Nếu Như Anh Yêu Em - Lục Chá

Chương 26: Là ai ở đâu



Cuộc sống của Thường Tương Tư bước vào quỹ đạo, sáng tám giờ chiều sáu giờ, không còn tăng ca hay đổi ca, thỉnh thoảng không có bệnh nhân cô còn có thể lười biếng về trước. Những tháng ngày nhàn tản như thiên đường, thoải mái vô cùng, chỉ có duy nhất một chuyện tương đối phiền phức là cô đang do dự xem rốt cuộc khi nào về nhà mới thích hợp.

Tưởng Xương Tuấn ngày ngày nhắn tin với Thường Tương Tư, không phải hẹn đi ăn cơm trưa thì là hẹn đi ăn cơm tối, ngược lại chuyện tụ họp của lớp lại lùi ngày liên tục. Thường Tương Tư hẹn vài lần thì nhìn ra Tưởng Xương Tuấn cũng không có tâm tư khác với cô, chẳng qua là rảnh đến phát chán. Ngày nào anh ấy cũng lái 110 đi xung quanh huyện, chỉ phải xử lý mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, chẳng hạn như con chó nhà bác gái này bị lạc, cô gái kia bị bạn trai đánh, trong lòng ngậm cục tức không có chỗ xả nên tìm đến Thường Tương Tư kể lể.

Thường Tương Tư nghe thấy khá thú vị, cùng anh ấy uống chút rượu, đương nhiên, cũng hứa hẹn sẽ tìm giúp anh ấy một cô y tá bệnh viện làm bạn gái.

Qua hai ngày, thời tiết ở huyện Bắc Bộ ấm lên, tốc độ cây cối nảy mầm nhanh hơn, nụ đào tươi đẹp, Tưởng Xương Tuấn hẹn Thường Tương Tư và Thái Bỉnh Khôn đi câu cá.

Thường Tương Tư vốn không định nói chuyện này cho Thái Bỉnh Khôn, cuối cùng vẫn hẹn anh ta, anh ta lập tức đồng ý, còn rất hứng thú lên mạng đặt một bộ đồ câu chuyên dụng.

“Thế nào?” Thái Bỉnh Khôn mặc một bộ quần áo thể thao, tóc ngắn da trắng, vô cùng đẹp trai, anh ta mang đồ câu ra cho Thường Tương Tư xem: “Tôi mua hai bộ, lát nữa sẽ chia một bộ cho em.”

Thường Tương Tư nhìn là biết không rẻ, nói: “Đành phụ lòng cần câu tốt của cậu rồi, ao nuôi nhiều cá, câu con nào trúng con nấy, không có tính khiêu chiến.”

“Vậy thì cậu lại sai rồi.” Tưởng Xương Tuấn đắc ý xách thùng nhựa lên xe: “Tôi dẫn các cậu đến sông Đại Cát, muốn câu con nào trúng con nấy á, không có cửa đâu.”

Tưởng Xương Tuấn còn hẹn mấy người nam nữ đến, đều là người trẻ tuổi rộng rãi hướng ngoại, thấy Thái Bỉnh Khôn, mọi người ghé mắt tranh nhau giới thiệu.

Tưởng Xương Tuấn thấy Thường Tương Tư không để tâm mà xếp đồ đạc, cọ cọ cánh tay cô: “Này, chẳng phải anh chàng kia là đối tượng của cậu ư? Thu hút người như vậy cậu không tức giận?”

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Thường Tương Tư đeo túi ra sau người: “Chỉ là đồng nghiệp thôi.”

“Anh chàng đó luôn nhìn cậu, cậu xem, lại nhìn rồi.” Tưởng Xương Tuấn dứt khoát ôm cổ Thường Tương Tư, đè cô vào xe, liếc mắt một cái, quả nhiên phát hiện mặt Thái Bỉnh Khôn biến sắc, anh ấy cười hì hì, nói bên tai Thường Tương Tư: “Anh chàng kia đang ghen tị, muốn dùng ánh mắt giết tôi, đúng là sợ chết mất.”

Thường Tương Tư đẩy anh ấy ra hắn: “Sao cậu có thể nhàm chán như thế nhỉ?”

Tưởng Xương Tuấn ngồi vào ghế điều khiển: “Tôi nhàm chán? Tôi nói cho cậu biết nhá, nếu không có người nhàm chán như tôi khuấy động không khí thì mới thật sự nhàm chán ấy. Cậu xem đi, tên kia sẽ lập tức quấn lấy cậu ——”

Thường Tương Tư ngồi trên ghế sau, ôm túi nhỏ vào trong ngực, quả nhiên không đến vài phút sau, Thái Bỉnh Khôn xách đồ câu gõ cốp xe, Tưởng Xương Tuấn một bên mở khóa cốp một bên cười quái dị.

