Bình Quả. Sau đó nó bay đến đậu trên đầu vai Lam Tích Vụ, mười phần hưng phấn nhảy tới nhảy lui. Lam Tích Vụ liền đưa tay lên vuốt vuốt lông nó.

Nguỵ Vô Tiện có chút tò mò, đối với thanh âm tức giận của Tiểu Bình Quả dưới thân mắt điếc tai ngơ, nhìn bao vải căng phồng trên tay, rất là hứng thú:

"Đây là cái gì?"

Lam Tích Vụ nói:

"Cho mẫu thân."

Tính cả đời trước lẫn đời này, số lần nhận được lễ vật của Nguỵ Vô Tiện phải nói là ít đến đáng thương, mà được khuê nữ nhà mình tặng quà lại là lần đầu tiên. Nghe thấy đây là quà tặng mình, hai mắt hắn sáng lên, có chút khẩn trương khó mà nhịn được mở bao vải ra. Trong bao vải giống như cái gì cũng có, đầu tiên đập vào mắt là một đống chai chai lọ lọ, theo lời Lam Tích Vụ thì đó là các loại đan dược mà cao thơm mà nàng luyện chế cho hắn. Trong túi lễ vật, những cái này chiếm hơn phân nửa. Còn có một cái tượng gỗ nhỏ, chế tác không tệ, nhưng dung nhan điêu khắc trên đó lại cực kỳ thô kệch, ngoại trừ dây buộc tóc được tô màu đỏ thì không có điểm nào giống hắn. Thế nhưng Ngụy Vô Tiện luôn cảm giác mình đã thấy nó ở đâu đó. Nheo mắt nửa ngày, cuối cùng hắn cũng nhớ ra... Lúc trước khi Lam Tích Vụ giúp hắn đuổi con chó của Kim Lăng đi, tên tu sĩ kia đưa cho nàng một tấm "Di Lăng lão tổ trấn ác đồ", tượng gỗ này được khắc giống nó như đúc. Chẳng lẽ là vì kỉ niệm lần đó nên mới khắc cái này?

Nguỵ Vô Tiện đem tượng gỗ nhỏ kia tung hứng trong tay, nhìn tiểu cô nương đang chậm rãi tiến lại, hỏi:

"A Vụ sao lại khắc cái này?"

Lam Tích Vụ trả lời như thể đang nói một chuyện đương nhiên:

"Đây là hình dáng kiếp trước của mẫu thân."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Lam Vong Cơ: "..."


Ngụy Vô Tiện hình như nghe thấy một tiếng cười rất nhỏ truyền đến tai mình. Hắn quay đầu nhìn Lam Vong Cơ, người kia trên mặt bình thản không một gợn sóng, mắt không chớp đi về phía trước. Lam Tích Vụ nói:

"Con khắc không dễ nhìn, mẫu thân không nên tức giận."

Ngụy Vô Tiện nói:

"Sao có thể? A Vụ khắc đẹp mắt cực kỳ, so với tượng gỗ bên ngoài bán nhìn tốt hơn nhiều."

Hắn đem tượng gỗ nhỏ thả lại vào bao vải, lên kế hoạch tối nay cùng Lam Vong Cơ hảo hảo nghiên cứu thảo luận nghiêm túc một chút liên quan đến vấn đề "Nữ nhi không biết tướng mạo của A cha mình kiếp trước rốt cuộc là lỗi của ai".

Trong lòng hạ quyết tâm, hắn liền tiếp tục tràn đầy hưng phấn lục trong bao vải nhỏ, đúng là có không ít đồ chơi mới lạ, nhiều tượng gỗ nhỏ tự khắc, mỗi cái đều được cẩn thận tô màu, một đôi thỏ con đen trắng, phụ thân tóc mai rủ xuống ôm lấy nữ nhi, cây Ngọc Lan ngay bên ngoài Tàng Thư Các của Lam gia... Nói chung là những thứ có thể khiến Lam Tích Vụ cảm thấy hứng thú.

Cầm lấy tượng gỗ là phiên bản thu nhỏ giống như đúc của mình bây giờ cùng Lam Vong Cơ trong tay, Nguỵ Vô Tiện mặt mày cong cong nhìn Lam Vong Cơ, sau đó nhìn tiểu cô nương đang lén lút quan sát biểu hiện của mình, nói:

"Sao con lại không khắc tượng mình?"

Lam Tích Vụ đáp:

"Lần sau sẽ."

Lấy được cây trả lời của khuê nữ, Ngụy Vô Tiện hài lòng, một bên cười cười thăm dò tiến lại gần Lam Vong Cơ đang nhìn thẳng phía trước, đứng bên cạnh y nói chuyện. Một bên đắc ý muốn đợi đến khi khuê nữ của mình khắc xong tượng gỗ của chính nàng, liền đem cả ba cái để trên tủ đầu giường, nhất định sẽ rất đẹp.

