Bạch Văn Nguyên tỉnh, lập tức giao cho Bạch Văn Uyên rất nhiều công việc và các cuộc trao đổi, lờ đi vẻ mặt như đưa đám của anh ấy, dặn anh ấy làm xong xuôi mọi việc rồi tìm nơi để ngủ. Bạch Văn Uyên chẳng phản kháng được bèn kéo theo Tưởng Xương Tuấn chết cùng, hai người lắc lư rời đi.
“Tương Tư, hiện tại em cảm giác thế nào?” Bạch Văn Nguyên nhìn Thường Tương Tư chăm chú, cảm thấy cô gầy đi rất nhiều, nét mặt càng thêm tiều tụy: “Cơ thể không sao chứ?”
“Em ổn.” Bây giờ vẫn là mùa xuân, nhiệt độ không khí chưa tăng trở lại, Thường Tương Tư nhìn cơ thể trần trụi của anh, đưa túi quần ao cho anh: “Bệnh viện không có đồng phục bệnh nhân nên em mua cho anh một bộ đồ thường mặc tạm.”
Bạch Văn Nguyên dựa vào gối xem tay của của mình, một cái bị thương băng bó không thể cử động, một cái đang truyền dịch, đùi bị băng đến kín mít, anh nói: “Tương Tư, chuyện này chỉ có thể nhờ em giúp.”
Thường Tương Tư nhìn anh, trong ánh mắt anh có ý cười đểu cáng lại thân mật, cô chẳng có tâm trạng tranh cãi với bệnh nhân, mở túi lấy quần lót ra trước rồi xốc chăn để lộ nửa thân dưới của anh. Khí lạnh ùa vào trong chăn, Bạch Văn Nguyên thoáng rùng mình nổi da gà, cô cầm quần lót ra hiệu anh nhấc chân rồi tròng vào kéo lên trên, lên tới đùi, đối diện với cái thứ đang nửa phồng lên kia.
Thường Tương Tư vỗ vỗ cái đùi rắn chắc của anh: “Anh nhấc mông lên.”
Bạch Văn Nguyên ngoan ngoãn nhấc người, cô cẩn thận kéo quần lót tránh đi lớp băng gạc bên cạnh, đầu ngón tay lạnh băng chạm phải da thịt anh. Từ trước đến giờ cơ thể Bạch Văn Nguyên luôn nóng hổi, bất cứ lúc nào tay chân anh cũng ấm áp, mà lúc này chân anh lại lạnh.
Chỉnh bên cạnh xong cô lại tiếp tục kéo lên trên, trơ mắt nhìn nơi nào đó của anh run rẩy dựng thẳng chặn quần lót lại. Cô đứng dậy, nhìn Bạch Văn Nguyên từ trên cao: “Xem ra anh thực sự chán sống rồi đấy!”
Bạch Văn Nguyên không hề thấy áy náy: “Anh chỉ mất máu quá nhiều thôi chứ có bị liệt dương đâu.”
Thường Tương Tư quay đầu đi lấy quần giữ ấm, vì để không che kín vết thương của anh mà cô đã phải nhờ người bán cắt những chỗ trùng với vị trí vết thương, sau đó đính cúc vào. Mặc quần cho anh xong, cô lạnh mặt kéo chăn: “Tốt nhất anh nên giữ bình tĩnh, đừng để vừa truyền máu lại bị mất máu tiếp, anh sợ mình sống thọ quá hả?”
Bạch Văn Nguyên cười không nói gì, giơ tay đợi cô mặc áo cho mình.
Thường Tương Tư kiểm tra lại túi truyền dịch, trông thấy nước thuốc gần như đã cạn bèn duỗi tay tháo kim, dán băng cá nhân giúp anh rồi tròng áo vào đầu anh. Bạch Văn Nguyên cẩn thận xỏ hai tay vào tay áo. Cuối cùng thân thể cũng được tự do, anh vòng tay ôm lấy eo Thường Tương Tư, dán mặt vào ngực cô.
Thường Tương Tư chống tay lên vai anh rồi đẩy ra, Bạch Văn Nguyên không chịu buông: “Tương Tư, để anh ôm em một lúc.” Anh dựa sát ngực mình vào ngực cô: “Em thử cảm nhận xem tim anh đập nhanh đến nhường nào, lúc tới Thái Gia Câu không tìm thấy em làm anh sốt ruột gần chết, em an ủi anh đi.”