“Bao giờ đến ngã tư Đại Cát thì cho tôi xuống nhé, tôi muốn đi nơi khác một chuyến.” Thường Tương Tư nói.

“Cậu đi đâu?”

“Tôi muốn về thăm nhà cũ.” Thường Tương Tư nói: “Thăm xong tôi sẽ đi tìm các cậu.”

“Được.” Tưởng Xương Tuấn quay đầu thấy Thái Bỉnh Khôn lên xe, nói: “Bác sĩ Thái, cậu được mọi người chào đón thật đấy.”

Thái Bỉnh Khôn nhìn Thường Tương Tư, thấy cô nghiêng đầu, tinh thần không phấn chấn, nói: “Mọi người chỉ thích nói đùa thôi.”

Thường Tương Tư mải nghĩ đến việc của mình, bên tai chợt thấy lạnh lẽo, hoá ra Thái Bỉnh Khôn đưa nước tới.

“Em uống nước đi!” Thái Bỉnh Khôn mỉm cười nhìn Thường Tương Tư, giữa cảnh xuân, khuôn mặt tuấn tú của anh ta thật rung động lòng người.

Thường Tương Tư nhận lấy chai nước, vặn nắp chai uống một ngụm: “Cảm ơn cậu.”

“Còn khách khí với tôi ư?”

Thường Tương Tư bỏ chai nước vào trong túi, nghe thấy tiếng Tưởng Xương Tuấn nhịn cười ở ghế trước, dùng chân đạp mạnh một cái vào lưng ghế anh ấy: “Lái xe đi!”

Một hàng ba chiếc xe chạy như bay trên con đường rộng thôn thoáng, hai bên ruộng trồng rau xanh mượt và hoa cải dầu vàng tươi, thỉnh thoảng có hồ nước phản quang.

Xe đi gần hai mươi phút, vòng qua một con sông, đó là Đại Cát. Đá cuội và cát đổ đầy quanh sông, không ít gia đình mang theo trẻ con đến, cầm thùng nước và xẻng chơi đùa, cũng có một số người đã bắt đầu chuẩn bị đồ câu bên bờ sông.

“Tôi đỗ xe trong kia, chỗ đó có gia nông trại, chúng ta câu cá xong sẽ qua bên đó nấu ăn.” Tưởng Xương Tuấn chỉ về một phía: “Cậu cứ đi việc của cậu đi, tôi chiếm vị trí đây.”

Thường Tương Tư chờ xe dừng lại, xuống xe, đeo ba lô, nói với Thái Bỉnh Khôn: “Bỉnh Khôn, tôi đi có việc ở gần đây, cậu chơi với mấy người Tưởng đầu trọc một lát nhé.”

Thái Bỉnh Khôn nói: “Tôi chuẩn bị giá câu cho em trước nhé.”

Thường Tương Tư gật đầu, xoay người đi vào một cái đường nhỏ, đây là đường về nhà trong trí nhớ của cô.

Thái Bỉnh Khôn mở cốp xe, xách dụng cụ câu cá ra, Tưởng Xương Tuấn thấy anh ta có vẻ mất mát, duỗi tay vỗ vỗ bả vai anh ta: “Này người anh em, cậu đang theo đuổi bạn học của tôi đấy hả?”

Thái Bỉnh Khôn không phủ nhận, Tưởng Xương Tuấn kéo cần câu giản dị của mình ra, nói: “Cô ấy khá khép kín, cậu thận trọng như vậy không được đâu.”

Tưởng Xương Tuấn dẫn Thái Bỉnh Khôn đi dọc bờ sông, đường đá không dễ đi, tốc độ rất chậm, đi đến gần vùng nước sâu thì bắt đầu tìm vị trí, anh ấy đặt túi xuống cát đá, rút bao thuốc lá ra hút. Anh ấy đưa bao thuốc cho Thái Bỉnh Khôn, Thái Bỉnh Khôn lắc đầu cảm ơn, yên lặng mở túi, rút cần câu ra lắp ráp.

“Thường Tương Tư vô cùng xinh đẹp, lúc chúng tôi còn đi học có rất nhiều người thích cô ấy.” Tưởng Xương Tuấn nhả ra một ngụm khói: “Nhưng không ai dám theo đuổi cô ấy, mỗi ngày chỉ biết quấn lấy tôi hỏi này hỏi nọ.”

Thái Bỉnh Khôn nhìn Tưởng Xương Tuấn, nói: “Anh đã không gặp cô ấy nhiều năm rồi, con người ai cũng sẽ thay đổi.”

