Nếu Như Anh Yêu Em - Lục Chá

Chương 60: Trước bình minh (1)



Thái Bỉnh Khôn ra khỏi phòng, rút thẻ, treo tấm biển “Xin đừng làm phiền” vào khoá cửa. Xuống tầng, đến tiệm tạp hóa bên cạnh mua mười cân Cao Lương rồi ném mấy viên thuốc vào. Đợi khoảng năm phút, anh ta gọi một cú điện thoại rồi đi ra ngoài, chốc lát sau có một chiếc xe con dừng lại, anh ta nhìn tài xế, sau khi xác nhận đúng là em họ Ngô Kiến Thiết của anh Năm thì anh ta mới mở cửa xe ngồi vào.

“Anh, sắc mặt anh có vẻ không tốt nhỉ?” Ngô Kiến Thiết để đầu trọc, đeo kính râm to, nét mặt vô cùng thỏa thuê đắc ý.

“Mệt mỏi.” Thái Bỉnh Khôn ngồi trên ghế phụ, đặt bình rượu xuống dưới chân, ôm túi, nhắm mắt nói: “Cậu đã thông báo với tất cả mọi người chưa?”

“Tới hết rồi ạ.” Ngô Kiến Thiết cười: “Em còn gọi điện thoại cho anh trai em bảo rằng anh Khôn sắp đào tạo kỹ thuật mới. Anh ấy dặn chúng em phải học hỏi cho tốt, chuyện này trước đây anh ấy từng kêu ca với anh. Nhưng mà anh ấy cũng bảo gần đây có biến nên chúng em phải cẩn thận — —”

“Đợi tôi dạy xong thì các cậu giải tán hết đi.” Thái Bỉnh Khôn ngáp một cái: “Cậu dặn bọn họ làm vài món, chúng ta vừa uống rượu vừa bàn việc.”

“Vâng!” Ngô Kiến Thiết sảng khoái lái xe trở về, lướt qua chiếc xe trống rỗng của Bạch Văn Nguyên đỗ bên đường, tên đó nói: “Em mới nghe người ta bảo Thái Phi đã trở lại, còn mang theo mấy tên lạ hoắc. Anh Khôn, chúng ta có cần dạy dỗ một trận không?”

“Hôm nay gấp, chúng ta xử lý việc của mình trước đã.” Thái Bỉnh Khôn nhắm mắt dưỡng thần: “Đừng gây chuyện, sáng sớm mai tôi còn phải đi.”

“Vâng vâng vâng!”

Ngô Kiến Thiết lái xe về Thái Gia Câu, lúc tiến vào cổng thôn có người đi lên, tên đó dặn dò tên canh gác: “Tối nay cho người canh chừng cổng thôn, cảnh giác một chút, đừng để ai vào được.”

“Buổi chiều có hai người du lịch tự túc từ bên ngoài đến, họ bảo muốn chụp nhà cổ của chúng ta nhưng đã bị em đuổi đi.” Tên canh gác báo cáo: “Một người đeo máy ảnh trước ngực, lái xe Kia, đen ——”

“Tôi biết rồi!”

Thái Bỉnh Khôn mở mắt, nhìn tên đứng ngoài xe một cái: “Lát nữa cậu cũng vào uống hai chén đi?”

Ngô Kiến Thiết cười: “Đừng, cậu ấy không uống, việc chính còn chưa làm xong mà!”

Thái bân Khôn gật đầu, lại nhắm mắt.

Xe dừng lại trước một biệt viện mới sửa trông vô cùng khí phách, Ngô Kiến Thiết chủ động xách rượu, dẫn Thái Bỉnh Khôn đi vào, vòng qua gian nhà nhỏ phía trước, đằng sau là nhà máy. Chỗ này được xây kín cổng cao tường, trên mái nhà nhỏ còn có trạm gác. Thái Bỉnh Khôn ngửa đầu nhìn rồi mỉm cười: “Xây dựng tốt đấy!”

“Vậy ạ?!” Ngô Kiến Thiết đắc ý.

“Lần trước tôi về thắp hương giỗ tổ, đi đi về về quá vội vàng nên không nói chuyện với cậu. Bây giờ cậu có thể giới thiệu qua cho tôi biết quá trình gây dựng sự nghiệp thế nào không.” Thái Bỉnh Khôn dạo quanh nhà máy một vòng rồi ngồi ngồi xuống bàn ghế đã được dọn ra ngoài sân, đèn to trong viện trăm ngói chiếu xuống mặt đất trông sáng như tuyết.

