Bạch Văn Nguyên được Bạch Văn Uyên đưa đến bệnh viện trung tâm thành phố Bình Thành để tiến hành kiểm tra toàn diện, làm thủ tục nhập viện. Sau khi biết tin, thầy Chung tự mình dẫn theo mấy bác sĩ tới kiểm tra kỹ càng lại một lần nữa. Bạch Văn Nguyên nhận lòng tốt của chú Chung, trong quá trình kiểm tra cũng nhắc tới chuyện bản thân có lẽ sẽ giải trừ hôn ước với vị hôn thê, không biết gia đình sẽ phản ứng ra sao, nếu chú Chung gặp phải việc gì bất thường thì nên nhanh chóng liên lạc và báo cho anh biết.
Xong xuôi, anh lập tức liên hệ với Tiền Vệ và Uông Khải, bảo họ đến bệnh viện để mở họp nghiên cứu và trao đổi việc truy bắt Ngô Kiến Quốc cùng với anh Hắc.
Bạch Văn Uyên lắc đầu nhìn ông anh họ bận rộn của mình, ngồi ngoài cửa phòng bệnh nghỉ ngơi, chẳng mấy chốc Cao Xu đã tới tìm anh ấy.
“Anh của anh thế nào rồi?” Cao Xu ngồi xuống bên cạnh Bạch Văn Uyên.
“Anh ấy trúng hai viên đạn, còn chưa chết thành công. Bây giờ thì đang vui vẻ mở họp với người ta kìa.” Bạch Văn Uyên khẽ híp mắt, anh ấy phải tự lái xe Bạch Văn Nguyên trở về, hiện tại đã mệt gần chết: “Cô đừng lo lắng.”
Cao Xu bật cười: “Tôi không có gì lo lắng cả, hôm nay xin nghỉ nửa ngày chủ yếu để xác nhận xem anh ấy có chết hay không thôi.”
“Cô có thể nói được mấy lời hay ý đẹp được không?” Bạch Văn Uyên kìm nén nỗi kích động muốn trợn mắt của mình, giơ tay kéo mũ áo khoác che kín đầu, sau đó gục xuống định ngủ: “Dù sao thì anh tôi vẫn là vị hôn phu của cô ——”
“Không phải nữa rồi.” Cao Xu mỉm cười chỉnh lại cái túi của mình, giơ tay vén tóc: “Anh ấy đã đề nghị giải trừ quan hệ với tôi ba lần rồi.”
“Không phải cô không đồng ý sao?” Bạch Văn Uyên lẩm bẩm.
“Vậy anh nói xem vì sao tôi phải đồng ý?” Cao Xu lấy điện thoại trong túi ra, mở trò chơi: “Hôm qua bác không tìm được anh ấy nên đã gọi cho tôi. Tôi phải đến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì để còn ứng phó kẻo rơi vào thế bị động chứ.”
“Tóm lại là đi phá án, lúc phá án ai rảnh giữ liên lạc chứ?” Bạch Văn Uyên thờ ơ đáp: “Rốt cuộc bác gái tìm anh ấy làm gì không biết?”
“Tôi không rõ.” Cao Xu nhìn Bạch Văn Uyên: “Anh đoán thử xem?”
Bạch Văn Uyên hé mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Cao Xu, trong lòng thoáng ớn lạnh, liên tục lắc đầu: “Thôi khỏi, tôi không có hứng thú.”
“Vậy thì anh đừng có trách người ta bán anh đi mà anh còn kiếm tiền giúp họ đấy.”
“Này, cô nói rõ ra xem nào, ai bán tôi đi cơ?” Bạch Văn Uyên mở mắt: “Tôi luôn tôn trọng cô, mà sao cô cứ bất hòa với tôi thế nhỉ, đã bất hòa lại còn thích châm chọc nữa!”
“Tôi nói chuyện này với anh cũng là vì muốn tốt cho anh thôi.” Ngón tay của Cao Xu lướt nhanh trên màn hình điện thoại: “Anh đúng là đồ nhu nhược ——”
Bạch Văn Uyên hoàn toàn tỉnh ngủ, trừng Cao Xu, anh ấy tự nhủ rằng đây là con gái, đừng chấp nhặt với con gái làm gì. Nhưng mà nhìn bộ dáng ung dung của cô ấy lại cảm thấy khó chịu trong lòng.