“Đi công tác mà vẫn bị anh liên lụy, cả người anh đúng là phiền toái.” Thường Tương Tư oán giận định phản kháng, song lại không đành lòng buông thả. Hai người đều đắm chìm vào giây phút yên bình tốt đẹp hiếm hoi này.
Vài phút sau, bụng Bạch Văn Nguyên phát ra tiếng ùng ục, Thường Tương Tư đẩy Bạch Văn Nguyên, nhìn anh. Anh cười ha ha: “Tương Tư, bây giờ anh đói quá, em có thể tìm chút đồ ăn cho anh không?”
“Anh muốn ăn gì?”
“Cháo trắng hoặc là canh, cái gì cũng được, miễn lấp đầy bụng là được.”
“Vâng ạ.”
Thường Tương Tư xách túi đi, phòng bếp của bệnh viện đã đóng cửa, đầu bếp cũng không để lại thức ăn, đành phải ra ngoài tìm quán cơm. Cô đi một quãng rất dài mới tìm được một quán mỳ nước, mua một phần mỳ truyền thống mang về, lo anh ăn không quen lại mua thêm mỳ bò kho.
Đến khi trở lại phòng bệnh, cảnh sát Vương đang ở bên trong trao đổi với Bạch Văn Nguyên về việc phá án, có vẻ vụ án này đã mở rộng liên quan đến ba nơi, số người dính líu vào vụ án vô cùng đông đảo yêu cầu nhà chức trách các nơi phối hợp. Bạch Văn Nguyên là người chịu trách nhiệm chính ở Bình Thành, công an bản địa hy vọng có thể hợp tác toàn diện với Bình Thành để tiếp tục tra rõ vụ án này. Bạch Văn Nguyên rất rõ suy nghĩ của cảnh sát Vương, hẹn nội trong chiều nay sẽ liên hệ với Bình Thành tạo một tổ chuyên án, sau đó bắt tay với cảnh sát địa phương cùng truy lùng tội phạm.
Thường Tương Tư đi rửa sạch tay, đổ mỳ nước ra một cái bát sứ, thấy hai người nói chuyện hăng say mà cảnh sát Vương cũng chẳng chú ý tới sự tồn tại của cô chỉ đành hắng hắng giọng.
Cảnh sát Vương nhìn cô một cái, bấy giờ mới nhớ ra người nằm trên giường bệnh đã một ngày một đêm chưa ăn gì, anh ta xin lỗi rồi đi ra ngoài.
Thường Tương Tư đặt đồ ăn xuống bàn nhỏ dựng trên giường, kéo anh ngồi dậy, nhét đôi đũa vào trong tay anh: “Anh ăn đi!”
Bạch Văn Nguyên cầm đũa, khó khăn gắp sợi mỳ to bản đưa vào miệng, thỉnh thoảng còn thể hiện sự đau đớn vì tác động đến vết thương. Thường Tương Tư đứng một bên nhìn anh ăn, không muốn tiếp tục xem biểu cảm đó của anh bèn quay người đi ra ngoài.
“Này, em đi đâu đấy?” Bạch Văn Nguyên nóng nảy.
“Em đi mua hoa quả cho anh.” Thường Tương Tư nói: “Tiện thể tìm quán cơm đặt đồ ăn trong hai ngày, hẹn họ đúng giờ thì mang tới.”
“Em đừng đi, đợi lát nữa anh sẽ gọi cho cảnh sát Vương nhờ họ điều xe tới để mai đưa chúng ta về Bình Thành.” Bạch Văn Nguyên vừa ăn vừa nói: “Chẳng phải đã bàn xong rồi ư?”
“Anh không quan tâm đến thân thể của mình như vậy sẽ gây phiền lụy đến rất nhiều người.”
“Phá vụ án này giống như đánh giặc vậy, vất vả lắm mới có cơ hội đột phá thì đương nhiên phải nắm chặt. Bên Bình Thành có đầu mối, bên này cũng đột ngột xảy ra chuyện, nếu chỉ vì nguyên do cá nhân mà chờ đợi rồi bỏ lỡ cơ hội hoặc để bọn chúng kịp trở tay thì rất khó khăn.” Bạch Văn Nguyên cúi đầu uống nước dùng: “Phải nhân lúc bọn chúng chưa kịp suy nghĩ cẩn thận mà bắt toàn bộ về quy án, nếu không sẽ rất uổng ——”
Bạch Văn Nguyên thở dài: “Chuyện này em đừng khuyên anh, trong lòng anh tự hiểu rõ. Vả lại, hiện giờ miệng anh vừa khô vừa đắng, em tìm xem có quýt không thì mua giúp anh đi ha ha.”