“Nhờ có các anh giúp đỡ cả.” Ngô Kiến Thiết bưng trà rót nước, một bên mở bình rượu một bên chỉ huy mấy tên đàn em bưng đồ ăn lên, lúc này mới nói: “Chỗ chúng ta nghèo, chắc anh Khôn phải rõ hơn em nhiều. Cái gì cũng không có, nông sản thu hoạch không được mùa, lương thực bán quá rẻ, ra ngoài lại không biết cách làm công, trong nhà lại có cả bầy con. Anh trai em không đành lòng bèn đưa tiền vốn cho chúng em rồi lại đưa cho em một đơn thuốc, anh ấy bảo rằng chỉ cần chúng em là ra thì anh ấy sẽ kiếm được chỗ tiêu thụ.”

Thái Bỉnh Khôn gật đầu, nhìn Ngô Kiến Thiết hứng thú kể ban đầu mua thiết bị thế nào, kiếm nguyên vật liệu ra sao, đến giờ chẳng phải lo nghĩ gì, còn chuẩn bị mở rộng quy mô. Trò chuyện được một lát thì có mấy người trẻ tuổi lần lượt kéo đến giới thiệu với Thái Bỉnh Khôn, mười mấy người ngồi xung quanh, đồ nhắm rượu đã được bưng hết lên, mỗi người một chén Cao Lương, bắt đầu uống. Trong lúc đó Ngô Kiến Thiết còn chạy về nhà ôm thêm mấy bình rượu ngon được tặng ra, khi hứng lên còn xách cả bình rượu rót thẳng vào miệng.

Mọi người uống vô cùng vui vẻ, Thái Bỉnh Khôn nói với Ngô Kiến Thiết: “Chúng ta uống rượu cũng không thể quên những người anh em khác được, cậu bảo bọn họ mang chút rượu và đồ nhắm cho người ta đi!” Dứt lời bèn đưa bình rượu còn hơn nửa cho tên đó, Ngô Kiến Thiết từ chối, chỉ bảo rằng đã thu xếp ——

Hai người đang đưa đẩy thì chợt nghe thấy tiếng chó sủa, cả bàn đứng bật dậy.

Ngô Kiến Thiết hô mấy câu địa phương với tên đứng gác trên mái nhà để hỏi xem tình hình thế nào, tên đứng gác đáp rằng tất cả đều bình thường.

Thái Bỉnh Khôn nhìn ngón tay: “Kiến Thiết à, cậu sợ cái gì? Bố trí dày đặc thế này mà cậu còn sợ ư?”

Ngô Kiến Thiết cười: “Không thể nói thế được, chúng em phải khiêm tốn ——”

“Ở đây có cửa sau không?” Thái Bỉnh Khôn nói: “Nếu cảnh sát thật sự tới thì chạy trốn thế nào?”

“Ngay trong nhà máy có cửa sau, bình thường không cần.” Ngô Kiến Thiết cười ha ha.

Thái Bỉnh Khôn nhìn xung quanh tiểu viện, hai lối đi nhỏ trên tiểu viện xây tường rào cao hơn 3 mét, trên tường rào còn có 1 mét lưới sắt rất cao. Hai lối đi, một lối thông tới cửa phòng bếp, một lối thông tới cửa ra vào nhà máy, chỉ cần đóng hai cái cửa này lại thì sẽ trở thành một không gian kín, nhưng vừa khéo nằm trong phạm vi tầm nhìn của trạm gác. Anh ta nói: “Kiến Thiết, đóng tất cả cửa lại ——”

“Anh Khôn?” Ngô Kiến Thiết không hiểu.

Thái Bỉnh Khôn nhìn mấy tên say khướt, lắc đầu nói: “Tôi nói nhanh thôi, nói xong sẽ đi, phải thận trọng, không thể để người ——”

“Em hiểu ——” Ngô Kiến Thiết đứng phắt dậy, dùng chân đá người bên cạnh, đá không được, mồm chửi vài câu, đành phải tự mình đi đóng cửa. Thái Bỉnh Khôn đứng dậy hỗ trợ, an ủi: “Mọi người uống say cũng do vui vẻ, nếu nghe không hiểu thì lát nữa tôi sẽ viết cho cậu ——”

“Vâng!”

Đóng kỹ cửa, Thái Bỉnh Khôn đưa chén rượu trước mặt mình cho tên đó: “Uống nốt chén rượu cuối cùng.”

Ngô Kiến Thiết nhận lấy chén rượu, vừa định uống thì chuông điện thoại vang lên, tên đó lấy ra nhìn, nhíu mày.

“Sao vậy?”

“Hình như người canh gác ngoài cổng thôn có vấn đề, không báo cáo tin tức đúng hẹn cho em.” Ngô Kiến Thiết buông chén rượu: “Anh Khôn, em phải ra ngoài xem sao.”

“Hay là xảy ra chuyện gì rồi?” Thái Bỉnh Khôn xoay người xách túi trên mặt đất rồi nói: “Tôi đi trước ——”

“Đừng!” Ngô Kiến Thiết vội ngăn cản: “Em đợi anh bao lâu! Em đi xem ngay, nhiều nhất là nửa tiếng thôi rồi em lập tức quay lại, anh chờ em!”