“Anh đừng có trừng tôi, ngồi ngẫm cho kỹ đi.” Cao Xu ngước mắt nhìn Bạch Văn Uyên, khóe miệng cong lên: “Anh đã bị anh trai ra giá, hố cũng đào xong rồi, chỉ chờ xem anh nhảy xuống thế nào thôi ——”
“Cô đừng châm ngòi ly gián!” Cuối cùng Bạch Văn Uyên vẫn cố gắng chịu đựng, con gái ấy mà ——
“Anh cũng biết tự an ủi mình đấy.” Cao Xu buông điện thoại, tay chống cằm, ngắm nhìn sườn mặt của Bạch Văn Uyên: “Anh đẹp trai hơn anh của mình lại rất kiên nhẫn với phụ nữ, biết dỗ dàng người khác vui vẻ, nghĩ đi nghĩ lại thì nhiều ưu điểm phết! Anh nói xem, tôi có nên ăn viên kẹo trước mặt mà anh ấy nhét cho tôi không nhỉ?”
Bạch Văn Uyên giận đỏ mặt, trước nay chỉ có anh ấy đi tán tỉnh phụ nữ chứ chưa từng có người phụ nữ nào lại tới đùa giỡn anh ấy cả.
“Bộ dáng đỏ mặt này đáng yêu lắm nè, trông càng trẻ trung.” Cao Xu cười tủm tỉm: “Nhà họ Bạch các anh thú vị thật đấy, lúc xem mắt thì cho cả hai anh em lên, đến lúc kết hôn lại muốn người đổi người.”
“Vả lại, tôi không hề châm ngòi ly gián.” Cao Xu giơ điện thoại lên lắc lắc: “Anh trai anh thực sự nói với tôi qua điện thoại rằng anh là một đối tượng kết hôn tốt, anh có muốn hỏi anh ấy cho ra nhẽ không?”
Bạch Văn Uyên không muốn nghe, giơ tay lên che lỗ tai lại.
“Trẻ con!” Cao Xu liếc anh ấy một cái, tiếp tục tập trung chơi game.
Bạch Văn Uyên khoanh tay trước ngực, bên tai chỉ có tiếng nhạc trò chơi nho nhỏ, cả người dần chìm vào giấc ngủ, cho đến khi y tá đẩy xe đi trên hành lang phát ra tiếng vang chói tai mới giật mình tỉnh dậy. Anh ấy dụi mắt, duỗi người, quay đầu lại nhìn cửa bệnh còn đang đóng chặt, bất mãn: “Sao vẫn chưa họp xong thế nhỉ!”
“Họ họp xong rồi, bây giờ là một nhóm người khác.” Cao Xu tắt điện thoại, đôi mắt cũng hơi nhức mỏi: “Bạch Văn Uyên, anh đi mua nước đi, tôi khát.”
Bạch Văn Uyên đứng dậy hoạt động cơ thể: “Cô muốn uống gì?”
“Nước ép kiwi.”
Bạch Văn Uyên ngỡ ngàng: “Tôi biết chạy đi đâu tìm nước ép kiwi cho cô? Chỉ có nước khoáng thôi, chịu thì chịu mà không chịu thì khỏi.” Dứt lời, anh ấy quay người bước đi.
Cao Xu mỉm cười, dựa vào lưng ghế xoa xoa đầu vai, chốc lát sau, một chai nước ép kiwi nhỏ lạnh lẽo áp vào mặt cô ấy.
“Cảm ơn anh!” Cao Xu nhận lấy, nắp chai đã được vặn ra, cô ấy nói: “Ủa, đúng cái tôi muốn nè.”
Bạch Văn Uyên hơi mất tự nhiên, ngồi xuống hỏi: “Cô toàn than phiền anh tôi sau lưng mà sao trước đó lại chọn anh ấy?”
Cao Xu vặn nắp chai ra: “Chẳng phải lúc ấy tôi đã nói rồi ư, anh ấy là người có khả năng phấn đấu nhất.”
“Trong mắt cô toàn danh lợi!” Bạch Văn Uyên rót nước khoáng vào miệng.
“Thế sao anh không chọn tôi?” Cao Xu nhìn anh ấy.
Bạch Văn Uyên phì nước, Cao Xu chê bai ngồi dịch sang một bên, trông bộ dáng luống cuống tay chân lau nước trên quần áo của anh ấy thì móc một túi khăn giấy ra.