Thường Tương Tư biết anh lấy cớ bảo cô rời đi để tiếp tục trao đổi với cảnh sát Vương, cô không vạch trần mà lại xách túi đi ra ngoài.
Thường Tương Tư gọi taxi tới chợ nông sản, mùa xuân mới là thời kỳ ươm mầm, hoa quả thiếu thốn, cô dạo quanh chợ vài vòng mua được ít lê, táo, nhặt thêm mấy quả quýt đầu mùa vừa đắt vừa không ngon. Cô xách một túi lớn quay về bệnh viện, trên đường găp phải Bạch Văn Uyên và Tưởng Xương Tuấn đang ngáp ngắn ngáp dài đi ra, cô rảo bước, hỏi: “Hai người còn chưa đi nghỉ à?”
“Chuẩn bị này!” Tưởng Xương Tuấn chỉ vào khách sạn nhỏ đối diện: “Chúng tôi đặt phòng ở bên kia, bây giờ thật sự không chịu nổi nữa rồi.”
Bạch Văn Uyên duỗi tay lấy hai quả táo trong túi của cô, chùi qua loa vào quần rồi đưa cho Tưởng Xương Tuấn một quả: “Cô đừng đặt cơm tối cho chúng tôi, chúng tôi ngủ đến nửa đêm rồi ăn khuya luôn.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Tưởng Xương Tuấn cắn một miếng to: “Nghe nói thịt dê bên này ngon lắm, đã tới rồi thì phải đánh chén một bữa cho thoả.”
Thường Tương Tư nhìn bọn họ ăn ngấu nghiến, chia nửa túi hoa quả cho họ: “À, chuyện Thái Bỉnh Khôn ——”
Tưởng Xương Tuấn gặm hết quả táo, ném lõi vào thùng rác rồi nói: “Cậu đừng để tâm chuyện này. Ngày sau Thái Phi đến rồi chúng tôi sẽ xử lý, hiện giờ cậu ta không còn người thân ở quê ——”
“Tôi phải báo cáo lại với bệnh viện.” Thường Tương Tư giải thích: “Hai người chúng tôi cùng tới huyện Bắc Bộ, hiện tại xảy ra chuyện như thế có lẽ sẽ ảnh hướng đến việc điều nhân sự. Ngày sau trao đổi chắc phải mời anh Phi tới tìm tôi, tôi dẫn anh ấy đi gặp viện trưởng.”
“Việc này thì đơn giản, không thành vấn đề.” Bạch Văn Uyên đồng ý tắp lự: “Tôi bảo anh trai làm một cái giấy chứng minh cho cô thì chắc hẳn không có ảnh hưởng gì tới công việc của cô.”
Thường Tương Tư nghi ngờ hỏi Bạch Văn Uyên: “Tôi nhớ là anh đang làm việc tại thành phố B mà, tạo sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?”
Nhắc đến đây Bạch Văn Uyên chỉ muốn rớt nước mắt, anh ấy ngập ngừng nhìn Thường Tương Tư, cuối cùng vẫn quyết định giúp ông anh trai một phen: “Anh tôi mới đến Bình Thành nên bề bộn công việc. Anh ấy luôn cảm thấy thân phận của Thái Bỉnh Khôn có vấn đề nhưng chẳng dành được thời gian rảnh để điều tra, cũng không tin người khác, kiên quyết bắt tôi đến giúp anh ấy một thời gian. Chủ yếu là giúp anh ấy canh chừng cô không bị người ta lừa đi mất.”
Tưởng Xương Tuấn bật cười “Ha ha”, lại lấy một quả táo ra gặm.
Thường Tương Tư trừng Bạch Văn Uyên, Bạch Văn Uyên sờ mũi, hỏi: “Cô có biết Cao Xu không?”
“Tôi từng nghe nhắc đến.”
Bạch Văn Uyên nhìn bộ dáng bình thản của cô thì rất khó chịu, công kích: “Cô có biết vì muốn thoát khỏi cô ấy mà anh tôi đã làm gì không? Không ngờ anh ấy lại muốn ném Cao Xu cho tôi, bắt tôi đi thu phục? Tôi biết thu phục người phụ nữ kia thế nào chứ? Dựa vào đâu mà anh ấy được theo đuổi tình yêu còn tôi thì xui xẻo bán hôn nhân của mình. Tôi là em trai anh ấy, là em họ đấy, thế mà Bạch Văn Nguyên còn tính kế tôi, đẩy tôi đến nhà người phụ nữ kia, cô biết tôi muốn chết đến nhường nào không?”