“Chậc, có những thứ tận trong xương cốt không thay đổi được đâu.” Tưởng Xương Tuấn cười: “Cô ấy trông có vẻ lạnh lùng, không thích nói chuyện với người khác, thành tích lại tốt, luôn giữ khoảng cách với mọi người.”

Thái Bỉnh Khôn nghịch mồi câu, vê từng viên đặt trong hộp nhỏ: “Anh hiểu cô ấy như vậy, sao anh không theo đuổi cô ấy?”

“Ồ, cô ấy muốn đến với tôi cũng được, tôi không từ chối đâu.” Tưởng Xương Tuấn hút một ngụm thuốc, thấy Thái Bỉnh Khôn nhìn mình bằng ánh mắt sắc bén, cười ha ha: “Tôi chỉ đùa một chút thôi mà, cậu khẩn trương làm gì?”

Thái Bỉnh Khôn treo mồi câu vào móc, ném xuống sông, dựng giá cần câu, mở ghế gấp ra ngồi chậm rãi chờ đợi.

Tưởng Xương Tuấn hút hết điếu thuốc, ngồi xuống bên cạnh Thái Bỉnh Khôn: “Nói thật, cô ấy không thích cậu, cậu biết không.”

Thái Bỉnh Khôn nhìn dây câu trôi theo dòng nước: “Tôi biết.”

Thường Tương Tư đi bộ chừng mười lăm phút, xuyên qua cánh đồng lúa chợt thấy mái ngói quen thuộc, cô hít sâu một hơi, dừng một lát rồi mới tiếp tục đi lên phía trước.

Cây cối trước cửa nhà đã cao lên rất nhiều, trên mặt đất lá rụng dày, cỏ dại mọc trước nhà còn cao hơn đầu gối, trên ngói đen cũng phủ một lớp rêu xanh, căn nhà này trông có vẻ đã để hoang nhiều năm.

Thường Tương Tư vội vàng đi tới, quả nhiên thấy mái hiên rách nát, cửa sổ bằng gỗ đã hỏng. Cô đứng dưới mái hiên một lúc, nghe tiếng chim kêu bên tai, có phần hoảng hốt.

Cô nhìn hai bên trái phải, xung quanh có mấy ngôi nhà ba tầng mới xây, đi dọc theo đường nhỏ, trước căn nhà có vài người phụ nữ đang tán dóc, thấy cô đi tới thì nhìn quanh vài lần.

Thường Tương Tư nhớ rõ bà cụ già nhất, hỏi: “Bà ơi, cháu là Thường Tương Tư, bà có biết bố mẹ cháu đi đâu không ạ?”

Bà cụ nhìn Thường Tương Tư một hồi mới nói: “Cháu là con gái nhà họ Thường, Tương Tư phải không? Sao trông khác thế này?”

“Bà ơi, là cháu ạ.” Thường Tương Tư gấp gáp: “Bọn họ không ở ——”

“Bọn họ đã rời đi nhiều năm rồi.” Bà cụ đứng dậy: “Lúc đi còn tặng quà cho bà, nói rằng sẽ không trở lại nữa.”

Thường Tương Tư trợn tròn mắt, vừa hối vừa hận, bà cụ nói: “Sau khi cái cô họ Trịnh kia ra khỏi nhà giam, mỗi ngày đều nằm ăn vạ trước cửa nhà cháu, muốn bố mẹ cháu chịu trách nhiệm nuôi dưỡng cô đó. Bố cháu là người thật thà, không muốn làm to chuyện nên đã dẫn mẹ cháu vào thành phố. Đôi khi bà vào trong thành phố bán đồ sẽ thấy mẹ cháu bán đậu phụ ngoài cổng chợ nông sản ——”

Thường Tương Tư lập tức cúi người với bà cụ: “Cháu cảm ơn bà ạ.”

“Tương Tư à, sao nhiều năm qua cháu không về?” Bà cụ lắc đầu: “Mẹ cháu vừa nhắc đến cháu là lại khóc đến đau lòng, muốn đi tìm cháu lại sợ cháu không vui, sau này thì không biết cháu ở đâu. Cô bé này, sao cháu nỡ nhẫn tâm thế?”

Thường Tương Tư kìm nén nỗi đau xót, tạm biệt bà cụ, trên đường đi về, khi đi ngang qua cánh đồng lúa, ngửi mùi hương cỏ xanh quen thuộc cô không nhịn được bật khóc.

Thường Tương Tư trở lại Đại Cát, từ xa đã thấy Tưởng Xương Tuấn đang vui đùa ầm ĩ với mọi người, bới cát tìm cua, Thái Bỉnh Khôn đứng bên bờ sông.