“Này!”
Bạch Văn Uyên rút ra một chồng giấy, lau miệng, lau quần áo, lau ống tay áo, ho khan một hồi, lén nhìn Cao Xu vài lần.
Cao Xu chờ anh ấy hoàn toàn bình tĩnh trở lại mới hỏi: “Tôi khá tò mò đấy, lúc đó anh cũng không có bạn gái, bị ông nội kéo tới xem mắt mà sao lại không chọn tôi?”
“Cô phiền phức thật!” Bạch Văn Uyên không muốn trả lời.
“Anh xem, điều kiện gia đình tôi không tệ, bản thân tôi cũng ổn đúng không? Chúng ta lại thân quen hơn so với anh trai anh nhiều, nếu anh có ý định tiến tới thì tôi cũng có thể giúp anh. Đối tượng hoàn hảo thế này ——” Cao Xu ghé sát vào anh ấy: “Vì sao anh không tranh thủ?”
Môi Bạch Văn Uyên giật giật, không nói nên lời, ngửa đầu uống nước trốn tránh.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bật mở đã cứu Bạch Văn Uyên, Cao Xu xách túi lên nói với anh ấy: “Tôi vào đây!”
Bạch Văn Uyên nắm chặt lấy chai nước, hoảng loạn hỏi: “Cô muốn nói gì với anh trai tôi?”
Cao Xu nhìn anh ấy, một người đàn ông đã sắp 30 tuổi mà cứ như một đứa trẻ vậy, chẳng bao giờ che giấu nổi tâm sự của mình: “Tôi vào trao đổi với anh trai anh xem nên mần thịt anh thế nào cho tốt.”
“Cô ——”
Cao Xu nở một nụ cười với anh ấy, đẩy cửa đi vào.
“Gặp được anh khó phải biết, không hẹn trước là phải xếp hàng chờ.” Cao Xu nhìn Bạch Văn Nguyên đang nhảy một chân tới tủ rót nước, giơ tay xem đồng hồ: “Em đợi bên ngoài hơn hai tiếng lận.”
“Ngại quá.” Bạch Văn Nguyên tỏ vẻ hối lỗi, hiện tại anh rất cần cô ấy giúp, vội nói: “Em mau ngồi đi, ăn ít trái cây này.”
Cao Xu giơ chai nước trái cây, ngồi xuống sô pha: “Em có nước trái cây rồi.”
“Em tìm tôi có chuyện gì mà gấp thế?” Bạch Văn Nguyên uống nước, chống tay lên tủ dịch tới một cái sô pha khác: “Chúng ta đã hẹn nhau vào ngày mai cơ mà.”
“Chờ tới ngày mai thì muộn rồi.” Cao Xu dịu dàng đáp: “Hôm qua mẹ anh không liên lạc được với anh nên đã gọi sang cho em.”
“Bà ấy bảo gì?” Bạch Văn Nguyên cầm một quả táo lên, lấy dao gọt vỏ: “Không có việc gì thì bà ấy sẽ không tìm đến em đâu.”
“Ừm, chủ yếu là hỏi han xem dạo gần đây anh đang bận việc gì. Hình như bác đã nghe phong thanh được một số lời không tốt lắm nên định xác nhận lại với anh.” Cao Xu nói: “Em bèn kể những gì em biết cho bác.”
Con dao trên tay Bạch Văn Nguyên thoáng khựng lại: “Hơi sớm rồi.”
“Vụ án lần này của anh có thể coi là thành công không?”
“Khó mà nói, còn phải chờ tình hình sắp tới nữa.” Bạch Văn Nguyên đặt miếng táo đã gọt xuống đĩa sạch, đẩy tới trước mặt Cao Xu: “Hiện giờ việc truy bắt còn đang tiến hành ——”
“Hôm nay em tới chủ yếu là muốn nghe suy nghĩ và ý định sắp xếp của anh cho những việc sắp tới.” Cao Xu uống một ngụm nước trái cây, không ăn táo: “Kiểu gì bác cũng sẽ gọi lại cho em, dù sao em cũng phải biết để còn ứng phó chứ.”