“Thế à!” Thái Bỉnh Khôn suy nghĩ: “Cậu đi xem đi, tôi lên trạm gác hóng gió cho tỉnh táo vậy.”

*****

Bạch Văn Nguyên ngồi trong kho rác lục lọi ra rất nhiều bã thuốc, không kịp sợ hãi mà chỉ lo chụp ảnh thu thập chứng cứ, sau đó gửi tin nhắn liên hệ với Bạch Văn Uyên xác nhận vị trí, rồi lại thúc giục anh Phi liên hệ lực lượng cảnh sát khắp nơi.

Anh Phi không dám liên hệ với cảnh sát trong huyện mà thông qua đồng nghiệp liên hệ với đội cảnh sát phòng chống ma túy, chuyển tiếp sang bên kia tin Bạch Văn Nguyên gửi bao gồm ảnh chứng cứ, bản đồ định vị kèm với tư liệu phạm tội của Ngô Kiến Quốc, bên kia hành động rất nhanh, lập tức tổ chức một đội trang bị vũ khí lên đường suốt đêm. Nếu đi thẳng trên cao tốc, nhanh nhất cũng phải mất hai tiếng ——

Anh Phi không yên tâm lại liên hệ với Bạch Văn Uyên yêu cầu anh ấy dùng lực lượng bên đó tạo áp lực, tốt nhất nên xác nhận với lãnh đạo thành phố lần nữa. Sau khi làm xong hết thảy, anh ấy quay về, chợt trông thấy các nhà trong thôn sáng đèn, giữa ban đêm, ánh đèn đó vô cùng nổi bật.

Có nhà mở cửa thả chó chạy ra, anh ấy nhanh chóng lùi về sườn núi ẩn nấp, không dám cử động.

Bạch Văn Nguyên kiểm tra xong cả kho rác bèn cúi thấp người lẩn đi, càng tiếp cận trung tâm thôn càng cẩn thận, khi đi được một nửa thì bỗng thấy có ánh đèn sáng lên, anh nhanh chóng trốn vào một kho rác khác bên đường. Anh nín thở, cẩn thận đối phó, mấy con chó chạy qua kho rác, có tiếng bước chân người đi về phía cổng thôn, anh biết có lẽ tên canh gác ngoài cổng không báo cáo tin tức nên bọn chúng đã phát hiện điều bất thường.

Anh lấy điện thoại ra vội tắt tiếng, một lát sau, màn hình sáng lên, Bạch Văn Uyên và anh Phi đều trả lời, báo cáo của anh gửi lên lãnh đạo cấp cao cũng được phê duyệt chỉ thị. Vừa định tắt thì màn hình lại sáng lên, trên đó hiện thị số của Thái Bỉnh Khôn. Bạch Văn Nguyên cắn răng, tên này luôn quấy rối vào giây phút mấu chốt ——

Bạch Văn Nguyên không nghe, Thái Bỉnh Khôn trực tiếp nhắn tin: “Anh tới rồi!”

Không phải hỏi mà là khẳng định kèm với xác định.

Anh dựa vào tường kho rác thải, giơ tay che ánh sáng phát ra từ màn hình, nhắn lại một tin: “Cậu đang ở đâu?”

Thái Bỉnh Khôn gửi một tấm ảnh, Bạch Văn Nguyên ngó ra ngoài xem, đó là biệt viện rất nổi bật trên lưng chừng núi cách đó không xa, trên nóc nhà có một trạm gác. Dưới ánh trăng, dường như có thể trông thấy bóng người thấp thoáng trên trạm gác.

“Tên điên!” Bạch Văn Nguyên mắng một câu, trong lòng lại không ngừng chửi rủa.

“Người của anh còn chưa tới à!” Thái Bỉnh Khôn gửi icon mặt cười: “Chúc anh có thể chịu đựng qua buổi tối hôm nay, chịu được thì nhớ thời gian hết hạn vào sáng sớm mai, nếu anh không tìm được cô ấy, cô ấy sẽ thuộc về tôi.”

Bạch Văn Nguyên cắn môi, vứt điện thoại sang một bên, hai tay ôm đầu, cẩn thận ngẫm nghĩ.

Gió đêm mang theo khí lạnh và mùi hôi thối phả vào mũi anh, ánh sao trên bầu trời lấp lánh, tĩnh lặng mà thê lương nhìn tất cả những gì đang xảy ra trên mặt đất.