Cô đi xuống bãi cát, hóng gió lạnh ngoài bờ sông, đợi đến khi đôi mắt không còn khô khốc mới đi đến bên người Tưởng Xương Tuấn: “Câu được cá không?”

“Không, câu không dễ, cậu cứ chờ xem!” Tưởng Xương Tuấn vừa mới dứt lời chợt nghe thấy hai cô gái hét to, Thái Bỉnh Khôn giật cần câu, một con cá đuôi ánh bạc tung tăng nhảy nhót.

Tưởng Xương Tuấn xấu hổ: “Nhanh vậy?”

Thường Tương Tư nói: “Bố mẹ tôi không ở nhà, nghe nói đã vào thành phố rồi, tôi muốn đi trước tìm bọn họ.”

“Cậu có ý gì vậy?” Tưởng Xương Tuấn nói: “Vừa mới ra ngoài, còn chưa kịp chơi mà? Không được, cậu phải ở lại ăn trưa rồi hẵng đi.”

Thường Tương Tư biết Tưởng Xương Tuấn nhiệt tình, cũng để ý mặt mũi, nếu cô không nói rõ ràng sẽ không thể đi: “Tưởng đầu trọc, thật ra, đã mười mấy năm tôi không gặp bố mẹ rồi.”

Tưởng Xương Tuấn suýt rớt cả cằm.

“Vì vậy tôi không biết bọn họ đang ở đâu, tôi muốn vào thành phố tìm xem.”

“Đệch mợ, sao cậu không nói sớm?” Tưởng Xương Tuấn tỏ thái độ cậu không coi tôi là anh em chí cốt: “Tôi là ai hả? Tôi là mật thám của huyện Bắc Bộ đấy! Cậu muốn tìm ai, chỉ mất một giây là tôi đã tìm được cho cậu rồi.” Anh ấy rút điện thoại ra: “Mau nói họ tên và nghề nghiệp của chú dì đi, tôi lập tức tìm cho cậu ——”

Thường Tương Tư vừa định nói tỉ mỉ cho Tưởng Xương Tuấn, bên Thái Bỉnh Khôn lại truyền đến tiếng hét, hai người nhìn sang, hoá ra là hai cô gái ban nãy đang bắt cá mà Thái Bỉnh Khôn câu được, đứng trên mỏm đá không vững nên rơi xuống nước. Thái Bỉnh Khôn duỗi tay kéo cũng bị rơi xuống theo.

Hai người lập tức chạy tới hỗ trợ kéo người lên, bờ sông nước cạn, người ngã xuống cũng không có vấn đề gì, chỉ có điều quần áo bị thấm ướt sũng.

Thái Bỉnh Khôn bất đắc dĩ nhìn cô gái đang quấn chặt lấy mình, vô tội nhìn Thường Tương Tư.

Thường Tương Tư lắc đầu, xem anh ta đứng ở vùng nước cạn: “Cậu mau đứng lên rồi trở về thay quần áo đi.”

Thái Bỉnh Khôn lên bờ, không đi trấn an hai cô gái đang hoảng sợ kia mà chỉ lo cởi áo khoác ướt, lấy ví trong túi áo ra, lau khô những thứ không thể dính nước như tiền và các loại tấm card.

Thường Tương Tư duỗi tay cầm áo giúp anh ta, tay Thái Bỉnh Khôn run lên, dường như muốn từ chối sự giúp đỡ của Thường Tương Tư, bỗng tấm thẻ chứng minh thư cũ kỹ trong tay anh ta rơi xuống đất.

Cô xin lỗi xoay người đi nhặt, Thái Bỉnh Khôn lại như điện giật cúi người xuống, đầu hai người va vào nhau, đều choáng váng rồi đều lùi ra sau một bước.

“Úi giời, thế mà cũng phải tranh nhau nhặt!” Tưởng Xương Tuấn nói đùa, duỗi tay cầm chứng minh thư lên, phủi phủi chỗ dính cát rồi đưa cho Thái Bỉnh Khôn.

Mặt chính của chứng minh thư hướng lên trên, các góc xung quanh trở nên trong suốt, bên trong ngả vàng.

Thường Tương Tư chỉ tò mò nhìn lướt qua, Thái Bỉnh Khôn tay lập lấy lại chứng minh thư, lạnh nhạt nói lời cảm ơn, nhìn Thường Tương Tư, thong thả cất tấm thẻ kia vào túi quần.

Gió xuân se lạnh, những chồi non mới nhú không chịu nổi gió thổi, sôi nổi đổ xuống.

Hết chương 26