Đến tối, ba người qua đêm tại một cái khách điếm. Lúc nghe bọn họ nó chỉ cần hai gian phòng, ánh mắt chưởng quỹ nhìn Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Vô Tiện phá lệ quỷ dị, giống như là nhìn bọn buôn người vậy. Bởi vì sáng mai còn phải lên đường, Lam Tích Vụ sau khi tắm rửa xong chỉ ôm A Hoàng ngồi chơi trò đoán ngón tay một lúc thì liền đi ngủ trước. Sát vách Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Vô Tiện vẫn sáng đèn.

Giờ Tý, nàng bị tiếng nói chuyện rất nhỏ sát vách đánh thức. Nàng cùng người Lam gia không giống nhau lắm, dù cho chìm vào giấc ngủ nàng cũng sẽ không ngủ đặc biệt sâu, chỉ cần hơi chút động tĩnh liền tỉnh giấc. Nàng ngồi dậy rồi xuống giường, nhìn thoáng qua A Hoàng đang ngủ trên bàn, lặng lẽ cầm theo kiếm hướng phòng bên cạnh đi đến, chẳng lẽ phụ thân cùng mẫu thân cãi nhau?

Nghĩ đến đây, nàng có chút nhíu mày, cố gắng bước thật nhẹ nhàng, đi tới đằng sau cửa, không chút dấu vết nhẹ đẩy cửa hé ra. Nàng vẫn đang suy nghĩ lúc này nên khuyên can gì thì tốt, vạn nhất đánh nhau thật, nàng vẫn là nên giúp đỡ mẫu thân.

Người tu tiên xưa nay ngũ giác cực thính. Dù cho chỉ là mở ra một đầu khe cửa, Lam Tích Vụ liền ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc, nhưng mà không đợi nàng suy nghĩ xem là ai uống rượu, mấy đạo thanh âm rất nhỏ liền truyền vào lỗ tai của nàng. Giống như vui thích, lại xen lần chút nghẹn ngào rõ ràng, giống như là bị ai hung ác khi dễ. Thanh âm đứt quãng, thỉnh thoảng xen lẫn một vài tiếng rên rỉ cùng trêu chọc. Trừ cái đó ra, tiếng da thịt va chạm vào nhau cùng tiếng nước nhớp nháp cũng không thể ngăn cản chui vào lỗ tai nàng.


"Aghhh... Nhị ca ca, ngươi làm sao... Ưm... Hung ác như thế, hả?"

Đây là tiếng của mẫu thân nàng. Lam Tích Vụ có một nháy mắt đã nghĩ đến việc muốn phong bế thính giác của chính mình. Trước khi chạy trối chết về phòng mình, nàng cố gắng kìm nén khuôn mặt đang đỏ bừng lên của mình, trịnh trọng lại cẩn thận đem cửa phòng đóng chặt lại

Sau khi trở về phòng mình, cho dù cách một bức tường, âm thanh yếu ớt lúc trước như có như không lại giống như được phóng đại vô số lần trong tai nàng, sau đó lại một lần một lần không dừng.

Bọn họ đang làm cái gì. Lam Tích Vụ có một loại xúc động muốn hò hét, trên mặt lại giống như lão tăng nhập định, hai mắt không chuyển ngồi ở trên giường.

Nàng cảm thấy hình như mình đã thấy thứ không nên thấy, có lẽ thứ kia là chân mẫu thân nàng, có lẽ là phụ thân nàng. Nhưng bất luận có mà của ai thì đáng lẽ ra cũng không nên để nàng nhìn thấy. Đương nhiên là tính cả những thanh âm kia.

Nhị ca ca là ai, phụ thân sao?

Tại sao lại gọi là Nhị ca ca?

Vì cái gì mà phụ thân sẽ rất hung?

Lam Tích Vụ sắc mặt đờ đẫn ngồi trên giường, vô cùng muốn đem những thứ không có quan hệ gì với nàng đá ra khỏi đầu, nhưng lại phát hiện ra mình lại nhịn không được nhớ tới những chi tiết khác. Đợi nàng khôi phục tinh thần, ngoài cửa sổ trời đã sáng. Nàng vậy mà ngồi suy nghĩ nguyên một đêm.

A Hoàng đã tỉnh, cánh nhỏ khẽ rung rung, thần thái sáng láng đứng trên bờ vai của chủ nhân, nhìn thấy nàng hai cái mắt quầng thâm thu dọn đồ đạc xuống lầu, hiếu kì kêu một tiếng. Loài người thực sự phức tạp a, cứ giống như A Hoàng đại nhân nó đây sống vô ưu vô lo không phải tốt hơn sao.