Thời gian trôi qua thật chậm, trời còn chưa sáng, trên người anh chỉ có một khẩu súng mà mười viên đạn, đơn thương dộc mã, không thể thắng nổi tội phạm ma túy hung ác. Thái Phi và người anh ấy mang đến phối hợp tác chiến ngoài thôn, không thăm dò rõ ràng tình hình trong này được thì chắc chắn cũng không dám manh động xông vào.

Tiếng người đi lại và tiếng chó sửa trong thôn càng ngày càng nhiều, tiếng chân chạy vội, dường như có người đang cãi nhau.

Màn hình điện thoại lại sáng lên: “Người của anh còn chưa tới à? Nếu anh không ra thì thủ phạm chính sẽ chạy mất đấy!”

Hai mắt Bạch Văn Nguyên đỏ ngầu, anh duỗi tay nhặt điện thoại rồi nhét vào túi quần, cong người ra khỏi kho rác thăm dò phương hướng, có vẻ mọi người trong nhà đều đi ra, đường đi vào thôn lờ mờ. Anh chậm rãi tỏ vẻ bình thản đi theo đám đông hướng về phía trạm gác kia.

Bạch Văn Nguyên cố gắng giấu mình vào trong đám đông, giảm bớt sự tồn tại của bản thân, ngửa đầu nhìn ánh đèn sáng trưng trên trạm gác. Mười mấy người đứng xung quanh tường rào ầm ĩ, mọi người từ trong thôn đi tới không ngừng, chen chúc xô đẩy nhau, ánh đèn không đủ sáng sắc trời lại tối tăm, chẳng ai chú ý tới có thêm một người.

Đám đông dần dần kêu gào ầm ĩ, có kẻ tông cửa, có người yêu cầu nhà họ Ngô mở cửa ra. Bạch Văn Nguyên định nghe ngóng xem có chuyện gì xảy ra, nhưng tiếng người bản xứ vừa nhanh vừa khó nghe, hình như là ai đó uống say cần mang người về nhà, tên gác cổng bị đánh, chắc chắn có ai đó đã vào thôn nên mới thế. Bạch Văn Nguyên đứng nghe một lát, đám đông trước cửa càng ngày càng nhiều, có người dứt khoát vác thang đặt vào tường rào định trèo tường. Có kẻ cầm khúc gỗ định thử đập tường.

Một tiếng súng vang lên giữa màn đêm, đập vào tường rào, đập rụng vài miếng gạch.

Đám đông la hét tán loạn, chẳng biết ai kêu lên một tiếng, “Nổ súng ——”, mọi người tản đi, Bạch Văn Nguyên bị kẹp trong đám đông vội lần theo tường rào vòng ra phía sau.

Rất nhanh sau đó có một đội ngũ trẻ tuổi từ hướng khác chạy tới, trong tay xách theo súng, tên đi sau cùng nâng bom đất.

Bạch Văn Nguyên không xác định được đây là nội chiến hay là do chia tiền không đều, anh mò mẫm tới hông tường rào, ở đó có một cái cửa đóng rất chặt, anh duỗi tay thử đẩy ra, đó là một tấm thép dày nặng không thể đẩy được. Anh lấy một chùm chìa khóa trong túi ra, mở kìm cắt móc tay thử cậy khóa, ổ khóa lách cách vài tiếng, anh thầm vui vẻ đẩy mạnh cánh cửa, cửa bật mở. Bên trong cánh cửa tối om, anh lẻn vào đóng chặt cửa, nghiêng tai cẩn thận nghe ngóng một lúc, sau khi chắc chắn trong phòng không có ai mới mò theo tường dịch lên trước. Vách tường rất cao, phải trên hai mét mới có ô cửa sổ nhỏ, ít ánh sáng nhưng không đủ đề nhìn đồ đạc bên trong. Va phải thiết bị chế tạo làm bằng thép, anh đành phải mò mẫm sang phòng khác, bên đó loáng thoáng có tiếng nói chuyện.

Bạch Văn Nguyên giẫm vào thiết bị trèo lên, ngó đầu qua cửa sổ, trông thấy bên ngoài là tiểu viện sáng trưng, trên mặt đất có mười mấy tên nằm ngang dọc tứ tung, đồ ăn và rượu rơi vãi khắp nơi, có một tên trẻ tuổi đang đứng giữa sân. Thái Bỉnh Khôn cầm súng trong tay, ngồi trên trạm gác, nói vọng xuống sân: “Ngô Kiến Thiết, thế nào, định độc chiếm một mình ư? Hạ thuốc hết tất cả mọi người rồi vu oan giá họa vào tôi sao? Thấy tôi chỉ có một thân một mình nên cũng dám giở trò với tôi hả?”

“Anh Khôn, chính anh đã dẫn cảnh sát đến!” Ngô Kiến Thiết phẫn nộ: “Vừa rồi anh Hắc gọi cho em, anh ấy bảo rằng anh muốn giết anh ấy!”

Hết chương 60