Cô ấy nói khá nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự chỉ trích, dường như đang bảo thẳng Bạch Văn Nguyên chuyên quyền độc đoán. Hiện tại anh chỉ là Bạch Văn Nguyên của nhà họ Bạch, anh không có tư cách định đoạt số phận của Cao Xu nhà họ Cao.
“Em nói hơi quá.” Bạch Văn Nguyên lập tức đáp: “Em là chiến hữu của tôi, tôi sẽ không chơi em đâu.”
“Anh đã chơi Bạch Văn Uyên một vố rồi mà.” Cao Xu nói: “Anh đừng nghĩ tới chuyện đổ tội danh cướp vợ của anh trai lên đầu anh ấy, lại càng đừng mong đổ tội đứng núi này trông núi nọ lên đầu em.”
“Theo em thì thế nào?”
“Anh là người đứng núi này trông núi nọ thay lòng đổi dạ nên đừng hòng không nhận trách nhiệm mà đẩy Bạch Văn Uyên sang chỗ em.” Cao Xu bảo: “Anh mang anh ấy đi đi, dù sao vụ án kia cũng đã gần xong rồi, em không cần một của nợ suốt ngày quanh quẩn bên cạnh em.”
“Tránh nghi ngờ hả?” Bạch Văn Nguyên gật đầu: “Điều này do tôi suy xét không chu toàn, tôi sẽ mau chóng cho người khác tới đón.”
Bấy giờ sắc mặt Cao Xu mới tốt lên: “Anh định nói chuyện với gia đình em trước hay là gia đình anh trước?”
“Theo lý thì tôi nên trao đổi với bố mẹ trước, sau đó họ sẽ cùng tôi tới tạ lỗi với bố mẹ em.” Bạch Văn Nguyên thoáng chần chừ: “Nhưng chắc chắn bố mẹ tôi sẽ không đồng ý.”
Cao Xu gật đầu: “Đúng!”
“Em là người ông nội tôi giới thiệu nên tôi muốn trao đổi với ông trước, để ông cụ ra mặt ——” Bạch Văn Nguyên nhếch môi cười: “Lại phải làm phiền ông rồi.”
“Anh định bao giờ trao đổi?” Cao Xu mở miệng: “Muộn rồi, tin đồn đã có trước, nếu tới tai bố mẹ em thì không dễ nói chuyện nữa đâu.”
“Tôi định xử xong vụ án này đã.”
“Anh tính kiếm chút thành tích để làm tăng trọng lượng hả?” Cao Xu nói tiếp: “Kế hoạch rất tốt, nhưng sẽ không thuận lợi đến thế đâu. Em vừa mới nghe phong thanh rằng có người cảm thấy anh phá vụ án này quá liều lĩnh nên muốn điều một người tới hỗ trợ anh.”
“Định chia công à? Ai thế?”
“Anh biết đấy.” Cao Xu mỉm cười: “Người quen cũ.”
“Tô Hằng Chí?” Bạch Văn Nguyên nhíu mày: “Sao đâu cũng có anh ta vậy!”
“Do đó cách tốt nhất là anh phải nhanh lên.” Cao Xu nhắn nhủ: “Em chỉ có một yêu cầu dành cho anh rằng tuyệt đối không được làm ảnh hưởng đến danh dự của em và nhà họ Cao.”
“Tôi đảm bảo.” Bạch Văn Nguyên duỗi tay, Cao Xu khẽ nắm lại một cái, kết thành đồng minh chiến hữu.
Cao Xu đứng dậy: “Vào thời điểm thích hợp em sẽ nói giúp anh mấy câu.”
“Cảm ơn em!”
“Không phải cảm ơn em đâu!” Cao Xu mỉm cười: “À, đúng rồi, suýt nữa thì em quên nói cho anh. Hôm qua lúc nói chuyện với bác gái, em đã bảo anh từng đề nghị chia tay với em hai lần.”
Bạch Văn Nguyên trợn tròn mắt: “Cao Xu, chuyện quan trọng như vậy ——”
“À, còn nữa, em có bảo với bác là em rất đau lòng, không nỡ chia tay với anh, em đã yêu anh.” Cao Xu hắng giọng: “Về sau nếu anh nói chuyện với bác thì nhớ chú ý thái độ nhé!”
“Em ——”
Cao Xu xách túi lên: “Dù sao em cũng là phụ nữ, em phải giữ thái độ kiêu căng một chút chứ. Thế nhé!”