Thường Tương Tư nhìn bộ dáng khóc không ra nước mắt của anh ấy, khô cằn nói: “Chẳng phải anh đã có bạn gái rồi sao?”
Bạch Văn Uyên phẩy tay: “Đó là chuyện cách đây bao nhiêu năm rồi, không đáng nhắc đến.” Anh ấy lại tiếp tục lên án: “Chẳng thể hiểu nổi anh tôi nghĩ gì? Anh ấy với Cao Xu qua lại một hai năm giả vờ yêu đương ngọt ngào trước mặt phụ huynh, sắp cưới đến nơi lại đổi chú rể thành tôi, người khác nhìn vào rồi đánh giá nhà họ Bạch thế nào? Có còn ra thể thống gì không?”
“Cao Xu không có ý kiến gì à?” Thường Tương Tư khó tin hỏi: “Chuyện này không phải cứ nói là làm được đâu?”
“Đương nhiên là có ý kiến chứ!” Bạch Văn Uyên đau khổ kể lể: “Bây giờ được anh tôi cho phép, cô ấy sai khiến tôi như sai chó ý. Lúc thì bắt tôi đi mua quần áo với xô ấy, lúc thì kêu khó chịu muốn ăn gì đó, còn phải tham gia cái câu lạc bộ bảo đảm an toàn cái gì ý. Đúng là hành người ta quá đáng! Mà cô biết anh tôi đánh giá ra sao không? Bớt việc!”
“Bớt việc chỗ nào?” Bạch Văn Uyên oan uổng kêu gào: “Hơn nữa, nếu chuyện này đến tai phụ huynh thì tôi chết chắc rồi.”
“Vì sao thế?” Tưởng Xương Tuấn hóng hớt hăng say, chẳng mấy khi gặp được chuyện ân oán nhà giàu ngoài đời, nhất định phải hỏi rõ ràng.
“Bởi vì anh tôi là người nhất định sẽ không mắc sai lầm, vậy thì người mắc sai lầm chắc chắn phải là tôi!” Bạch Văn Uyên nói: “Tôi còn phải gánh tội thay anh ấy đây! Ngay cả việc đêm qua cũng thế, người nhà không liên hệ được với anh ấy thì quay ra gọi hỏi tôi, tôi có thể nói thật ư? Không thể! Anh ấy bắt tôi nói dối thì tôi cũng chỉ đành giấu đi, đợi khi nào chân tướng rõ ràng thì tôi là người bị xử trước ——”
“Anh ——” Thật ra Thường Tương Tư rất đồng tình với anh ấy, càng cảm thấy Bạch Văn Nguyên quá đáng: “Định khuất phục trước anh trai mình đấy à?”
“Tôi biết làm sao đây?” Bạch Văn Uyên nhìn Thường Tương Tư: “Cô nghĩ cách giúp tôi xem?”
Tưởng Xương Tuấn nói: “Nào có phiền toái như vậy, anh không thích người ta mà vẫn chịu đựng được á? Tôi không tin người phụ nữ kia lại ngốc đến mức phải chọn giữa một trong hai người, chắc chắn người ta đã có suy nghĩ riêng. Chẳng qua trong lòng không thoải mái nên trêu anh thôi ——”
Bạch Văn Uyên nhìn Tưởng Xương Tuấn, lắc đầu: “Anh ngây thơ thế này thật ra cũng rất hạnh phúc!”
“Người anh em, việc này không phức tạp thế đâu.” Tưởng Xương Tuấn nhai táo, nói: “Anh cứ thử mang chứng minh thư với sổ hộ khẩu dẫn cô ấy đi đăng ký kết hôn xem cô ấy có dám không ——”
“Cô ấy dám.” Bạch Văn Uyên khẳng định.
“Anh cứ thử xem?” Tưởng Xương Tuấn không tin: “Phụ nữ ngoài miệng tỏ vẻ vậy thôi chứ làm thật thì chẳng dám đâu.”
“Cô ấy thật sự dám đó!”
“Anh chưa thử làm sao mà biết được? Anh cứ thử đi rồi nói!”
Thường Tương Tư không muốn tham dự cuộc chiến tranh của hai tên trẻ con to xác kia, nói một câu tạm biệt rồi quay người vào phòng bệnh, đương lúc đẩy cửa đi vào thì chợt nghe thấy Bạch Văn Nguyên nói: “Cao Xu, ngày mai tôi với Văn Uyên sẽ về Bình Thành, em không cần thiết bức bách ——”